Diễm Tinh lấy hơi nói xong, rốt cuộc cũng không dám nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của Tần Phong, cô rũ mắt.
Trong căn phòng to lớn đó, không có tiếng nói nào chỉ nghe thấy có tiếng hít thở không khí.
Diễm Tinh bị bầu không khí này làm cho ngột ngạt.
Từng phút từng giây trôi qua bây giờ với cô thật chậm.
Thậm chí cô còn cảm giác hơi thở của người đàn ông đứng trước mặt mình thỉnh thoảng lướt nhẹ qua mặt cô.
Chịu đựng hơn một phút, Diễm Tinh vốn muốn lên tiếng thì Tần Phong rốt cuộc cũng có động tĩnh.
Hắn chủ động kéo dài khoảng cách giữa hai người, tay đang nâng cằm cô buông ra đưa lên đầu cô xoa nhẹ, giọng nói hắn không nhận ra nửa điểm có vấn đề: "Được rồi, đi ngủ đi.
Lời cảm ơn này của em, tôi nhận."
Diễm Tinh chớp mắt, sau đó bắt lấy tay áo hắn nhẹ giọng: "Chuyện này, anh đừng nói với anh cả." Sau đó ngước đôi mắt trong veo lên nhìn hắn.
"Không ai biết chuyện này?" Tần Phong nhíu mi nhìn Diễm Tinh.
Diễm Tinh chỉ gật đầu không nói.
"Ngoài tôi ra, còn ai biết không?" Hắn hỏi.
Diễm Tinh lại lắc đầu.
"Chuyện xảy ra bao lâu rồi?"
"Cũng...12 năm rồi."
Nghe đến đây mày Tần Phong nhíu càng ngày càng chặt, nhưng hắn không muốn ép cô, đè nén lại tức giận trong lòng hắn điểm nhẹ mũi cô nói: "Được rồi, sẽ không nói với ai.
Giờ em yên tâm đi nghỉ đi."
Lúc này Diễm Tinh mới thả áo Tần Phong ra, nhẹ thở một tiếng sau đó nói: "Vậy em đi ngủ trước.
Phong ca ca ngủ ngon."
Tần Phong gật đầu nói với cô một tiếng "Được." Thấy vậy Diễm Tinh mới đi ra bên ngoài, đóng cửa phòng lại.
Tần Phong nếu đã nói sẽ không cho ai biết chuyện của cô vậy chắc chắn sẽ không nói.
Diễm Tinh yên tâm mà đi về phòng ngủ của mình.
Nhưng người nào đó hiện tại nửa tâm trạng để đi ngủ cũng không có.
Tần Phong ngồi lại xuống ghế, tay trên mặt bàn gõ gõ.
12 năm rồi! Khi đó đúng lúc A Tinh 6 tuổi.
Cũng là khoảng thời gian hắn bắt đầu gặp cô.
Tần Phong từ trong ngăn kéo lấy ra tập tài liệu trước năm 6 tuổi của Diễm Tinh.
Trước năm 6 tuổi A Tinh đối với chú và chị họ vẫn vô cùng thân thiết.
Nhưng từ năm 6 tuổi trở đi thái độ của cô đối với họ hoàn toàn khác.
Không lạnh không nhạt lại cố tình cách xa.
Trong tài liệu này có đợt đầu năm khi A Tinh bắt đầu lên 6 tuổi, cô có được chú hai của mình đưa đi chơi mình sinh nhật, đi một mạch liền 3 ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau đó A Tinh về bị ốm nặng một trận, rồi đến sự việc cô suýt bị bắt cóc lần đó.
Có khả năng trong 3 ngày này cô đã gặp chuyện rồi.
Tầm mắt hắn càng ngày càng thâm trầm, nhìn vào dòng chữ cùng chú hai đi chơi ba ngày kia nheo mắt.
Diễm Tinh sau khi thoát khỏi tra hỏi của Tần Phong, về phòng mới dám thở hắt một hơi.
Thật đáng sợ, cũng may hắn không có hỏi thêm gì, nếu không cô cũng không biết nên giải thích thế nào.
Vốn chuyện này xảy ra với cô từ kiếp trước, nhưng kí ức quá kinh khủng liên lụy đến cả kiếp này.
Cũng may thời điểm cô xuyên về đúng năm 6 tuổi.
Nhớ lại trước đó vì đi chơi quá mệt lại nhiễm lạnh nên cô bị ốm.
Đúng thời điểm nằm trên giường dưỡng bệnh cô lại trọng sinh trở về.
Mà ngày đó, Triệu Đức Hải đúng là muốn nhân dịp này khiến sức khỏe của cô yếu đi, cho nên kem lạnh rồi nước ép các thứ không hề hạn chế cô.
Ông ta biết được, ông nội quan tâm tới cô hơn Triệu Lâm Lam.
Lần này kể cả Tần Phong có điều tra cũng sẽ không tra được trong 3 ngày đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
3 ngày này cô không hề đi chơi, chỉ ở lại biệt thư của ông ta ăn uống.
Coi như trong 3 ngày này cô có kí ức tồi với ông ta, cho nên bệnh xong thái độ đối với ông ta hoàn toàn khác đi.
Vuốt vuốt n.g.ự.c lấy lại bình tĩnh cô mới yên tâm, đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi đi nghỉ.
Sáng hôm sau Diễm Tinh tỉnh dậy khá sớm.
5 giờ rưỡi sáng cô đã từ trong mộng tỉnh lại.
Diễm Tinh nằm thế nào cũng không ngủ lại được nữa, cô đứng dậy dứt khoát rời giường.
Thay một bộ quần áo thoải mái rồi xuống nhà đi sân tập bắn.
Từ tòa lâu đài đến sân tập b.ắ.n mất khoảng hơn 10 phút đi bộ.
Diễm Tinh không nói với quản gia Ched mà tự đi đến đó, sẵn tiện tập thể dục buổi sáng luôn.
Người ở Tần Gia dậy khá sớm, họ cũng luyện tập rất sớm.
Khi cô đến sân b.ắ.n s.ú.n.g thì đã thấy họ ở đây luyện tập rồi.
Mấy ngày hôm nay Diễm Tinh đều dành phân nửa thời gian ở đây luyện b.ắ.n cho nên người ở đây đối với cô cũng đã quen thuộc.
Khi thấy cô đến đây, người đứng ở vị trí mà cô hay đứng ngay lập tức lui xuống nhường chỗ cho cô.
Diễm Tinh cười với đó nói cảm ơn.
Người ở đây không phải lúc nào cũng mặc vest đen.
Hình như vì Tần Phong quay trở về nên trước mặt hắn mọi người đều ăn mặc chỉnh tề.