Trọn Đời Ước Nguyện Cùng Em - Chanh Mặc Mạt

Chương 31



Chương 31Cửa văn phòng vẫn đang để mở, Cố Gia Ý nhận lại cơm từ tay lễ tân nhưng không vội quay về ghế sô pha. Ở bên trong phòng, Nhậm Tô vẫn đang vùi đầu nghiên cứu bản vẽ, trông anh thật sự rất bận, lúc thì nhìn máy tính, lúc lại lật giở hồ sơ, chiếc bút máy màu đen kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa. Hai sắc màu trắng, đen đối lập nhau hoàn toàn, bàn tay anh cầm chiếc bút đen càng thêm phần trắng sáng. Không biết anh vừa phát hiện ra điều gì, trên khuôn mặt đẹp trai phong độ nở một nụ cười nhàn nhạt, tốc độ gõ phím càng lúc càng nhanh.Cố Gia Ý dựa vào cửa hồi lâu, những lời vừa nãy cô nhân viên lễ tân nói với cô vẫn còn văng vẳng bên tai. Cô đã nói sẽ thật tâm nỗ lực thấu hiểu anh hơn, chuẩn bị tâm thế sẵn sàng bước chân vào thế giới của anh, thế rồi bỗng nhiên lại phát hiện ra sự nỗ lực của cô so với cố gắng của Nhậm Tô vẫn chưa là gì cả. Còn nhớ ngày trước khi còn yêu đương với Vệ Thanh Lãng, cô sẵn sàng vì anh ta mà từ chối những dịp tụ tập với cả lớp, có thể vì cuộc thi hùng biện của anh ta mà cúp tiết, lại chấp nhận tới thư viện vì anh ta dù cô cực kỳ không thích bén mảng tới đó. Thế đấy, nhìn lại xem cô đã làm gì cho Nhậm Tô rồi? Đừng ngụy biện đổ lỗi rằng tình yêu của người trưởng thành sẽ không thể mãnh liệt, nồng nhiệt như lúc xuân xanh, cũng đừng kiếm cớ nói trưởng thành rồi sẽ không bồng bột như khi còn non dại. Ở khoảnh khắc này, cô bỗng thấy tủi thân thay cho Nhậm Tô của cô.“Sao lại đứng ngây ngốc ở đây rồi?” Nhậm Tô đặt bút xuống, hai tay xoa xoa chân mày, đứng dậy đi tới cửa, chủ động giơ tay nhận lấy hai phần cơm hộp trong tay cô, “Kể cả có định ngắm anh tới chiều thì em cũng nên đặt cơm xuống đã chứ.”“Ai bảo anh đẹp trai quá làm gì!” Đây là lần đầu tiên Cố Gia Ý bắt kịp lời anh. Nhìn Nhậm Tô cười hiền nhẹ nhàng nhận lấy hai suất cơm trong tay mình, cô bất ngờ ôm cánh tay anh, lá gan cũng lớn hơn bình thường, dám giơ tay nhéo mặt anh, “Đây này, bạn trai em đẹp trai thế này cơ mà?”Nhậm Tô đặt cơm xuống bàn, bày món cô thích ăn nhất ra trước mặt cô, chủ động tách đôi đũa dùng một lần ra, tước bỏ phần xơ trên đũa, sau đó đưa đũa cho cô gái nhỏ vẫn còn đang ôm cánh tay anh nũng nịu, tay phải anh ôm lấy bả vai cô, phì cười, “Hay là để anh gói ghém anh lại rồi gửi chuyển phát nhanh cho em?”“Gửi chuyển phát nhanh á? Chẳng phải anh vẫn đang ở cạnh em đây hả?”“Chậc chậc, ở cạnh em, ở cạnh em cơ đấy. Chao ôi, ngọt ngào khiếp nhể?” Cùng với một câu nói gượng gạo này là tiếng đập cửa “Thịch thịch”, là vị khách không mời mà đến Triệu Úy Văn, “Xời, ăn có một bữa cơm hộp mà cũng nổi cả da gà, Nhậm Tô ơi là Nhậm Tô, không nhìn ra một quả bầu hồ lô chán ngắt như cậu mà cũng biết nói lời ngon ngọt dỗ dành cơ đấy?”Trời ạ, Cố Gia Ý đỏ mặt rồi, cô không nghĩ được có người sẽ nghe lén…“Việc gì?” Nhậm Tô vẫn tập trung gắp đồ ăn cho cô gái nào đó đang cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, “Không có việc gì thì cậu có thể quay về văn phòng của cậu được rồi đấy.”“Tôi cũng đói bụng mà không có cơm ăn.” Ý là anh ta muốn ăn ké.