Trục Ngọc

Chương 17: Đại hôn gấp gáp



Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)

Bản dịch được đăng duy nhất tại Mangatoon và Monkey D, không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa được cho phép.

Cũng thật trùng hợp, vừa mới bàn xong chuyện ở rể giả, Vương bộ đầu đã cho người lén báo tin: Phàn Đại thật sự đã nhờ người viết đơn kiện nộp lên nha môn, e là mấy hôm nữa sẽ xét xử vụ này.

Hai vợ chồng già nhà Triệu thợ mộc lo đến mức nổi mụn quanh miệng, nhưng Phàn Trường Ngọc thì vẫn bình tĩnh, nói: “Hôn lễ cứ đơn giản thôi, mời hàng xóm ăn bữa cơm, để ai cũng biết là ta chiêu rể về là được.”

Vì không muốn hai người lo lắng, cũng sợ bị người khác phát hiện sơ hở, tạm thời nàng chưa nói chuyện ở rể là giả.

Triệu đại nương lo lắng: “Vậy thì chẳng kịp thêu hỉ phục rồi…”

Phàn Trường Ngọc không để tâm: “Mặc áo đỏ là được rồi nhỉ?”

Số bạc nàng kiếm được nhờ bán thịt heo cộng với tiền đền sau vụ lộn xộn ở sòng bạc, cũng chỉ có ba lượng, phải dùng đúng chỗ.

Nàng còn có đồ mới để mặc, người chuẩn bị ở rể thì không. Quần áo cũ của hắn đã bị rách nát do bị c.h.é.m trúng, thời gian dưỡng thương đều mặc đồ lót rộng, bên ngoài khoác áo cũ của Triệu thợ mộc. Ngày thành thân thế nào cũng phải có đồ mới.

Phàn Trường Ngọc nghiến răng tiêu nửa quan tiền mua một tấm vải đỏ sậm, nhờ thợ may trong hẻm làm cho hắn một bộ đồ mới.

Chọn vải màu đỏ thẫm cũng là có lý do, ngày cưới dùng làm hỷ phục, ngày thường cũng có thể mặc như áo bình thường.

Nương tử thợ may nghe tin nàng sắp lấy chồng, cười chúc phúc một trận, biết nhà nàng khó khăn nên nhất quyết không nhận công may, nói bộ hỷ phục xem như là quà mừng.

Chỉ là số đo vẫn cần đo lại.

Phàn Trường Ngọc định nhờ Triệu thợ mộc, nhưng Triệu thợ mộc đang bận đi sắm đồ cưới, nên nàng tự lên gác: “Ngày thàn thân mà huynh không có bộ đồ ra hồn, ta lấy số đo để may một bộ.”

Tạ Chinh gật đầu đồng ý.

Để đo cho chính xác, hắn không khoác áo cũ Triệu thợ mộc, chỉ mặc áo trong mỏng, quay lưng lại.

Phàn Trường Ngọc dang ngón cái và ngón trỏ, đo từ vai trái sang vai phải. Qua lớp áo lót mỏng, đầu ngón tay chạm vào làn da nóng và rắn chắc.

Trước đó hắn bị thương nặng ho ra máu, nàng cũng từng vỗ lưng giúp hắn, nhưng khi ấy vì mạng sống nên không nghĩ gì. Bây giờ hai người không nói gì, trong phòng tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở, khiến nàng cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Nàng vừa lo hắn hiểu lầm, cố giảm tiếp xúc, vừa cố lờ đi độ ấm từ ngón tay, tập trung ghi nhớ số đo.

“Một thước rưỡi.” Đo xong, nàng vội đưa áo cũ cho Tạ Chinh mặc lại, như muốn tránh xa ngay.

Trong lòng thầm lẩm bẩm, nhìn người thì gầy, mà vai lưng lại rộng, mặc đồ to như phụ thân nàng vậy.

Trước khi đi, nàng nói với hắn về trình tự ngày cưới: “Ngày cưới định là chiều mai, huynh đi lại không tiện, đến lúc đó Triệu đại bá sẽ cõng huynh xuống.”

“Hôn” trong “đại hôn” còn đợc hiểu như “hôn” trong “hoàng hôn”, hoàng hôn chính là giờ lành.

Không biết tại sao, đối phương lập tức từ chối: “Không cần, ta tự chống gậy đi xuống.”

Phàn Trường Ngọc lo lắng: “Có rách miệng vết thương không?”

“Không sao.”

Phàn Trường Ngọc thấy hắn kiên quyết thì cũng tùy hắn, quay về tiếp tục chuẩn bị đại hôn.

Mời khách là điều không thể thiếu, nàng lấy ra một lượng bạc mua một con heo, đầu bếp chính là Triệu đại nương đi một chuyến mời một vị tím giỏi nấu ăn lại đây nấu.

Còn có kẹo cưới và điểm tâm cũng phải chuẩn bị một chuat.

