Chương 32Lúc trước, Cố Gia Ý luôn xem Nhậm Tô là nam thần không bao giờ có thể chạm tới, chỉ tới khi anh trở thành bạn trai của cô, Cố Gia Ý mới biết, hóa ra yêu anh không có nhiều lúng túng và xấu hổ như cô nghĩ. Nhậm Tô sẽ cùng cô đi siêu thị, mua cho cô đồ ăn và quà vặt cô thích, sẽ làm bữa trưa toàn là món khoái khẩu của cô. Anh sẽ cùng cô đi xem phim, dạo phố dù cho phần lớn thời gian đều chỉ đi ăn uống đây đó mà không mua sắm gì nhiều. Hoặc khi anh bận rộn trong hàng mớ công việc, cô sẽ ngồi bên làm bạn cùng anh, dù cho không nói chuyện gì nhiều nhưng lại vô cùng ấm áp. Từ cảm giác khó tin đến khi đã quen thuộc, Cố Gia Ý chỉ cảm thấy cuộc đời mình quá may mắn khi có thể thầu được ao cá lớn tên Nhậm Tô này.Vào ngày thứ hai đầu tiên của tháng chín, Cố Gia Ý nhận được thiệp cưới của Đơn Đan Đan và Lục Hách Nam. Đám cưới được tổ chức gần ngày Quốc Khánh, cô không nhịn được buông đôi câu trêu chọc Đơn Đan Đan trong nhóm trò chuyện chung.Nghi Gia: Bạn nhỏ Đan Đan, xin hỏi cảm giác của bạn khi vừa làm một lễ đính hôn y chang đám cưới, một tháng sau liền tổ chức đám cưới thì có cảm giác thế nào?Đơn Đan Đan: Bạn nhỏ Nghi Gia, cho hỏi sau khi bạn kết thúc kiếp sống độc thân của mình vào ngày đính hôn của tôi thì bạn có muốn đưa em rể đến đám cưới một tháng sau của tôi không?Hạ Viện: Xin hỏi hai bạn nhỏ này, hai đứa mày có thể dừng cách nói chuyện khó hiểu này lại được không?Nghi Gia: Rõ ràng là tao hỏi trước mà?Đơn Đan Đan: Cảm giác gì hả, vô cùng mãn nguyện! Tới lượt mày, mau trả lời!Nghi Gia: …Đơn Đan Đan: Hay là đổi câu khác, hai người tiến triển tới bước nào rồi?Nghi Gia: …Nghi Gia: Hỏi thế không bằng mày hỏi khi nào Hạ Viện kết hôn luôn đi!Hạ Viện: Tao có lẽ sẽ không kết hôn…Tin nhắn đột ngột xuất hiện khiến Cố Gia Ý và Đơn Đan Đan ngây người. Từ hôm họp lớp, hai người bọn cô đều đã cảm thấy Hạ Viện có gì đó rất lạ, chỉ là không ngờ mọi chuyện lại đi tới bước đường này rồi?Ngập ngừng cả nửa ngày, tin nhắn cứ gõ rồi lại xóa.Nghi Gia: Hạ Viện, là mày không muốn kết hôn hay là cậu ta không muốn?Đơn Đan Đan: Hạ Viện đừng sợ, nếu Tôn Hi Kiệt làm gì có lỗi với mày, tao nhất định sẽ đánh cho cậu ta một trận.Hạ Viện: Làm gì có cô gái nào lại không muốn kết hôn với người mình yêu cơ chứ? Chỉ là…Hạ Viện: Chỉ là chuyện kết hôn không đơn giản như chúng ta vẫn nghĩ, có lẽ trước đây tao nghĩ quá đơn giản rồi, hoặc cũng có lẽ là tao đã quá ngây thơ, cứ nghĩ đời này chỉ cần có tình yêu là đủ.Hạ Viện: Thôi, không nói đến chuyện này nữa. Hôm nay là ngày vui mà, tao không muốn ảnh hưởng đến tâm trạng của hai đứa mày đâu.Nghi Gia: Hạ Viện, không sao cả, có tâm sự thì đừng để trong lòng, mày vẫn còn có hai đứa tao mà.