Bản dịch được đăng duy nhất tại Mangatoon và Monkey D, không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa được cho phép.
Phàn Trường Ngọc ôm tấm chăn bông dày, vừa rời tân phòng không xa, trực giác liền mách bảo nàng có gì đó không đúng. Nàng ngẩng đầu nhìn lướt qua hướng ngoài tường viện, hai bóng đen cực lớn lập tức rụt xuống dưới.
Phàn Trường Ngọc: “…”
Phàn Đại cùng tức phụ hắn, dù họ có hóa thành tro nàng cũng nhận ra.
Hai người này nghe chuyện nàng kén rể, sợ nàng tìm một người khác xứ diễn trò lừa họ, hơn nửa đêm không ngủ, bò lên tường nhà nàng nghe lén?
Lúc này, ở ngoài tường viện Phàn gia, Phàn Đại cùng thê tử lưng hùm vai gấu của hắn, Lưu thị, mỗi người đứng trên một chiếc thang gỗ, đầu cúi thấp xuống qua tường viện hạ giọng nói chuyện với nhau.
“Thấy chưa, ta đã bảo nha đầu kia tìm người ở rể giả hù ta! Đêm tân hôn lại ngủ hai phòng riêng! Ông sợ cái gì!” Lưu thị mắng nam nhân nhà mình.
Ngoc Nguyen Ruby (Đá Quý Đỏ - 红宝石)
Phàn Đại nghĩ đến nhà đất lại có hi vọng, vẻ mặt kích động, nói: “Xem lại đi! Xem lại!”
Hai người lại lén lút lú nửa cái đầu nhìn phía trong tường viện, lại thấy sau khi Phàn Trường Ngọc ôm chăn bông dày vào phòng kế bên, đi đến phòng bếp lấy một chậu nước trở về tân phòng, như thể vừa rồi chỉ đi phòng kế bên trải chăn.
Hai vợ chồng Phàn Địa quay mặt nhìn nhau.
Chẳng lẽ bọn họ đó sai?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
…
Khi Phàn Trường Ngọc bê một chậu nước, lại lần nữa không gõ cửa đi vào tân phòng, đối mặt với đôi mắt như hầm băng của người đang không mặt quần áo ở thân trên kia, nàng dùng ánh mắt nhìn về phía ngoài viện, nửa xấu hổ nửa bất đắc dĩ nói: “Đại bá cùng Đại bá mẫu của ta hình như cảm thấy ta tìm người ở rể giả lừa họ, đang ở bên ngoài nghe lén.”
Tạ Chinh thu tầm mắt, một lần nữa dựa đầu vào bàn tròn.
Hắn vừa bôi thuốc, đau đớn từ trong xương cốt ở mỗi chỗ da tróc thịt bong theo thần kinh truyền khắp toàn thân, làm cho trên trán, trên vai trên lưng, trên eo, bụng của hắn toàn là mồ hôi lạnh, toàn bộ sức lực của hắn đều được dùng để nhịn đau, bây giờ hắn không có sức để ý Phàn Trường Ngọc đi ra hay ở lại.
Vai lưng căng chặt, tóc mãi đẫm mồ hôi dính trên trán, mí mắt cũng đọng mồ hôi, rang nghiến chặt. Hắn như là một con sói hoang nhiều lần dính đòn hiểm vẫn không muốn bị thuần hóa.
Đây là lần đầu Phàn Trường Ngọc thấy toàn bộ những vết thương trên người hắn, không có băng gạc che lấp, nàng thấy những miệng vết thương sâu đã kết vảy máu, có phần m.á.u thịt lẫn lộn, ngoài ra, nàng còn thấy được rất nhiều miệng vết thương cũ đạt nhạt đi trên thân thể hắn.
Phàn Trường Ngọc nhớ lại phụ thân của mình, trên người phụ thân nàng cũng có rất nhiều vết thương cũ như thế, có vẻ áp tải đúng là nghề lấy tính mạng ra để làm.
Nàng để chậu nước xuống, nhíu mày bước qua hỏi: “Ta có thể giúp gì cho huynh không?”
Người đang nửa tựa vào trên bàn kia không ngẩng đầu, đầu ngón tay tái nhợt cầm một lọ thuốc đưa sang: “Đổ hết tất cả thuốc bột còn dư trong đây vào những miệng vết thương trên lưng.”
Phàn Trường Ngọc làm theo lời hắn, nhưng cũng trong giây đó, cơ bắp trên vai trên lưng hắn căng càng chặt, tựa như bàn đá, có lẽ là không chịu nổi, hắn quay đầu cắn đống quần áo ở trên bàn.
Phàn Trường Ngọc nhìn thoáng qua băng gạc dính m.á.u cùng mồ hôi trên mặt đất, mở ngăn tủ lấy một tấm lụa trắng ra.
Tấm vải này mua sau khi phụ mẫu nàng qua đời, lúc tang lễ dùng không hết. Nàng dùng kéo cắt thành dây dài, thuận tiện chốc lát băng bó.