Nói là đơn giản, nhưng tính ra các khoản lặt vặt, ba lượng bạc trong tay nàng tiêu hết không sót tí nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phàn Trường Ngọc bận rộn tới tận giờ Hợi mới được nghỉ, Triệu đại nương không có con cái, nên giúp nàng chuẩn bị đại hôn chẳng khác gì lo cho nữ nhi của mình.

Đợi Trường Ninh ngủ rồi, Triệu đại nương còn bí mật dúi cho nàng một cuốn sách nhỏ.

Phàn Trường Ngọc chỉ liếc một cái đã vội đóng lại, nửa xấu hổ nửa ngượng ngùng: “Hắn bị thương như thế, cuốn sách này chắc không cần đâu…”

Bà Triệu trừng mắt: “Sớm muộn gì cũng dùng đến!”

Phàn Trường Ngọc đành đỏ mặt nhận lấy.

Thợ may nương tử rất khéo tay, trong đêm đã hoàn thành một bộ hỉ phục và đem sang.

Phàn Trường Ngọc vốn chỉ định làm cho Tạ Chinh một bộ, không ngờ bà còn khéo léo tận dụng mảnh vải dư để làm thêm cho nàng một bộ cùng màu.

Bà cười nói: “Tân lang tân nương ngày cưới phải mặc đồng bộ chứ, ta thấy vải còn đủ thì tranh thủ làm thêm, tay nghề không tốt đừng chê nhé.”

Phàn Trường Ngọc trước đây từng may đồ ở nhà bà, nên bà vẫn giữ số đo ở đó.

Trong lòng nàng đầy cảm xúc: “Cảm ơn dì Phương.”

Phương nương tử giục: “Mau thay ra cho ta và đại nương của con xem, không hợp thì còn sửa.”

Vì thiếu vải, kiểu áo cưới được cắt may đơn giản, nhìn không khác đồ thường là mấy, nhưng vẫn thanh lịch trang nhã.

Phàn Trường Ngọc thay xong đi ra, Triệu đại nương và Phương nương tử đều khen đẹp, Phương nương tử trêu: “Mai đậy khăn hỉ lên, đúng là một tân nương xinh như hoa rồi!”

Phàn Trường Ngọc hỏi: “Kén rể thì chẳng phải nên đắp khăn cho tân lang sao?”

Cả Triệu đại nương và Phương nương tử đều cười phá lên: “Cái con bé này…”

Phàn Trường Ngọc đơn thuần chỉ là tò mò, rốt cuộc nếu thật sự đắp hỉ khan lên cho hắn, nàng sợ đối phương trở mặt tại chỗ.

Nhắc tới tân lang quan, Phương nương tử liền tò mò: “Nghe nói vị hôn phu sắp đến nhà con ở rể là được con cứu về, có đẹp không?”

Phàn Trường Ngọc còn chưa kịp mở miệng, Triệu đại nương liền thế nàng trả lời: “Địa hôn ngày mai không phải là có thể nhìn thấy rồi sao?”

Ngoc Nguyen Ruby (Đá Quý Đỏ - 红宝石)

Phương nương tử cười nói, lại trêu ghẹo thêm hai câu mới trở về nhà.

Triệu đại nương cùng Phàn Trường Ngọc nói chuyện một mình, nghĩ khuê nữ này ngày mai thành gia liền thế nàng chua xót: “Những khuê nữ của gia đình giàu có, thành thân có người cõng, một đường ngồi kiệu hoa đến nhà chồng có diễn tấu sáo và trống…”

Phàn Trường Ngọc cảm thấy chua xót, ngược lại nhớ tới lời Ngôn Chính và mình nói, ngày mai để Triệu đại thúc cõng hắn xuống lầu, hắn lạnh mặt cự tuyệt nagy lập tức.

Nguyên nhân hắn cự tuyệt, không phải là vì chuyện này đi?

…..

Một đêm này đèn dầu chưa tắt, ngoài Phàn gia ra thì còn một hộ Tống gia cách mấy căn.

Tống mẫu đi vệ sinh ban đêm thấy đèn trong phòng nhi tử còn sáng, gõ gõ cửa nói: “Nghiên ca nhi, trễ lắm rồi con, nghỉ ngoi đi.”

Trong phòng truyền ra goiongj ói bình thản của nam tử: “Con ôn xong quyển sách này rồi đi ngủ.”

Tống mẫu nửa là đau lòng nhi tử, nửa còn lại là vui mừng, nói câu “Đừng thức quá muộn” liền trở về phòng.

Trong phòng, ánh đèn dầu lay động chập chờn, quyển sách Tống Nghiên đang cầm trên tay sau một lúc lâu vẫn chưa lật trang, nghiên mực cùng bút lông sớm đã bị làm rơi xuống mặt đất, thành một mớ hỗn độn.

Tay nắm quyển sách cũng dung lực mạnh đến mức đốt ngón tay trắng bệch.

Nàng, sắp thành thân?