Đơn Đan Đan: Hay là cuối tuần này tao với Nghi Gia đến Tô Châu tìm mày nhé?Hạ Viện: Không cần đâu, hiện giờ tao chỉ muốn một mình yên tĩnh, chuyện tiếp tục hay dừng lại vẫn nên nghĩ kỹ rồi mới quyết định được. Chỉ có như thế, sau này dù có hối hận thì cũng là quyết định của một mình tao lựa chọn, không liên quan gì tới người khác.Nghi Gia: Ừm, tao biết rồi.Vốn là một ngày vui nhưng cuối cùng lại vì chuyện của Hạ Viện mà trầm xuống, Cố Gia Ý cầm điện thoại lên, vào WeChat tìm tên Nhậm Tô, sau đó nhớ tới chuyện cả tháng nay anh bận tối tăm mặt mũi lại đành thôi. Nhậm Tô nói quả không sai, không biết từ lúc nào Cố Gia Ý thật sự đã xem anh là “chị gái tâm tình” mất rồi, à không, nói đúng hơn thì có lẽ trong vô thức cô đang ngày càng ỷ lại vào Nhậm Tô hơn.Nghi Gia: Kiều Sơ, Kiều Sơ.Nhậm Kiều Sơ: Có mặt!Nghi Gia: Tôi có thể hỏi cô vài chuyện được không?Nhậm Kiều Sơ: Cho nói! Cái gì tôi biết thì chắc chắn sẽ không giấu nửa lời! Dù cho là những chuyện xấu hổ hồi nhỏ của anh trai tôi nhất định cũng sẽ kể tất tần tật cho cô nghe hết.Nghi Gia: …Nghi Gia: Anh trai cô sinh ngày mấy thế?Nhậm Kiều Sơ: …Nhậm Kiều Sơ: Ngày mười tám tháng mười một. Cái này cô hỏi thẳng anh ấy được mà?Nghi Gia: Tôi hơi ngại.Nhậm Kiều Sơ: Vãi chưởng.Nhậm Kiều Sơ: Nhìn anh tôi giống phường trộm chó thế thôi chứ cô đừng nhầm nhé, lịch sự nhã nhặn cái gì, lạnh còn hơn cái máy điều hòa nữa! Nhưng mà, tôi đã sớm nhìn ra anh tôi rất để ý đến cô, nhất định sẽ luôn luôn kiên nhẫn với cô, thế nên cô đừng có ngại ngùng gì cả.Nghi Gia: Cô nói anh cô như thế có ổn không vậy?Nhậm Kiều Sơ: Chả sao cả, một người đàn ông đã ba mươi hai tuổi mà vẫn ế như anh tôi thì còn phải cảm ơn tôi không hết nữa là, nếu không có tôi sao anh ấy có thể gặp được cô chứ!Nghi Gia: Đúng đúng đúng, phải cảm ơn cô!Nhậm Kiều Sơ: Không cần khách sáo, nhớ tới chơi với tôi nhiều hơn là được. Gần đây anh tôi rất bận, nếu cô không có việc gì làm thì cứ qua chơi với tôi!Nghi Gia: Oke!Ngày mười tám tháng mười một, nghĩa là còn hai tháng nữa tới sinh nhật Nhậm Tô, Cố Gia Ý cầm điện thoại cười ngây ngốc. Nên chuẩn bị quà gì đây nhỉ?*****Buổi tối về đến nhà, Cố Gia Ý phá lệ xuống bếp, đòi mẹ dạy nấu ăn cho.“Sao thế, tối nay không ăn cơm ở ngoài nữa à?” Mẹ Cố Gia Ý đứng ở một bên, nhìn động tác rửa nồi kỳ lạ của con gái rồi nói tiếp, “Gia Ý, có phải con có chuyện gì giấu mẹ không?”Cố Gia Ý dừng động tác tay, bất giác nhớ tới việc Đơn Đan Đan hỏi cô có muốn đưa Nhậm Tô đến đám cưới không. Nhưng mà… nếu thật sự đi cùng anh thì khác nào ra mắt gia đình? Lục Hách Nam dù sao cũng là con nuôi của cha mẹ cô, thế nên ngày hôm đó cha mẹ cô nhất định sẽ đến, còn có nhiều bạn bè khác tới nữa, vậy có khác nào là cầu nối để ra mắt gia đình đâu? Nên hay không nên đây? Nếu thế thì có phải quá nhanh rồi không? Từ lúc quen nhau đến yêu nhau, cùng lắm mới chỉ được ba tháng, nếu chỉ tính riêng thời gian yêu nhau thì cũng chỉ mới được nửa tháng…“Mẹ, con đang hẹn hò.” Dòng nước chảy xuống tay, Cố Gia Ý tắt vòi nước, lau khô đáy nồi rồi đổ dầu vào, “Con đang yêu một người.”Mẹ cô dường như không ngạc nhiên lắm, bà đưa tiêu trong tay cho con gái, “Vậy nên con không thích xem mắt là vì người này?”