“Về phòng cậu tự mà gọi đặt cơm đi.” Anh không hề đếm xỉa đến.Triệu Úy Văn trơ mắt nhìn hai người nào đó mải đắm chìm trong thế giới riêng, ung dung ăn đồ ngon, uống nước mát, tức mình nói nhảm: “Nhậm Tô kia, cậu cũng trở mặt quá rồi đấy nhé, cô gái nhỏ nhà cậu chẳng phải cũng có công lao của bọn tôi tìm về cho hả? Cậu ngày nào cũng đi muộn về sớm, lại còn dẫn người tới đây chăm ăn chăm uống chăm tình, còn tôi thì…”“Chiều nay cậu ở lại xử lý hồ sơ.” Chỉ một câu đã thành công chặn họng Triệu Úy Văn, vả lại, Nhậm Tô cũng không muốn Cố Gia Ý biết chuyện này.“Dựa vào đâu chứ, đã nói cùng nhau tăng ca rồi mà? Thảy hết cho tôi rồi cậu làm gì hả?”“Hẹn hò.”“Vãi chưởng! Nhậm Tô, cái đồ trọng sắc khinh bạn!”“Cảm ơn.”“...”…Tiểu Hạ: Tình yêu của tôi với viện trưởng thực ra rất đơn giản, hai chúng tôi cùng đi cướp ngân hàng, cướp thành công sẽ chia đều rồi cao chạy xa bay, trốn chui trốn lủi. Sau đó cậu bị bắt, thà chết cũng không chịu khuất phục, bị bắt vào nhà giam,... bỏ lại một mình tôi buồn bã u sầu, tiêu tiền như nước cố sống cho qua những tháng ngày còn lại.Đồng Tiểu Phỉ: Tình yêu của tôi với viện trưởng thực ra rất đơn giản, hai chúng tôi cùng đi cướp ngân hàng, cướp thành công sẽ chia đều rồi cao chạy xa bay, trốn chui trốn lủi. Sau đó cậu bị bắt, thà chết cũng không chịu khuất phục, bị bắt vào nhà giam,... bỏ lại một mình tôi buồn bã u sầu, tiêu tiền như nước cố sống cho qua những tháng ngày còn lại.Hương Hương siêu dễ thương: Tình yêu của tôi với viện trưởng thực ra rất đơn giản, hai chúng tôi cùng đi cướp ngân hàng, cướp thành công sẽ chia đều rồi cao chạy xa bay, trốn chui trốn lủi. Sau đó cậu bị bắt, thà chết cũng không chịu khuất phục, bị bắt vào nhà giam,... bỏ lại một mình tôi buồn bã u sầu, tiêu tiền như nước cố sống cho qua những tháng ngày còn lại.Bùi Bội Phái: Tình yêu của tôi với viện trưởng thực ra rất đơn giản, hai chúng tôi cùng đi cướp ngân hàng, cướp thành công sẽ chia đều rồi cao chạy xa bay, trốn chui trốn lủi. Sau đó cậu bị bắt, thà chết cũng không chịu khuất phục, bị bắt vào nhà giam,... bỏ lại một mình tôi buồn bã u sầu, tiêu tiền như nước cố sống cho qua những tháng ngày còn lại.Nghi Gia: Tình yêu của tôi với viện trưởng thực ra rất đơn giản, hai chúng tôi cùng đi cướp ngân hàng, cướp thành công sẽ chia đều rồi cao chạy xa bay, trốn chui trốn lủi. Sau đó cậu bị bắt, thà chết cũng không chịu khuất phục, bị bắt vào nhà giam,... bỏ lại một mình tôi buồn bã u sầu, tiêu tiền như nước cố sống cho qua những tháng ngày còn lại.Nghi Gia: Tuy tôi không hiểu mấy người đang nói cái gì nhưng vẫn sao chép lại, cảm ơn viện trưởng, nếu cậu bị bắt, tôi sẽ xách theo ba cái đùi gà đến thăm cậu mỗi tuần.Viện trưởng Kiều: Ê, các người đủ rồi nha!Viện trưởng Kiều: Chỉ riêng tuần này tôi đã vào đó ba lần rồi đấy.Thật sự đẩy hết hồ sơ sang cho Triệu Úy Văn, Nhậm Tô đủng đỉnh xử lý nốt chỗ bản vẽ đang làm dở, Cố Gia Ý cầm điện thoại cười mãi không dứt. Đến khi anh ngẩng đầu nhìn cô khó hiểu, cô mới nhịn cười, “Anh cứ tiếp tục đi, làm tiếp đi, kệ em tự vui với đám bạn trên mạng đi.”Bùi Bội Phái: Viện trưởng, điều lãng mạn nhất mà tôi nghĩ được chính là hai chúng ta cùng cướp ngân hàng, cậu bị tóm, còn tôi mặc sức tiêu pha.Tiểu Hạ: Viện trưởng, điều lãng mạn nhất mà tôi nghĩ được chính là hai chúng ta cùng cướp ngân hàng, cậu bị tóm, còn tôi mặc sức tiêu pha.Nghi Gia: Viện trưởng, điều lãng mạn nhất mà tôi nghĩ được chính là hai chúng ta cùng cướp ngân hàng, cậu bị tóm, còn tôi mặc sức tiêu pha.Hương Hương siêu dễ thương: Viện trưởng, điều lãng mạn nhất mà tôi nghĩ được chính là hai chúng ta cùng cướp ngân hàng, cậu bị tóm, còn tôi mặc sức tiêu pha.