Trong Lễ Cưới, Anh Ấy Gọi Tên Bạch Nguyệt Quang

Chương 9



Tôi mở mắt ra, đầu hơi choáng váng. Ngay sau đó, tôi nhận ra căn phòng được trang trí vô cùng xa hoa, liền sững sờ.

Đây là đâu?

Tôi nhớ, hôm đó Giang Tố lên cơn hen suyễn, cuối cùng tôi đã đưa cho anh ta ống xịt, rồi về nhà. Sau đó thì…?

Có tiếng gõ cửa. 

Giang Tố vặn tay nắm và bước vào.

Sắc mặt anh ta rất tệ — kiểu tệ đến mức trông như có bệnh, khí chất quanh người cũng khác hẳn ngày thường, khiến tôi vừa nhìn đã thấy là lạ.

“Chị tỉnh rồi à? Muốn ăn gì không?”

Giọng anh ta bình thản, hoàn toàn không có chút dấu vết nào của sự sụp đổ, điên loạn ngày hôm đó.

Tôi ngồi dậy, bước đến bên cửa sổ — có thể thấy một hàng vệ sĩ đứng canh gác bên ngoài.

“Giang Tố, đây là giam giữ bất hợp pháp.”

Anh ta nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt:

“Ừ.

“Chỉ ba ngày thôi, ba ngày sau, anh sẽ để chị đi.”

Tôi cứ thấy có gì đó không ổn, nhưng hiện giờ tôi không có điện thoại, cũng không có máy tính, mà ra ngoài cũng không được — đành tạm thời tùy cơ ứng biến.

“Tôi muốn ăn cá.”

Giang Tố cuối cùng cũng nở một nụ cười:

“Chị đợi một chút, anh sẽ bảo người làm ngay.”

Nhà bếp làm việc rất nhanh, chẳng mấy chốc đã mang lên ba món một canh cùng cơm nóng hổi.

Tôi vừa ăn vừa nuốt vội, Giang Tố ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn tôi không chớp mắt.

Đêm đến, anh ta đột ngột lên giường, ôm tôi vào lòng.

“Chị à, mình nói chuyện một chút được không?”

Tôi cau mày, đẩy anh ta ra, nhưng anh ta lại lần nữa áp sát. Sau vài lần như vậy, tôi mất kiên nhẫn, mặc kệ anh ta, quay sang ngủ.

Ngày hôm sau, Giang Tố kéo tôi vào phòng làm bánh.

Anh ta tìm đủ loại video hướng dẫn trên mạng, cùng tôi làm đồ ngọt.

Tôi vốn chẳng hứng thú gì, chỉ làm qua loa cho có, miễn cưỡng cùng anh ta làm xong một cái bánh kem.

Kem đánh bôi loạn xạ, trang trí hoa cũng xấu xí.

Tôi cắt một miếng, đẩy về phía anh ta:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ăn đi.”

Anh ta ăn một miếng, rồi khen:

“Bánh do chị làm, anh đều thích.”

Bất chợt, tôi cảm thấy rất mệt mỏi. Tôi ném luôn đồ trong tay xuống, lạnh lùng cười khẩy:

“Giang Tố, làm mấy việc này vô nghĩa thật đấy.”

Sắc mặt anh ta chợt trắng bệch.

Tôi từng làm bánh cho Giang Tố.

Khi đó tôi vừa mới đi làm, môi trường công sở vốn đã phức tạp, tôi lại là lính mới, việc thì tôi làm hết, công thì người khác hưởng, xảy ra chuyện thì toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu tôi.

Tôi bận đến mức quay mòng mòng, đầu óc rối tung.

Giang Tố rất không hài lòng với điều đó.

Tôi dỗ dành anh ta:

“Qua thời gian này sẽ ổn thôi, đến sinh nhật anh, em sẽ tặng anh một món quà.”

Đến sinh nhật anh ta, tôi xin nghỉ làm bánh ở tiệm bánh. 

Vì cái bánh này, tôi đã học suốt một tháng. 

Nhưng chiều hôm đó, công ty đột ngột gọi tôi về — nói có dự án gặp sự cố. 

Vịt Bay Lạc Bầy

Tôi bị mắng đến mức muốn khóc, không kịp ăn cơm tối, phải tăng ca đến hơn mười giờ đêm.

Khi tôi từ tiệm bánh lấy bánh về nhà, đồng hồ đã chỉ 11 giờ 40 phút.

Tôi thở phào, may mà vẫn chưa quá muộn.

Giang Tố từ phòng bước ra, ánh mắt lạnh lùng xa cách.

Tôi hai tay nâng bánh kem lên:

“Xin lỗi, em không ngờ công ty lại có việc gấp như vậy… nên về muộn. Ngày mai em bù cho anh nhé, mình ra ngoài chơi cả ngày cũng được—”

Câu chưa dứt, chiếc bánh trong tay tôi đã bị Giang Tố hất xuống đất.

“Nếu công ty quan trọng như vậy, thì cô còn quay về làm gì? Cô vắt kiệt bản thân ra thì được bao nhiêu tiền?”

Anh ta vẻ mặt bình thản, thản nhiên dìm tôi xuống tận đáy:

“Chị à, cứ ở bên cạnh anh cho tốt. Anh có thể cho chị nhiều hơn những thứ đó rất nhiều.”

Dòng suy nghĩ quay về hiện tại — Giang Tố trước mặt, mặt trắng bệch, ánh mắt cầu xin, trùng khớp hoàn toàn với Giang Tố độc đoán trong ký ức tôi.

Một lúc sau, anh lặng lẽ rời đi:

“Là anh sai. Chị à, đừng giận nữa. Hôm nay nghỉ sớm một chút nhé.”


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com