Bản dịch được đăng duy nhất tại Monkey D, không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa được cho phép.
Sau một lúc lâu, cơ bắp toàn thân căng chặt của Tạ Chinh mới thả lỏng vài phần, hắn nhả quần áo trong miệng ra, chậm rãi đưa mắt nhìn Phàn Trường Ngọc.
“Đỡ chút chưa?” Phàn Trường Ngọc thấy thế vội buông chiếc kéo trong tay ra.
Tạ Chinh cực kì kiêng kị người khác nhìn thấy hắn bị thương, hắn khi đó như một con ch.ó hoang gầy yếu mà ai cũng có thể lấy mạng.
Nhưng bộ dáng thê thảm hơn của hắn, nữ tử trước mắt cũng đã nhìn thấy rồi.
Thói quen lâu nay bị phá vỡ, theo bản năng, trong lòng hắn bài xích, chỉ nói cảm ơn một cách lãnh đạm.
Phàn Trường Ngọc liếc nhìn những vết thương trên người hắn, rộng lượng không them so đo.
Có lẽ do quá đâu, tâm tình của hắn không tốt.
Tạ Chinh cầm quần áo trên bàn mặc vào, cảm giác m.á.u cùng mồ hôi dính vào vải không dễ chịu chút nào, nhưng giáo dục từ bé không cho phép hắn có thể thản nhiên ở trước mặt nữ tử không mặc quần áo.
Phàn Trườn Ngọc nhìn thấy vội ngăn hắn lại: “rên người huynh toàn mồ hôi, còn dính không ít máu, trước tiên lau đi đã rồi ta tìm cho huynh xiêm y của phụ thân ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vừa đúng lúc nàng vừa lấy chậu nước vào, vốn định đưa cho hắn rửa mặt, lúc này vừa có công dụng.
Trước người Tạ Chinh có thể tự mình lau, nhưng phía sau lưng vẫn cần Phàn Trường Ngọc hỗ trợ, so với hắn, tự quẹt lung tung hai ba lần, nàng lau tinh tế hơn nhiều. Vắt khô khan, cẩn thận tránh miệng vết thương, lau đi m.á.u cùng vết nâu do thuốc để lại.
Thỉnh thoảng ngón tay này không cẩn thận chạm vào lưng hắn, không xem như non mềm, nhưng lại hoàn toàn khác biệt với bàn tay đầy vết chai của hắn, cảm giác như có điện giật chạy lan đi từ chỗ ngón tay nàng chạm vào.
Ngoc Nguyen Ruby (Đá Quý Đỏ - 红宝石)
Cảm giác ngứa ngáy tê dại chưa từng trải qua khiến Tạ Chinh theo bản năng nhíu mày.
Phàn Trường Ngọc thấy thế liền dừng tay: “Chạm tới miệng vết thương sao?”
Hắn mím chặt môi, thần sắc càng hiện lên vẻ lãnh đạm: “Không.”
Lau xong phía sau lưng cho hắn, một chậu nước đầy đã bị m.á.u và thuốc làm vẩn đục, Phàn Trường Ngọc lấy vải mình đã cắt quấn lên cho hắn, lần này đầu ngón tay càng không thể tránh khỏi mà chạm vào da thịt hắn. Có lẽ do vừa bôi thuốc, độ ấm trên người hắn ấm hơn bao giờ hết.
Phàn Trường Ngọc đứng, hắn ngồi, những lúc nàng cúi đầu vòng dây vải, vài sợi tóc dài của nàng rơi xuống, như có như không chạm vào cổ hắn.
Ngứa ngáy, tê dại.
Mày của Tạ Chinh gần như nhíu lại thành hình chữ “xuyên” (川), lặng lẽ nhích người sang một bên để tránh.
“Xong rồi.” Phàn Trường Ngọc không phát hiện ra hắn có chút bất thường, cột xong nút thắt liền đứng thẳng người lên. Bận việc nửa ngày, trán nàng cũng đổ mồ hôi nhẹ.
Nàng lục rương tìm ra một bộ quần áo cũ của phụ thân nàng đưa cho hắn, sau đó bê chậu nước ra ngoài đổ.