Trục Ngọc

Chương 25: Bị ép cùng phòng



Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)

Bản dịch được đăng duy nhất tại Monkey D, không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa được cho phép.

Đèn lồng đỏ dưới mái hiên khẽ đung đưa theo gió lạnh, hai bóng đen như gấu lớn ngoài tường vừa nhìn thấy nàng liền đồng thời rụt xuống phía dưới, tự nhận ẩn nấp không ai thấy được.

Phàn Trường Ngọc cũng phối hợp giả vờ không phát hiện, mắng: “Mèo hoang nhà ai tới nhà ta trộm thịt ăn đấy!”

 

 

 

Nàng bê chậu nước đi qua, múc hai gáo nước lạnh lớn từ lu nước đổ vào bồn rồi dùng sức tạt ra ngoài tường viện.

“Lần sau để ta bắt được, ta sẽ dạy dỗ lại ngươi, đồ súc sinh!”

Ngoài tường viện, phu thê Phàn Đại châu đầu bị dội nước ướt như chuột lột, lạnh đến mức run rẩy, nhưng sợ bị phát hiện nên thở cũng chẳng dám thở mạnh.

Ngoc Nguyen Ruby (Đá Quý Đỏ - 红宝石)

Đến khi tiến bước chân trong viện, Phàn Đại mới vừa run vừa phun nước lúc nảy không cẩn thận nuốt vào, nhăn mặt hỏi: “Nha đầu c.h.ế.t tiệt kia đổ nước gì thế? Mùi vị này là cái gì?”

Lưu thị dùng tay láu lau nước trên mặt xong đưa lên mũi ngửi: “Giống như mùi m.á.u tươi, còn có mùi mồ hôi.”

Phu thê hai người xửng sốt. ngay sau đó càng dùng hết sức phun.

“C.o.n m.ẹ n.ó, đó không phải là nước tắm của bọn họ chứ!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Áo bông ướt đẫm bị gió lạnh thổi, lạnh đến tận xương, họ lạnh đến mức răng va vào nhau lập cập.

Không nghe lén nữa, phu thê Phàn Đại sau khi trở về liền bị phong hàn không xuống giường được, nhưng đây là lời phía sau.

Phàn Trường Ngọc sợ tiếp túc phát sinh biến cố, suy nghĩ mái, cuối cùng vẫn trải chăn dưới đất ngủ trong tân phòng, đối với việc này Tạ Chinh vẫn chưa nói gì.

Phàn Trường Ngọc ngủ nhanh, Tạ Chinh ở trên còn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, tiếng hít thở của nàng đã đều đều.

Theo phong tục dân gian, hỉ đuốc cần cháy suốt đêm đại hôn, vì sợ người ngoài xem, Phàn Trường Ngọc không tắt nến.

Hỉ đuốc vẫn đang cháy từ từ bỗng bùng lên nhẹ một chút ở dây nến, phát ra một tiếng vang nhỏ. Tạ Chinh hơi hơi nghiên đầu, mắt nhìn về hướng nệm chăn trải trên sàn nhà.

Ánh sang ấm áp tỏa ra ba thước, cả người nàng cuộn tròn trên vài tấm nệm chăn, tóc đen xõa ra kín gối, da thịt trên mặt dưới ánh nến nhìn như màu noãn ngọc.

Tạ Chinh dời mắt, khẽ khép hờ lại.

Khi nàng tỉnh, trên người nàng mang theo cảm giác thô bỉ phố phường, dù cho có dung mạo đẹp như nào cũng bị xem nhẹ.

Ngủ rồi thì lại hiện ra.

Nhận ra mình đang suy nghĩ về việc nàng đẹp hay không đẹp, Tạ Chinh đột nhiên mở mắt ra, mày nhăn lại.

Nàng đẹp hay xấu, cùng hắn có quan hệ gì?

Đợi vết thương lành chút, sau này cùng nữ tử này có liên quan hay không đều khó mà nói trước được.

Hắn dừng dòng suy nghĩ nghiêng người lại, mặt quay vào trong, khẽ khép lại mắt.