Diễm Tinh nghe vậy gật đầu nói: "Có nghe tới ạ, hiện tại bên gia đình tôi cũng đã muốn tìm kiếm vị kiến trúc sư này." Cô không dùng từ gia tộc mà dùng từ gia đình.
Chỉ hai từ này cũng cho thấy có thâm ý khác.
"Tôi chính là kiến trúc sư Rishima kia." Bà Rishima mỉm cười nói với Diễm Tinh, ánh mắt nhìn cô có chút thăm dò.
Cô có thể đoán được ngày hôm nay lí do bà Rishima gọi cô đến đây để làm gì nhưng khi nghe chính miệng bà ấy nói, trong lòng Diễm Tinh vẫn nhảy lên một chút.
Cô biết lần này cô thành công rồi.
Trên mặt Diễm Tinh không có nhiều bất ngờ, cũng không nói gì cô chỉ nhìn bà Rishima cười nhẹ.
Bà ấy cũng nhìn cô, thấy biểu cảm trên gương mặt cô, bà cười: "Tiểu thư Doris sớm biết thân phận của tôi rồi đúng không?"
Diễm Tinh gật đầu, không hề có ý định phủ nhận: "Vâng, đúng là tôi đã sớm biết.
Nhưng cũng chỉ mới biết cách đây 2 ngày mà thôi."
Bà Rishima cười tươi, tiếp tục nói: "Tôi rất thích những người như tiểu thư Doris đây, thẳng thắn."
"Hôm qua tiểu thư là cố tình muốn tôi về điều tra chú của cô sao?" Bà Rishima nói.
Diễm Tinh cười, lúc cô đang muốn mở miệng bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Là cô nhân viên khi nãy mang đồ uống vào.
Sau khi xong việc cô ấy cũng nhanh chóng lui ra ngoài để hai người họ nói chuyện.
"Cũng không hẳn là như vậy." Diễm Tinh lúc này mới lên tiếng.
"Quyền quyết định nằm ở phu nhân.
Tôi chỉ muốn cho phu nhân biết, người mà tìm đến phu nhân trước đây chưa hẳn đã là đối tác tốt nhất." Diễm Tinh nhẹ nhàng nói.
Bà Rishima cười càng ngày càng sâu.
Cô gái này tính toán đúng là không sai một chút nào.
Biết được dù bà đoán ra cũng sẽ cho người đi tìm hiểu nên mới ra kế sách này.
"Nếu không phải tôi đoán ra, hôm nay cô có định nói hết với tôi không?"
"Chắc chắn sẽ.
Vì tôi không muốn bà Rishima vì chuyện này mà gặp khúc mặc." Diễm Tinh nhìn bà Rishima, chân thành nói.
Bà Rishima nghe vậy thì gật đầu.
Bà không thích nhưng người nói dối mình, càng không muốn mình bị coi thành một người không biết gì chỉ cần lừa gạt một vài câu là chạy tới giúp đỡ.
Cô gái này đúng là có dùng chút thủ đoạn nhưng cô ấy không có ý muốn che giấu bà, điều này khiến bà vui vẻ hơn không ít.
Bà tin lời cô gái này nói là thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bởi vì biểu hiện của cô ấy lúc nãy, khi bà nói bà là nhà thiết kế Rishima cô ấy không cố tình làm ra vẻ.
"Sao hôm qua lúc gặp mặt tôi tiểu thư không bày tỏ luôn.
Như vậy chúng ta có phải đỡ được một công đoạn nói chuyện này không?"
Diễm Tinh cười nhẹ, cô cầm chiếc thìa nhỏ xinh nhấm nháp một chút bánh ngọt.
Hương vị bánh ngọt lan tỏa trong miệng khiến cô cảm thấy thoải mái.
"Nếu hôm qua tôi nói luôn chưa chắc phu nhân sẽ đi điều tra chú tôi.
Cùng lắm phu nhân chỉ nghĩ tôi là một cô nhóc háo thắng muốn tranh giành với chú mình mà thôi."
Bà Rishima không nói gì, bật cười phì một tiếng.
Diễm Tinh nhạy cảm nhận ra tâm tình bà ấy có vẻ khá tốt, cô cong môi: "Nhưng hôm nay phu nhân gọi tôi đến đây gặp mặt, còn nói chuyện này với tôi, có phải tôi có thể nghĩ sâu thêm một phần không?" Mắt hạnh cong cong nhìn bà Rishima.
Bà Rishima bị ánh mắt của Diễm Tinh suýt nữa buột miệng nói "Được."
Nhưng bà kịp rút lại, khẽ liếc mắt nhìn cô nói: "Tiểu thư Doris, như vậy là lấy sắc dụ dỗ, chồng tôi biết được sẽ không vui."
Diễm Tinh nghe vậy cười cười: "Cảm ơn phu nhân đã tin tưởng tôi."
Bà Rishima cũng nhìn cô, nụ cười mang theo vài phần thích ý: "Vậy hiện tại có phải chúng ta nên bàn bạc một chút đến công trình đó không?"
Diễm Tinh và bà Rishima ngồi trong nhà hàng đó hơn 2 tiếng.
Sau khi đi ra, dù ngoài mặt hai người không có gì biến đổi nhưng bầu không khí lại có vẻ thân thiết hơn không ít.
Ý cười trên mặt họ luôn không lui.
Ai ai cũng có thể nhìn ra hai người này đang cao hứng.
Diễm Tinh lên xe đi về lâu đài, cô cảm thấy cuộc trò chuyện ngày hôm nay vô cùng mãn nguyện.
Tâm trạng của cô lúc này khá tốt.
Buổi tối hôm đó vì tâm trạng tốt nên Diễm Tinh phá lệ, ăn thêm được nửa bát cơm.
Tần Phong ngồi nhìn cô vui vẻ đến cười suốt bữa ăn không khỏi vui theo: "Thành rồi?"
"Vâng ạ." Diễm Tinh gật đầu, cũng không giấu hắn.
Ăn uống xong xuôi, cô bê một đia trái cây lên tầng sau đó gió tay gõ cửa thư phòng đang sáng đèn của Tần Phong.
"Vào đi." Một giọng nam lạnh nhạt từ bên trong truyền ra.
Diễm Tinh nghe được lời cho phép, liền đẩy cửa bước vào.
Thư phòng này của Tần Phong khác với thư phòng của hắn ở Trừng Viên.
Nơi đây được sơn màu xám trắng, nhìn có vẻ sáng hơn không ít.
Nhưng Diễm Tinh cũng không nhìn loạn, nhanh chóng đi tới trước mặt hắn, đặt đĩa hoa quả lên bàn, nhỏ giọng nói: "Phong ca ca, ăn trái cây đi."