Tôi đến bệnh viện khi ba vừa làm xong ca phẫu thuật, vẫn còn nằm trong phòng hồi sức cấp cứu.
Mẹ tôi ngồi chờ bên ngoài, thấy tôi đến, vành mắt bà lập tức đỏ hoe.
Bà đã già đi rất nhiều – tóc bạc quá nửa, khuôn mặt đầy nếp nhăn.
“Còn biết đường về nữa hả?”
Bà đ.ấ.m nhẹ vào vai tôi, giọng nghèn nghẹn.
Tôi không đáp, chỉ im lặng nhìn người đàn ông đang hôn mê bên trong phòng bệnh – thân thể gầy guộc, cắm đầy dây truyền.
Đó là ba tôi.
Người đàn ông từng nghiêm khắc và cố chấp, giờ đây lại yếu ớt đến thế.
Tim tôi như bị ai bóp chặt.
“Sao lại bất ngờ vậy ạ?”
Tôi khẽ hỏi.
“Còn không phải tại con nhỏ đó chọc tức ba con sao!”
Mẹ tôi lau nước mắt, bực dọc kể:
“Nó với Thẩm Ngôn kết hôn được ba năm, suốt ngày cãi nhau – ba hôm cãi nhỏ, năm hôm cãi lớn. Thẩm Ngôn thì chẳng mấy khi về nhà, mà về là hai đứa lại cãi. Ba con vì chuyện của tụi nó mà lo nghĩ muốn điên đầu. Tối kia lại cãi một trận ra trò, ba con tức quá, thế là… thế là gục xuống.”
Tôi sững sờ.
Ông… thật sự không ổn đến vậy sao?
Mẹ tôi vẫn chưa ngừng than trách:
“Con nói xem, đây là cái gì chứ? Lúc trước sống c.h.ế.t đòi gả cho bằng được, giờ lại thành ra như thế này! Còn Thẩm Ngôn nữa, lúc đầu là chính nó chọn A Vãn, giờ lại lơ nó như không quen biết, suốt ngày chỉ biết uống rượu, công ty cũng không buồn quan tâm! Cả nhà họ Lâm lẫn nhà họ Thẩm đều bị tụi nó làm mất mặt hết!”
Tôi lặng người nghe, chẳng biết trong lòng là cảm xúc gì.
Là hả hê?
Không.
Là thương hại?
Cũng không.
Chỉ thấy, tất cả như một màn bi kịch đầy mỉa mai và trớ trêu.
Đúng lúc ấy, Lâm Vãn và Thẩm Ngôn đến.
Lâm Vãn mặc đồ hàng hiệu, trang điểm kỹ càng, nhưng vẫn không giấu nổi vẻ tiều tụy và oán hận trong ánh mắt.
Còn Thẩm Ngôn, so với ba năm trước đã gầy đi rất nhiều, trầm mặc và xa cách hơn hẳn.
Vẻ khí khái thuở niên thiếu đã bị năm tháng vùi lấp, giờ chỉ còn lại sự lạnh lùng đến tàn nhẫn.
Cả hai đứng sững khi thấy tôi.
Nhất là Thẩm Ngôn – ánh mắt anh như muốn khoan xuyên người tôi, nhìn thật sâu, thật kỹ.
Trong đôi mắt ấy, có kinh ngạc, có dò xét, và cả một tia đau đớn sâu không lường được mà tôi chẳng thể nào lý giải.
“Chị… chị về khi nào vậy?”
Lâm Vãn lên tiếng trước, phá tan bầu không khí im lặng.
“Vừa mới tới thôi.”
Tôi trả lời, giọng bình thản đến lạnh lùng.
Một thoáng im lặng kéo dài.
Mẹ tôi mở lời:
“Hai đứa tới đúng lúc lắm. Bác sĩ nói tình hình ba tụi con tạm ổn nhưng vẫn phải theo dõi thêm. Hai đứa đi với mẹ một lát, mẹ có chuyện muốn nói.”
Bà kéo cả hai sang hành lang.
Tôi còn nghe loáng thoáng giọng mẹ đang trách mắng, Lâm Vãn thì cãi lại trong ấm ức.
Chỉ có Thẩm Ngôn – từ đầu đến cuối vẫn không nói một lời.
Ánh mắt anh vẫn dõi theo tôi, không rời một khắc nào.
Ánh mắt ấy như một tấm lưới vô hình, trói chặt tôi lại, khiến tôi chẳng thể hít thở nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi quay đi, nhìn vào bên trong phòng hồi sức.
Ba vẫn chưa tỉnh lại.
Kiếp trước, ba cũng mất vì bệnh tim.
Lúc đó, tôi đã bị chẩn đoán ung thư dạ dày giai đoạn giữa, cơ thể yếu đến không còn sức.
Tôi gần như ăn ngủ luôn trong bệnh viện để chăm sóc ông.
Lâm Vãn thỉnh thoảng mới ghé qua, lần nào cũng viện cớ bận việc rồi đi.
Thẩm Ngôn thì đến thường xuyên hơn, nhưng chưa từng nói với tôi một câu nào.
Anh chỉ im lặng ngồi bên giường, nhìn ba tôi.
Sau khi ba mất, bệnh tình của tôi nhanh chóng chuyển nặng.
Giờ nghĩ lại, kiếp trước ba phát bệnh, có phải cũng vì vợ chồng họ cãi nhau không?
Tôi còn đang nghĩ thì Thẩm Ngôn tiến lại gần.
Anh đứng bên cạnh tôi, người mang theo mùi rượu nhè nhẹ.
Chúng tôi đứng cạnh nhau, chỉ cách một nắm tay, nhưng chẳng ai nói gì.
Rất lâu sau, anh mới khẽ cất giọng:
“Em… sống có tốt không?”
“Tạm ổn.”
Tôi đáp, không nhìn anh.
Lại một khoảng lặng.
“Anh đã xem triển lãm tranh của em.”
Anh đột ngột nói.
Tôi hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn anh.
“Chim Trong Lồng.”
Anh nhìn tôi, ánh mắt sâu không thấy đáy.
“Rất đẹp.”
Tôi không biết nên nói gì.
“Con chim đó… là em sao?”
Anh hỏi, giọng run nhẹ như cơn gió.
Tim tôi siết lại.
Chim Trong Lồng – loạt tranh ấy vẽ một chú chim bị nhốt trong lồng vàng.
Trước mắt nó là những món ngon nhất, nước ngọt nhất, nhưng trong đôi mắt lại không có lấy một tia sáng.
Ngày qua ngày, nó chỉ lặng lẽ nhìn về bầu trời xanh xa tít ngoài khung cửa.
Cho đến cuối cùng, nó đ.â.m đầu vào lồng mà chết.
Con chim ấy… là tôi, cũng không hẳn là tôi.
Là bóng dáng tôi của kiếp trước.
Là định mệnh mà tôi trong kiếp này đang cố gắng vùng vẫy để thoát ra.
“Chỉ là vẽ linh tinh thôi.”
Tôi thu lại ánh nhìn, giọng trở nên xa cách.
Anh nhìn tôi rất lâu, rồi khẽ bật cười.
Tiếng cười ấy, mang theo một nỗi bi thương và tự giễu đến lạ thường.
“Lâm Tích,” anh nói, “em vẫn giỏi… dối người như vậy.”