【Không phải vậy! Là anh ta phát điên rồi nên mới nói ra những lời ngu ngốc như thế, đó không phải là ý thật của anh ta…】
Có lẽ do tín hiệu không ổn định, giọng hệ thống vang lên lẫn với âm thanh lách tách như có dòng điện chạy qua.
【Đan Dung, tin tôi đi.】
Từ lúc tôi mang tro cốt của mẹ trở về chỗ thuê, hệ thống vẫn luôn cố gắng giải thích thay cho Giang Tố.
Tôi dùng một tay mở lon bia, châm chọc nói:
“Ngành của các người cạnh tranh dữ vậy sao? Các hệ thống khác cũng vì thành tích mà cố gắng như cậu à?”
Hệ thống im lặng một lúc:
【Không phải vì thành tích… mà là… Chị vẫn sẽ tiếp tục chinh phục Giang Tố, đúng không?】
Câu cuối cùng này vang lên rất khẽ, như mang theo chút cầu xin.
Tôi không trả lời.
Hệ thống im lặng vài giây, rồi giọng nghiêm khắc hơn:
【Chị đừng quên, nếu phá vỡ hợp đồng thì sẽ c.h.ế.t đấy.】
Tôi uống cạn lon bia trong một hơi, bóp bẹp lon bằng một tay, sắc mặt thản nhiên:
“Không quên được đâu.”
Rõ ràng chuyện giữa tôi và Giang Tố, vậy mà lại kéo theo cả Đoạn Trình Phong, tôi cảm thấy rất áy náy.
Nhưng anh ấy thì không bận tâm.
“Em định đưa dì về nhà sao?”
Tôi gật đầu:
“Em sẽ xử lý xong mọi việc bên này trước.”
Mẹ tôi vẫn luôn nói muốn quay về quê, nhưng tôi lại mang bà đi khắp nơi, hết ca mổ này đến ca mổ khác, cơ thể bà ngày càng yếu, về sau đã không thể chịu nổi hành trình xa xôi.
Giờ thì, cũng phải để bà về nơi yên nghỉ.
Tôi tính toán số tiền còn lại trong thẻ, chuyển thêm một phần cho nhà họ Giang.
Sau đó tôi trả lại căn nhà thuê, thu dọn đồ đạc đơn giản rồi rời đi.
Đoạn Trình Phong cùng tôi đưa mẹ về quê. Anh nói, dù sao cũng nên giúp tôi lo liệu hậu sự cho mẹ.
Sáu tiếng đi tàu cao tốc, thêm ba tiếng xe khách, rồi lại đi bộ đoạn đường núi ngoằn ngoèo.
Tới nơi thì trời đã khuya.
Tin tôi về làng nhanh chóng lan ra, ngày làm lễ an táng, mọi người đều đến giúp.
“Đan Dung, đừng buồn quá nhé, có gì cần giúp thì cứ nói, bọn chị không làm phiền thêm đâu.”
Tôi gật đầu, khẽ nói cảm ơn.
Trời lại sắp mưa, tôi che ô rời đi.
Nhưng tôi không ngờ, Giang Tố lại tìm đến được tận đây.
Trước đó một ngày đã mưa, đường làng đầy bùn đất. Anh ta vốn ưa sạch sẽ, giờ giày và ống quần đều lấm lem, trông thật thảm hại.
“Tại sao không nói gì mà bỏ đi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Còn đi cùng Đoạn Trình Phong nữa. Gì chứ, chị thật sự muốn ở bên cậu ta sao?”
Giọng anh nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng tôi biết, anh ta sắp phát điên rồi.
Tôi nhìn anh ta, không nói gì.
Giang Tố cố kìm nén cơn giận, giọng dịu lại:
“Chị à, chị không nói từng muốn đưa anh về nhà sao? Chúng ta có thể tổ chức lại lễ cưới ở đây, đợi mẹ khỏe hơn rồi đón bà về, bà nhất định sẽ rất vui…”
Hệ thống cũng cố khuyên tôi:
【Nén đau thương lại đi. Giang Tố đã chịu cúi đầu rồi, chị tha thứ cho anh ta thêm lần nữa đi, tôi hứa, đây là lần cuối cùng …】
Tôi mặc kệ hệ thống, chỉ nhẹ nhàng sửa lời Giang Tố:
“Giang Tố, đó là mẹ tôi.
“Còn nữa, chúng ta sẽ không có lễ cưới nào nữa đâu.”
Anh ta sững lại.
Hệ thống cũng c.h.ế.t lặng:
【Chị điên rồi à! Dì ấy đã mất rồi, chị chẳng lẽ định từ bỏ công lược. Chị không muốn sống nữa sao!?】
“Tôi từ bỏ. Nợ anh, tôi sẽ trả lại gấp đôi.”
Vịt Bay Lạc Bầy
Tôi điềm tĩnh lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng:
“Giang Tố, như anh mong muốn, tôi… không cần anh nữa.”
Giọng anh ta run rẩy.
“Tại sao?”
Tôi dắt anh ta trở lại trước mộ mẹ.
“Khi anh gọi tên Kiều Vi, bà đang nằm trong bệnh viện xem livestream đám cưới của chúng ta.
“Lúc tôi nhìn thấy bà được đưa vào lò hỏa táng, thì anh đang đăng ảnh tình tứ với Kiều Vi lên mạng xã hội.”
Sắc mặt Giang Tố lập tức trắng bệch như tờ giấy, giọng nói run rẩy dữ dội:
“Anh không biết… Chị à, anh chỉ là không có cảm giác an toàn, anh chỉ muốn thử xem liệu chị có rời bỏ anh không…
“Anh chỉ muốn, thử thêm một lần nữa, thật ra anh đã chuẩn bị sẵn lễ cưới thứ hai rồi, anh không ngờ… không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy…”
Anh ta lẩm bẩm, tinh thần gần như sụp đổ.
Nước mắt rơi như mưa, anh ta hoàn toàn không thể kiềm chế cảm xúc, khóc đến mức không ngừng, hơi thở cũng dần trở nên dồn dập, cuối cùng phát ra tiếng nghẹn ngào nặng nề trong cổ họng, ngã vật xuống đất, tay run bần bật.
Anh ta lên cơn hen suyễn.
Tôi theo phản xạ sờ vào túi áo.
Tôi luôn chọn áo có túi, là để cất ống xịt hen suyễn cho anh — chiếc áo này chắc vẫn còn cái ống xịt lần trước tôi quên lấy ra.
“Giang Tố, chúng ta thật sự không hợp nhau.”
Tôi ngồi xổm xuống, nhìn anh ta chăm chú:
“Anh buông tha cho tôi đi. Tôi sẽ đưa cho anh ống xịt, được không?”
Khóe mắt anh ta trào ra nước mắt, hơi thở ngày càng khó khăn, nhưng vẫn lắc đầu, một tay kéo lấy vạt áo tôi, ánh mắt như đang nói: “Cầu xin em.”