“Dạ không, lúc xem mắt với Hà Tỉ thì con còn chưa xác định được mình có thích anh ấy hay không, cũng không đúng lắm, lúc đó thì cũng có cảm giác rồi ạ. Chỉ là lúc đó con không có đủ can đảm để ở bên anh ấy.” Khi đó Nhậm Tô đối với Cố Gia Ý vẫn còn là một thứ gì đó xa xôi không thể chạm tay tới, sự dịu dàng trong ký ức khiến cô mỗi lần nhớ tới đều không thôi ngưỡng mộ nhưng cũng sợ hãi mà lùi bước.Nhậm Tô không thích ăn cay, cha mẹ cô cũng không thích, vậy nên Cố Gia Ý không bỏ quá nhiều ớt mà bỏ thẳng những miếng gà đã ướp sẵn bỏ vào nồi, “Mẹ ơi, xào thế này ạ?”“Ừm, đúng rồi.”“Thật ra con biết hết, mặc dù mấy năm qua mẹ không nói gì nhiều nhưng có phải mẹ vẫn luôn để tâm đến việc con vì một đoạn tình cảm thất bại mà không làm kế toán đúng không ạ?” Đây là lần đầu tiên trong hơn hai năm qua Cố Gia Ý dám đối mặt với mẹ, thẳng thắn nhắc đến chuyện bản thân từ bỏ công việc kế toán, từ bỏ việc làm tốt cha mẹ đã sắp xếp cho, “Nhưng mà mẹ à, con nghĩ kỹ rồi, sau khi đã rời khỏi bóng ma mà Vệ Thanh Lãng để lại, con mới phát hiện sự ra đi của anh ta đã đem đến cho con một cơ hội mới. Trước kia con cứ sống và học tập theo con đường cha mẹ đã dọn sẵn. Hai người thấy tương lai ngành kế toán phát triển, con liền đi học Quản lý Tài chính, hai người thấy sắp xếp sẵn công ty sẽ giúp con thoải mái hơn, vậy nên khi bạn bè cùng lứa bận rộn tìm công việc các thứ, con vẫn thoải mái ăn uống, yêu đương. Nhưng mà đến cuối cùng con vẫn không thích làm kế toán, thật đấy, con không thích những con số đó.”Thịt gà trong nồi dần đổi màu, Cố Gia Ý khẽ cười, “Con không thích kế toán không liên quan gì đến Vệ Thanh Lãng hết, đó cũng không phải là sự nổi loạn của tuổi mới lớn gì cả. Con chỉ không thích học toán, không thích những con số kia, hồi đại học ngay cả học tích phân, vi phân các thứ con cũng chỉ học thuộc lòng như vẹt để qua môn, nếu thật sự phải làm kế toán, con thật sự không dám tưởng tượng hiện tại cuộc sống của mình sẽ ra sao nữa.”Sau khi nếm nước canh xong, mẹ Cố Gia Ý hung dữ nhéo mạnh vào mặt cô con gái cưng của mình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ai hỏi con chuyện này hả? Đều đã qua cả rồi, mẹ chỉ cần biết hiện tại con sống vui vẻ là đủ rồi! Điều mà người mẹ già này quan tâm là bạn trai của cô cơ!”Ngon đấy, không có quá nhiều ớt tiêu, Cố Gia Ý lấy đĩa đựng, không kiềm lòng được mà nếm thử: “Eo ơi, ngon quá!”“Con đúng là con mèo nhỏ tham ăn mà, là vì thằng nhóc kia nên mới muốn học nấu ăn đúng không?”“Làm gì có chứ, chỉ một phần là vì anh ấy thôi, chín phần còn lại là vì cha mẹ con yêu nhất trên đời cơ!” Cố Gia Ý dùng tay bóp bóp một miếng khoai tây rồi đưa sang cho mẹ mình, cười tươi làm nũng, “Từ nhỏ đến lớn toàn là cha mẹ nấu cơm cho con ăn, con cũng nên xuống bếp báo hiếu cha mẹ chút chứ, đúng không ạ?”