Bản dịch được đăng duy nhất tại Monkey D, không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa được cho phép.
Phàn Trường Ngọc có lẽ là tân nương tử đầu tiên trong thiên hạ, ngay ngày thành thân của mình còn phải dậy sớm g.i.ế.c heo làm thức ăn.
Con heo hôm trước đã g.i.ế.c để bán, phần nội tạng và đầu heo còn lại được nàng làm thành các món kho, hai con heo cộng lại cũng đủ nấu thành hai chậu lớn.
Mấy thím được mời đến giúp đỡ vừa làm vừa ngửi mùi đều tấm tắc khen thơm.
Ngoc Nguyen Ruby (Đá Quý Đỏ - 红宝石)
Gần đến trưa, nàng mới bị Triệu đại nương giục trở về phòng thay hỉ phục và trang điểm.
Cũng nhờ hỏi Triệu đại nương, nàng mới biết hôn lễ cho người ở rể có hai hình thức. Một là tân lang ngồi kiệu hoa, được rước về nhà tân nương, người ta gọi là “sĩ lang đầu”.
Còn một kiểu thì không khác gì hôn lễ bình thường, tân lang tối hôm trước đã dọn sang nhà tân nương ở, còn tân nương thì xuất giá từ nhà ngoại, ngồi kiệu hoa gõ trống khua chiêng trở về nhà mình, coi như giữ thể diện cho tân lang.
Phàn Trường Ngọc thì chẳng theo kiểu nào cả, một là nàng chẳng có tiền thuê kiệu hoa, hai là tân lang ở ngay sát vách, bước xuống lầu là có thể bái đường, cần gì phải phiền phức thêm.
Toàn phúc thái thái được mời đến giúp trải giường trong tân phòng, sau đó lại đến giúp nàng chải đầu.
“Nhất sơ sơ đáo để, nhị sơ bạch phát tề mi, tam sơ tử tôn mãn đường……”
(“Một chải chải đến cuối, hai chải bạc đầu bên nhau, ba chải con đàn cháu đống...”)
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phàn Trường Ngọc ngồi trước bàn trang điểm, nghe toàn đọc “Thập sơ đầu” và tiếng ồn ào bên ngoài, chợt có cảm giác mơ hồ như mình thật sự sắp thành thân.
Khách khứa ngoài kia bàn tán nhiều nhất vẫn là về tân lang hôm nay, chỉ tiếc Triệu đại nương là người kín miệng, mặc cho đám phụ nhân dò hỏi cách nào cũng không hé lộ chút gì.
Vài người ngồi tụm lại bóc hạt dưa, không khỏi thì thầm suy đoán: “Các người nói xem, vợ chồng già triệu lão giấu giấu giếm giếm giúp Phàn Trường Ngọc như vậy, chẳng lẽ tân lang kia là dạng mặt mũi méo mó, xấu xí không dám gặp người ta?”
“Ta nghe nói chân tân lang bị thương, đi đứng không tiện!”
Lập tức có người hít vào một hơi: “Vậy chẳng phải là một tên què sao?”
Người bên cạnh thúc khuỷu tay vào phụ nhân vừa nói, ra hiệu nói nhỏ chút, rồi hạ giọng: “Dù sao Phàn gia cũng kén rể, nếu là người lành lặn hoàn hảo thì sao lại phải đi ở rể?”
Mọi người không khỏi thở dài cảm thán, lại có người nhắc đến Tống Nghiên: “Xem ra Phàn gia và Tống gia đúng là trở mặt thật rồi, hôm nay cả con hẻm đều có mặt, chỉ không thấy người Tống gia.”
“Chà, theo ta thì Tống gia không tới ăn cỗ còn đỡ, Tống Nghiên là công tử tuấn tú nổi danh khắp mấy làng xung quanh, hắn mà tới, chỉ càng khiến tân lang hôm nay trở nên thua kém đủ đường, Phàn gia cũng khó giữ thể diện!”
Mọi người tám chuyện rôm rả, đến giờ lành liền rủ nhau kéo ra trước cửa Triệu gia chờ xem tân lang.
Ngược lại, tân nương Phàn Trường Ngọc đội khăn hỉ đỏ đi ra, lại chẳng ai quan tâm mấy.
Thời tiết hôm nay thật chẳng chiều lòng người, từ trưa đã bắt đầu lất phất tuyết, đến lúc này, trên tường viện đã phủ một lớp tuyết mỏng. Dưới đất vì người đi lại nhiều nên tuy chưa đọng lại tuyết, nhưng đã loang lổ ẩm ướt.
Dây pháo treo trước cổng Triệu gia nổ đùng đoàng, đám người ngoài cổng rướn cổ nhìn vào, khi thấy từ cánh cửa vừa mở ló ra một đôi nạng gỗ thì trong lòng ai nấy đều thầm than quả nhiên.
Phàn Trường Ngọc thật sự kén một người què vào ở rể.