Trọng Sinh Tôi Trở Thành Trùm

Chương 154



Tần Phong không ngờ cô sẽ xuất hiện ở đây vào giờ này.

 

Cô gái nhỏ này rất cẩn thận.

 

Ngay cả lúc ở Trừng Viên, chỉ những lúc thật sự có chuyện cô mới bước vào thư phòng của hắn.

 

Còn không, nếu gọi hắn xuống nhà ăn đều là đứng ngoài cửa gõ cửa, nói xong liền đi.

 

Hắn nghĩ hôm nay cô có chuyện cần nói nên nhướng mày, ý muốn nghe cô nói.

Diễm Tinh cũng biết Tần Phong đang đợi cô nói tiếp, Diễm Tinh thở sâu một hỏi sau đó nhẹ giọng nói: "Phong ca ca, cảm ơn anh."

Tần Phong hơi ngạc nhiên, hắn đặt tài liệu đang cầm trên tay xuống nhìn cô: "Cảm ơn tôi?"

"Chuyện của phu nhân Rishima, là anh tìm bà ấy đúng không ạ?" Diễm Tinh gật đầu.

Tần Phong không ngờ cô gái này có thể đoán ra nhanh như vậy, hắn nhàn nhạt mở miệng: "Nhìn ra rồi?"

Diễm Tinh "Vâng." một tiếng sau đó tiếp tục nói: "Thật sự cảm ơn anh, Phong ca ca.

 

Nếu không có anh sợ đến khi em tìm ra, cô ấy cũng đã hợp tác với Triệu Đức Hải rồi." Thật ra từ sau khi nói chuyện với ngài David cô đã có mấy phần hiểu được.

 

Ngài David khi không nhắc đến thân phận của vợ mình trước một người mới quen là cô chỉ vì nói chuyện có chút hợp ý thì thật quá buồn cười rồi.

 

Cho nên cô nhận ra được, chuyện này có đến 90% là Tần Phong đứng đằng sau thúc đẩy.

Tần Phong nhếch môi nhìn cô gái trước mặt.

 

Hiện tại môi đỏ đang hơi mím nhìn hắn.

 

Tần Phong từ trên ghế đứng dậy, đi đến trước mặt cô, cất giọng trầm trầm: "Chỉ vậy thôi?"

"Dạ?" Diễm Tinh ngước mắt nhìn hắn, không hiểu ý vừa rồi của hắn là gì.

Tần Phong nhếch môi bước thêm một bước đến gần cô, cúi đầu ghé sát vào tai cô mang theo giọng nói hơi khàn: "Cảm ơn tôi chỉ vậy thôi?"

Đại não của Diễm Tinh lúc này mới hiểu được ý hắn.

 

Cô chớp mắt, gương mặt trắng nõn hiện lên vẻ đắn đo, giống như đang thật sự nghiêm túc suy nghĩ đến vấn đề này.

Tần Phong rũ mi nhìn cô gái nhỏ trước mặt.



 

Lông mi đen nhánh cong vút khẽ run, vì đang suy nghĩ nên che khuất đi đôi mắt xinh đẹp.

 

Nhìn xuống một chút là mũi nhỏ cao thẳng tắp.

 

Da cô rất đẹp, đẹp đến mức hắn không nhìn thấy trên làn da mịn màng kia có một chút xíu tàn nhang hay gì cả.

 

Tần Phong thu hồi tầm mắt, cả người hắn có chút nóng lên.

 

Nhưng hắn vẫn đứng yên đó chờ đợi câu trả lời của cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ước chừng hai phút sau Diễm Tinh mới ngẩng đầu nói: "Phong ca ca có muốn gì không?" Đôi mắt cô vô cùng chân thành mà nhìn hắn.

Tần Phong khẽ cười nói: "Em nói xem."

"Em làm sao mà biết được chứ." Diễm Tinh nhíu mày, môi nhỏ hơi bĩu mất hứng nói.

"Thứ tôi muốn, em đều nguyện ý tặng sao?" Tần Phong bước lại gần cô thêm một chút, giọng điệu vang lên bên tai cô giống như đang thôi miên, để cô phải lọt vào bẫy của hắn.

Diễm Tinh lắc đầu: "Còn phải xem em có khả năng không đã."

"Ha, ha..." Tần Phong bật cười.

 

Hắn lại không ngờ rằng cô sẽ đưa ra câu trả lời nhanh như vậy.

 

Một chút suy nghĩ cũng không có.

 

Cô gái nhỏ này không dễ dụ chút nào.

Tần Phong nhướng mày, đứng thẳng người lên: "Vậy trả lời tôi một câu hỏi.

 

Chuyện này nằm trong khả năng của em chứ?"

Nghe đến đây Diễm Tinh suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Có thể."

Tần Phong hé miệng, lời nói ra khiến cho Diễm Tinh giống như bị hóa đá: "Chuyện nước ép táo, vì sao em lại bị như vậy? Nhớ, không được nói dối tôi."

Diễm Tinh cả người cứng đờ, tay cô vô thức nắm chặt lấy làn váy của mình.

 

Đại não của cô oanh một tiếng, cô thật sự bị câu hỏi này làm cho chấn động.

Cô đứng yên đó không động, Tần Phong cũng không thúc giục cô.

 

Hắn đứng đó đợi câu trả lời từ cô.

"Có thể...thay câu hỏi khác không?" Khoảng 5 phút sau, Diễm Tinh mới lên tiếng.

 

Mắt cũng không dám nhìn Tần Phong.

 

Giọng nói cô vốn dĩ rất đẹp, vì lo lắng nên âm cuối hơi run, rất mê hoặc người.

Tần Phong nhìn mi mắt cô run run, đôi mắt đen sâu thẳm của hắn vẫn dừng trên gương mặt cô.

 

Chút sau hắn mới cất lời: "Có thể."

Nghe vậy Diễm Tinh thở phào một hơi, nhưng chưa kịp đến hơi thứ hai một câu hỏi khác của Tần Phong cũng tới: "Vậy người khiến em bị như vậy, là ai?"

Diễm Tinh mím môi, trong mắt là cả một mảng hỗn loạn.

 

Câu này cũng không hẳn là không thể trả lời, nghĩ một chút cô mới nhỏ giọng nói: "Chú em!"

Tay Tần Phong đưa lên, vuốt nhẹ từ mép tóc cô đến sườn mặt tinh tế, rồi dừng ở cằm nhỏ nhắn của cô, hơi dùng sức nâng gương mặt Diễm Tinh lên, trầm giọng: "Nhìn tôi."

Diễm Tinh cũng nghe lời ngước lên nhìn hắn.

 

Thấy trong con ngươi đen nhánh đó phảng phất một cỗ âm u, cô nhanh chóng muốn rời mắt đi nhưng cằm lại bị hắn dùng sức một chút, bức cô phải nhìn hắn.

 

Giọng nói nam tính một lần nữa vang lên bên tai cô: "Nói nhỏ quá, nói lại một lần."

Diễm Tinh hít sâu, sau đó cao giọng thêm một chút nói: "Triệu Đức Hải!".