Đồng Tiểu Phỉ: Viện trưởng, điều lãng mạn nhất mà tôi nghĩ được chính là hai chúng ta cùng cướp ngân hàng, cậu bị tóm, còn tôi mặc sức tiêu pha.Viện trưởng Kiều: Tình yêu của mấy người sợ phát khiếp, lát nữa tôi phải đi mua hai bắp ngô về trấn áp nỗi sợ mới được.Nghi Gia: Viện trưởng, chi bằng cậu mua bánh rán đi, thêm sáu quả trứng vào.Đồng Tiểu Phỉ: Vãi, ha ha.Một rưỡi chiều, Nhậm Tô cuối cùng cũng xong việc, “Đi thôi, chúng ta đi xem phim nhé?”Luyến tiếc không khí vui vẻ trong nhóm trò chuyện trên mạng, Cố Gia Ý xách túi đứng dậy, “Đi được thật hả anh? Bắt anh em tốt của anh làm thêm hai phần việc thật sự không sao hết ạ?”“Không sao cả. Trước kia vẫn luôn là anh tăng ca làm thêm, bây giờ chẳng qua chỉ là đổi người mà thôi. Vả lại…” Anh cầm túi xách cho cô, ngẩng đầu dí ngón tay trên trán cô một cái, “Vả lại anh sợ nếu anh còn bận tiếp thì bạn gái của anh sẽ chỉ yêu điện thoại, không yêu anh nữa.”Từ trước tới giờ, Cố Gia Ý vẫn tưởng Nhậm Tô là người đàn ông ôn tồn, có chừng mực, đến khi ở bên nhau rồi cô mới phát hiện ra người khiến cô thường xuyên đỏ mặt lại chính là anh, chính là người đàn ông bên ngoài thì nho nhã, bên trong nội tâm lại cực kỳ nhiệt huyết này.“Chúng mình đi xem gì đấy?” Cô cúi đầu nhìn hai bàn tay đan chặt vào nhau, đổi chủ đề, “Anh thích xem phim gì?”“Anh hiếm khi xem phim lắm, cứ chọn phim em thích đi.” Anh thoải mái nắm tay cô rời khỏi văn phòng, dọc đường đi có không ít nhân viên Hoa Đường kiếm cớ chào hỏi để ngó nghiêng, anh cũng nhẹ nhàng chào lại, nhưng chỉ có mình anh biết, khóe môi anh cong lên chỉ vì duy nhất một mình cô.“Anh không thích đi xem phim rạp hả? Thế lúc trước hẹn hò thì sao?” Một câu lỡ miệng vừa thốt ra, trong lòng Cố Gia Ý lập tức thấy hối hận. Trong tình yêu, chuyện kiêng kỵ nhất chính là tra đi hỏi lại về người cũ của người ta, bản thân cô đã từng năm lần bảy lượt gọi tên Vệ Thanh Lãng trước mặt anh trong cơn say thì làm sao có thể tò mò về quá khứ của anh nữa? Cô vội ôm lấy cánh tay anh, lên tiếng phân trần: “Em không phải có ý đó đâu.”Nhìn cô gái nhỏ bên cạnh bày ra vẻ mặt rối bời đến đáng thương, anh vỗ lên mu bàn tay cô tỏ ý trấn an, nụ cười trên môi vẫn không hề thay đổi, “Anh biết, em đừng lo lắng thế. Lúc trước hẹn hò, phần lớn thời gian đều là nghiên cứu, thảo luận về bản vẽ thôi, mấy việc như đi xem phim chiếu rạp gần như là rất hiếm.”“Ôi chao!” Cố Gia Ý bật cười, lại chủ động ôm khuỷu tay anh, “Vậy thì anh chuẩn bị tinh thần đi nhé. Em rất dính người, không thích tách lẻ, lại còn ngốc nữa, không xem bản vẽ cùng anh đâu.”“Rất hân hạnh!” Anh nhìn cô, sâu thẳm trong đôi mắt chỉ có duy nhất bóng hình của cô.Lái xe di chuyển tới rạp chiếu phim gần nhất, chọn bừa một bộ phim trong nước về chủ đề thanh xuân, Cố Gia Ý kéo tay Nhậm Tô đi thẳng một mạch xuống hàng ghế cuối cùng của dãy thứ ba. Đây là vị trí cô thích ngồi nhất khi đi xem phim rạp, dãy cuối cùng, song song với màn hình lớn.Sau vài phút quảng cáo, toàn bộ phòng rạp tối thui, Nhậm Tô nắm tay trái Cố Gia Ý đặt lên tay vịn ghế, cô đỏ mặt, nương theo một màn tối đen trong rạp nhìn sang hướng của anh, thực sự nhìn không thấy gì cả.