Chu Thiến biết tuy anh nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy nhưng anh vốn là thiếu gia từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, giờ đột nhiên mất đi gia đình làm chỗ dựa chắc hẳn rất bàng hoàng. Ánh mắt cô trở nên rất nhu hòa, dịu dàng nói:
– Cha em chẳng qua là nổi giận, nhất thời không chấp nhận thôi, chờ sau này ông thấy được thành tựu của em nhất định sẽ thay đổi định kiến, đồng ý với em.
Triệu Hi Tuấn nhướng mắt, hai mắt rạng rỡ, khuôn mặt như có ánh sáng chói lóa khiến người ta không dám nhìn thẳng. Anh hơi hơi cười, nhẹ nhàng nói:
– Chị dâu, vẫn luôn là chị có thể trấn an được sự lo lắng của em, cảm ơn chị vẫn luôn ủng hộ em…
Chu Thiến cười:
– Giờ chúng ta cùng cảnh ngộ rồi. Em hãy cố gắng làm siêu sao, chị cố gắng thành stylist nổi tiếng.
– Được, đến lúc đó em sẽ mời chị làm stylist cho em, lúc em nhận giải thưởng nhất định sẽ nói: “Cảm ơn stylist của tôi, cô Tống Thiệu Lâm!”
– Ha ha…
Chu Thiến bật cười, nụ cười như hoa xuân diễm lệ. Triệu Hi Tuấn như không phòng bị trước, trong lòng đột nhiên có sự vui sướng, ấm áp tràn đầy.
– Đúng rồi, giờ em ở đâu? Ở công ty có quen không?
– Công ty sắp xếp cho em ở trong kí túc xá, rất tiện. Cũng đang bàn kế hoạch ra đĩa hát cho em, giờ đang huấn luyện rất chặt chẽ.
Chính vì còn chưa nổi tiếng nên nhà trọ rất bé, đồ dùng đều cũ. Còn cả quần áo thì đều phải tự mua, phòng tự dọn, tối đói phải tự nấu, nếu không làm thì đành phải ra ngoài ăn. Tóm lại đều phải tự mình làm, không ai giúp được, cũng không có ai hầu hạ cậu, thật sự … không quen cho lắm…
Ở trong công ty, anh vẫn là người mới, bởi vì được công ty coi trọng, cho nên bị những người mới khác xa lánh. Còn các sư ca, sư tỷ đã nổi tiếng đâu coi anh ra gì. Thầy giáo huấn luyện cũng mắng anh tơi bời. Anh không còn là nhị công tử Triệu gia được người người hầu hạ nữa. Giờ anh chỉ là người mới Triệu Hi Tuấn không được người nể trọng.
Nhưng chuyện này cậu cũng sẽ không nói cho cô gái tươi cười trước mặt này. Cô nói rất đúng, mất đi ánh sáng kia, bọn họ đều là người bình thường nhưng anh không muốn để cô thấy sự chật vật của mình. Anh chỉ mong cô nhớ mãi hình ảnh đẹp đẽ của anh. Cho nên anh chỉ lẳng lặng cười, nhẹ nhàng bâng quơ cho qua.
Chu Thiến nhờ người phục vụ lấy giấy bút, nói với Hi Tuấn:
– Em viết địa chỉ cho chị,sau này chị tìm em
Sau đó mở to mắt chờ đợi cậu.
Triệu Hi Tuấn đành phải đầu hàng dưới đôi mắt trong suốt này của cô, bất đắc dĩ nói địa chỉ của mình. Cho dù anh thực sự không muốn cho cô biết, giờ anh đang ở nơi chật hẹp, không có người hầu kẻ hạ như khi còn ở Triệu gia.
Không lâu sau, Tiểu Mạt làm xong lại gia nhập câu chuyện, ba người cùng hàn huyên. Chu Thiến kể chuyện ở trường cùng với cách phân tổ của giáo viên khi thực hành. Tiểu Mạt thì hào hứng kể chuyện cạnh tranh ở trường, sự đào thải tàn khốc và sự hãm hại của bạn học. Triệu Hi Tuấn nghe mà mở to mắt, rất lấy làm lạ. Không nghĩ đến ở trường dạy làm stylist cũng có chuyện này.
Mãi đến khi quán bar đóng cửa, ba người mới lưu luyến mà chia tay. Trước khi chia tay, Chu Thiến cười hỏi Hi Tuấn chuyện kinh tế thế nào?
Triệu Hi Tuấn im lặng một hồi rồi mới đáp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
– Ngay hôm sau em đi, tất cả tài khoản ngân hàng đều đóng băng. Nhưng cũng may trước đó em có cổ phần ở quan bar kia, hơn nữa ở công ty cũng có tiền lương, tạm thời thì không thành vấn đề. Chị dâu, đúng như chị nói đó, bất kể em làm gì cũng đều phải trả giá. Cho nên em đã chuẩn bị tư tưởng tốt, chị đừng lo lắng.
Chu Thiến gật gật đầu nói:
– Cuộc sống có gì khó khăn, em cứ nói với chị, có lẽ chị không giúp được gì nhưng cũng có thể nghĩ cách cùng em
Cô thoáng dừng rồi tiếp:
– Hi Tuấn, tuy rằng giờ chị không phải là chị dâu em nữa nhưng thế nào thì chị vẫn là bạn em, cho nên đừng băn khoăn. Sau này gọi chị là Thiệu Lâm đi, đừng gọi chị dâu
Một chiếc tắc xi đi qua, Triệu Hi Tuấn vẫy tay ngăn lại:
– Em đi đây, có chuyện gì gọi điện nhé
Anh lên xe, vẫy tay qua cửa kính, sau đó taxi rời đi.
Tiểu Mạt nhìn bóng xe càng lúc càng xa nói:
– Còn có thể gọi taxi hẳn là sống không tệ…
Chu Thiến lại nghĩ, chỉ sợ Hi Tuấn lớn như vậy còn chưa đi xe bus bao giờ, thực sự không thể yêu cầu anh sống như bọn cô được.
Hai cô đi đến trạm chờ xe bus, vừa vặn đón chiếc xe cuối ngày. Chu Thiến và Tiểu Mạt ngồi ở chỗ ần cửa sổ. Chu Thiến nhìn qua cửa xe, nhìn cảnh đêm bên ngoài, bên tai lại nghe Tiểu Mạt nói:
– Mình luôn cảm thấy Hi Tuấn có chút khác lạ
Chu Thiến quay đầu, ngạc nhiên nói:
– Khác lạ? Có gì khác
– Trước kia Hi Tuấn hăng hái, giơ tay nhấc chân đều có vẻ cao quý như hoàng tử nhưng hôm nay cảm thấy cậu ấy tinh thần sa sút nhiều, ánh mắt cũng không còn khí thế bức người như trước
– Thế sao?
Chu Thiến nhíu mày, cả tối cô đều để ý đến việc khác nên không chú ý:
– Chắc vì cậu ấy vừa rời gia đình.
Tiểu Mạt thở dài:
– Hi vọng là thế, cảm giác giờ Hi Tuấn dù đẹp trai nhưng thiếu đi hương vị trước kia
Chu Thiến lặng yên, trong lòng lại vì những lời này của Tiểu Mạt mà có chút bất an.