Trong Lễ Cưới, Anh Ấy Gọi Tên Bạch Nguyệt Quang

Chương 10



Thôi bỏ đi, ngày mai là ngày cuối cùng rồi.

Sáu giờ sáng, tôi bị chuyên viên trang điểm kéo dậy để chuẩn bị.

Tóc được búi lên, trang điểm tỉ mỉ, một đám người vây quanh tôi, cầm đủ loại trang sức lên so đo, ướm thử.

Tôi biết họ lại mang đến một chiếc váy cưới nữa.

Tôi chợt hiểu Giang Tố định làm gì.

“Tôi không mặc.”

Nhóm người đó rõ ràng đã được huấn luyện kỹ càng:

“Ngài Giang đã nói, chỉ cần cô phối hợp, sau lễ cưới sẽ để cô rời đi.

“Nếu không phối hợp… e là sẽ phải chịu chút tổn thương.”

Họ mỉm cười rất ôn hòa, nhưng giọng nói thì cứng rắn đến lạ thường.

Cuối cùng, tôi vẫn phải mặc váy cưới, lên xe, rồi lại chuyển sang du thuyền…

Tôi bị đưa đến một nhà thờ trên một hòn đảo.

Khắp nơi là hoa tươi, kiến trúc cổ kính mà trang nghiêm, như thể một bí cảnh sâu trong rừng rậm.

Giang Tố đưa tay ra với tôi:

“Chào mừng em đến lễ cưới của chúng ta.”

Anh ta kéo tay tôi, mạnh mẽ dắt tôi bước vào trong giáo đường.

Bên trong trống trải, chỉ có hai chúng tôi.

Anh ta nhìn tôi, khẽ cong môi:

“Đan Dung, anh hèn hạ, vô sỉ, cay nghiệt, lạnh lùng.

“Nhưng nếu kiếp sau anh có thể tốt hơn một chút, em có nguyện ý ở bên anh không?”

Tôi sững người.

Yên tĩnh đến mức, bất cứ âm thanh lạ nào bên ngoài nhà thờ cũng trở nên đặc biệt rõ ràng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lưỡi lửa đột ngột bùng lên từ cửa ra vào, khói đen cuồn cuộn — tôi cuối cùng cũng nhận ra chuyện gì đang xảy ra.

“Anh điên rồi à!”

Tôi đẩy anh ta ra, chạy về phía ngoài.

Nhưng Giang Tố lại nắm chặt cổ tay tôi, ghì tôi vào lòng, không buông.

Ngọn lửa lan nhanh, chẳng mấy chốc tôi đã thấy khó thở.

Bốn phía là biển lửa, Giang Tố nhìn tôi, ánh mắt điên dại:

“Lần thứ hai này, anh sẽ không buông tay.”

Tôi nghe thấy tiếng công trình sụp đổ, tiếng cháy lách tách vang vọng trong lửa.

Khi cây cột bên cạnh bắt đầu sụp xuống, Giang Tố lấy tay che mắt tôi lại.

Khoảnh khắc tiếp theo — mọi thứ bỗng chốc yên lặng.

Tôi gỡ tay Giang Tố ra, ngọn lửa bên cạnh như bị đông cứng lại, khói đen cũng ngừng chuyển động.

Tất cả chỉ xảy ra trong tích tắc.

Giang Tố chớp mắt một cái, rồi nhìn tôi:

“Xin lỗi.”

Tôi c.h.ế.t lặng.

Vì đó không phải giọng của Giang Tố, mà là giọng máy móc của hệ thống!

“…Anh là ai?”

Hệ thống nhìn tôi thật sâu:

“Anh là Giang Tố — năm bốn mươi mốt tuổi.”

Tôi chợt cảm thấy ý thức dần trở nên mơ hồ.

Câu cuối cùng tôi nghe được là:

Vịt Bay Lạc Bầy

“Xin lỗi, chị à… đến tận giây cuối cùng của lần thứ hai, anh mới học được cách yêu chị.”


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com