“Rồi rồi, tôi lại chả hiểu cô quá, nếu không phải vì đã có bạn trai thì con heo lười biếng như cô làm gì chịu học nấu ăn cơ chứ? Còn nữa, đừng đánh trống lảng sang chuyện khác.”“Ôi trời.” Cố Gia Ý lại rửa nồi tiếp, trong mắt thoáng chút do dự, “Anh ấy học cùng trường đại học với con, tốt nghiệp trước con vài năm, học chuyên ngành Kiến trúc, hiện tại đang làm kiến trúc sư.”“À đúng rồi, anh ấy còn lớn hơn con 8 tuổi. Haiz, mẹ đừng chê anh ấy lớn hơn con nhiều tuổi rồi nói anh ấy già nhé. Anh ấy tốt lắm, lại còn rất đẹp trai, thật sự nhìn không ra đã ba mươi hai tuổi đâu.” Cố Gia Ý vội vàng bênh vực cho Nhậm Tô, dường như cô đã sớm quên mất việc trước đây người sợ hãi những điều này chính là bản thân mình.“Mẹ chê người ta già hồi nào?” Bà Cố tức giận nhận lấy cái nồi vừa được rửa xong từ tay con gái rồi đặt nó xuống vị trí cũ, sau đó hai tay bưng đĩa gà Cung Bảo nóng hổi ra bàn ăn, “Tính khi nào thì dẫn về nhà ra mắt đây? Gia Ý, cha mẹ sẽ không phản đối chuyện yêu đương của con nhưng đó là với điều kiện con không được nói dối cha mẹ chuyện mình yêu đương. Con có thể cảm thấy hai ông bà già này phiền phức cũng được, nhưng mà dù sao cha mẹ cũng đã đi hơn nửa đời người rồi, có nhiều chuyện con xem không hiểu nhưng cha mẹ vừa nhìn đã nhận ra. Cái này không phải là một quản thúc hà khắc với con mà là cha mẹ muốn làm cánh cửa kiểm tra giúp con.”“Mẹ, con …”“Con phải luôn nhớ một điều, hai ông bà già này dù sao cũng chỉ có một đứa con gái là con, mọi chuyện cha mẹ làm đều chỉ muốn con có thể sống một cuộc đời hạnh phúc vô lo vô nghĩ, ngoài lý do đó ra thì không còn gì khác cả!” Giống như chuyện lúc trước của Vệ Thanh Lãng, dù cho anh ta không phải là người Thượng Hải thì cha mẹ của Cố Gia Ý cũng chưa từng phản đối chuyện của bọn họ mà chỉ để cho mọi chuyện thuận theo tự nhiên.“Dạ.” Cố Gia Ý phụ mẹ bưng đồ ăn ra, trong mắt có phần chua xót, “Mẹ, con hiểu rồi. Thực ra con cũng không biết mình và Nhậm Tô có thể đi được bao xa nữa, thậm chí đến hiện tại con vẫn còn mơ hồ không rõ bản thân có thể cùng anh ấy đi đến được bước nào đây, là đến cuối đời hay là dừng lại giữa chừng? Con không biết, cũng không rõ. Vậy nên khi mới quen anh ấy, con chọn giấu không dám nói cho cha mẹ biết. Nhưng mà hiện tại, mẹ à, con chỉ muốn nói là, mặc kệ con đường phía trước là gì thì con vẫn mong có thể cùng Nhậm Tô đi đến cuối cùng.”Nhậm Tô, giây phút này em chỉ ước rằng có thể cùng anh đi đến khi đầu bạc răng long. Vậy nên, anh sẽ không làm em thất vọng đâu đúng không?Nghi Gia: Nhậm Tô, Quốc Khánh anh cùng em đi đám cưới của Đan Đan và anh trai em được không?Trong văn phòng của Hoa Đường, mọi người vẫn bận rộn tăng ca cật lực. Điện thoại của người nào đó đột nhiên xuất hiện một tin nhắn WeChat, mà chủ nhân của chiếc điện thoại giờ phút này ánh mắt đầy dịu dàng nhìn vào dòng chữ trên đó …