“Phim bắt đầu rồi đấy, xem thôi, ngoan nhé.” Trong lòng bàn tay anh là bàn tay nhỏ xinh của cô, trong tim tràn ngập tình yêu mãnh liệt, cuối cùng, anh nắm chặt tay cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau.Cố Gia Ý quay đầu lại, tay phải cầm ly nước chanh tuyết lên uống một ngụm, tay trái ấm áp nắm chặt tay anh. Tốt thật đấy, cuối cùng thì cô cũng có thể nắm tay người đàn ông này không kiêng nể gì, cùng anh cười đùa, cùng anh vui vẻ. Nhậm Tô, đời này em gặp được anh thật sự quá tốt. May mắn là em đã không lựa chọn lùi bước về sau, may mắn là em quyết không từ bỏ.“Nhậm Tô, anh xem cô gái kia ngốc thật đấy, có được một người đàn ông tốt như thế, bao năm sẵn lòng ở bên bảo vệ mà lại không biết quý trọng.” Nhậm Tô tốt như vậy, cô nhất định sẽ không ngốc nghếch giống nhân vật nữ trong bộ phim này đâu.Đợi mãi vẫn không nghe được câu trả lời, Cố Gia Ý nghiêng đầu sang, nương theo ánh sáng nhạt từ màn hình lớn nhìn thấy anh nhắm nghiền hai mắt. Anh ngủ rồi chăng? Cô khẽ áp sát anh, im lặng lắng nghe hơi thở đều đều của anh. Quả nhiên là anh ngủ rồi…Người đàn ông này, rõ ràng là anh không thích xem mấy bộ phim yêu đương thanh xuân kiểu này mà không nói, rõ ràng ngày nào cũng tăng ca vất vả nhưng vẫn khăng khăng đưa cô đi xem phim bằng được, sợ cô sẽ buồn, đã vậy anh còn chiều chuộng cô hết mực dù cho bản thân anh đã mệt đến mức ngủ quên mất. Người đàn ông này, sao cô có thể không yêu anh được đây? Ngẫm lại, cô bắt đầu yêu anh từ bao giờ nhỉ? Từ cái lần anh và cô xem mặt bất đắc dĩ rồi anh từng bước xâm nhập vào cuộc sống của cô chăng? Hay kể từ lúc cô nhìn thấy anh quan tâm và bảo vệ Tưởng Hoan Nhan cũng như Nhậm Kiều Sơ? Hoặc là cái lần hai người hòa hợp ngồi chung một bàn ở “Mèo trên không” ấy? Hoặc biết đâu là vì những lần anh lo lắng, sắp xếp cho cô? Hay cũng có thể là từ cái lần anh đích thân xuống bếp nấu cho cô ăn nhỉ?Từng cảnh tượng trước kia hiện ra trước mắt. Anh nói: “Nói không chừng sẽ có một ngày, ông trời chiếu cố anh, gửi chuyển phát nhanh một cô gái nhỏ tới bên cạnh anh.” Anh nói: “Anh sẽ đau lòng, uất ức thay cho cô gái nhỏ của anh.” Anh nói: “Anh rất cố chấp, bất luận người khác nghĩ thế nào, anh vẫn sẽ luôn tin tưởng trước sau như một, anh tin chắc một ngày nào đó cô gái nhỏ của anh sẽ xuất hiện, bước về phía anh. Kể cả khi bước chân của cô ấy có mỏi, đôi chân không thể đi tiếp, anh vẫn sẽ nguyện ý ôm cô ấy đi về phía trước.” Anh đã nói: “Gia Ý, em vốn dĩ vẫn luôn là cô gái nhỏ của anh.”Kể từ lúc bắt đầu, vốn dĩ anh vẫn luôn cố ám chỉ người đó là cô. Kể từ lúc bắt đầu, anh vẫn luôn đối xử với cô cực kỳ, cực kỳ tốt.Bộ phim đang chiếu trên màn hình lớn đã sớm không đọng lại được gì trong tâm trí cô. Khoảnh khắc này, trong mắt cô chỉ tồn tại duy nhất bóng hình người đàn ông đang ngủ say ấy. Nhậm Tô, em yêu anh, tình cảm này đã không chỉ là thích nữa rồi, đây thật sự là… 

 

Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com