Chương 33“Cô Cố, yêu đương với nam thần là cảm giác như thế nào ạ? Có phải rất thơ mộng hay không?” Trong cửa tiệm Sushi, Hứa Sơ Cẩn nhìn chằm chằm vào Cố Gia Ý đang cẩn thận gói sushi lại, tò mò hỏi: “Chuyện của chị thật sự rất giống tiểu thuyết đó, cô Cố, chị có hay đọc tiểu thuyết không?”Sau khi gói xong loại sushi Nhậm Tô thích ăn, Cố Gia Ý ngẩng đầu lên mỉm cười, “Tiểu Hứa, chị nhớ đây hình như đã là lần thứ hai chị nói với em vấn đề này rồi đúng không, tiểu thuyết là tiểu thuyết, cuộc sống là cuộc sống, mà cuộc sống thì lấy đâu ra nhiều mơ mộng như phim thần tượng và tiểu thuyết ngôn tình cơ chứ?”Hứa Sơ Cẩn rõ ràng không đồng tình, cô nhóc giúp Cố Gia Ý xách sushi lên, nghiêm túc nói: “Hai chuyện này sao có thể giống nhau được ạ, chuyện tình yêu của chị với sếp Nhậm đó không phải rất giống tiểu thuyết viết sao ạ? Có rất nhiều thứ tình cờ trùng hợp như vậy mà.”“Có tình cờ cỡ nào thì cuộc sống vẫn là cuộc sống. Nhậm Tô ở ngoài đời cũng chỉ là một Nhậm Tô bình thường, anh ấy không phải là nam thần gì hết, cũng không phải là một vị vua toàn năng.” Ví dụ như Nhậm Tô rất ghét phải giặt quần áo, hay ví dụ như anh thà ngồi chơi cờ vây cả buổi cũng không muốn chơi bóng rổ trong một tiếng đồng hồ. Tiểu thuyết và phim truyền hình được xây dựng nên chỉ vì muốn cho người ta có thêm nhiều ước mộng viển vông mà thôi.“Được rồi, để chị tự làm là được. Tiểu Hứa, cũng gần bốn giờ rồi, bây giờ về tòa soạn cũng không có việc gì làm, em có thể tranh thủ đi dạo xung quanh đây hoặc tan làm về nhà sớm một hôm cũng được.” Cố Gia Ý dập tắt cơn hóng hớt trong lòng của Hứa Sơ Cẩn, “À, còn nữa, chị tin chỉ cần em tìm được một người bạn trai thì chắc chắn em sẽ hiểu được tiểu thuyết và cuộc sống khác nhau thế nào.”“Đâu phải cứ muốn là được đâu ạ.” Cô nhóc nói lí nhí trong họng.“Tiểu Hứa nhà ta dễ thương thế này cơ mà, sao có thể không có ai thích được cơ chứ?”“Ai nha, cô Cố, chị đừng chọc em nữa mà. Em về nhà trước đây, ngày mai gặp lại.”“Ngày mai gặp lại.”Nhìn Hứa Sơ Cẩn đỏ mặt thẹn thùng, sau đó vui vẻ nhảy chân sáo rời đi, Cố Gia Ý không khỏi nhớ tới bà chị họ Tề Noãn Hạ của mình. Trước đây Tề Noãn Hạ cũng từng như thế, vai mang cặp sách, cả đường đi đều vui vẻ nhảy nhót, nhưng hiện tại dù cho nụ cười của cô ấy vẫn không thay đổi thì dáng vẻ đó cũng đã không còn nữa.Cố Gia Ý xoay người đi về hướng của Hoa Đường, đáng lẽ ra năm đó, khi Tề Noãn Hạ quyết định để tóc dài thì cô nên tin tưởng vào sự nghiêm túc của cô ấy mới phải. Hiện tại, chớp mắt một cái đã mười năm, cảnh vật sớm đã đổi thay nhưng Tề Noãn Hạ vẫn đứng ở chỗ cũ, vẫn im lặng không nói gì, vẫn có một Từ Minh Hàng ở bên cạnh nhưng chưa từng một lần rung động hay nhìn về phía trước. Một Tề Noãn Hạ như vậy khiến cho người khác không khỏi thở dài, đồng thời cũng đau lòng thay. Đời người có được mấy lần mười năm đâu? Mười năm của Tề Noãn Hạ, mười năm của Tiết Sở Mộ và cả mười năm của Từ Minh Hàng, ba người, tổng ba cái mười năm, đáng lẽ phải có một người sớm đã viên mãn rồi mới đúng.Chỉ vài phút sau Cố Gia Ý đã tới Hoa Đường, có lẽ vì cô đã đến đây không ít lần nên nhân viên lễ tân của Hoa Đường đã sớm xem cô thành khách quen ở đây.“Ủa? Gia Ý, lại tới kiểm tra đấy hả? Nhưng mà bây giờ sếp Nhậm đang họp với sếp Dương, sếp Triệu mất rồi, cô tới ngồi chờ ở phòng làm việc một lát nhé.”Nữ lễ tân tên là Trần Nhiễm, Cố Gia Ý khá thân với cô nàng này, cũng rất thích nói chuyện với Trần Nhiễm, có đôi lúc cô ấy sẽ “báo cáo” lịch trình của Nhậm Tô cho cô biết, “Tôi biết rồi, à ở đây tôi có hai phần sushi cho cô, ngon lắm.”“Cảm ơn cô nhiều nhé, đúng lúc tôi đang đói bụng. Làm biên tập viên của chuyên mục ẩm thực đúng là sướng thật, lúc đi làm có thể vừa khảo sát địa điểm vừa được ăn ngon, còn có thể tan làm sớm đi tìm bạn trai nữa.”“Làm lễ tân không phải cũng rất tốt sao? Mỗi ngày đều được gặp trai đẹp đó thôi?”“Haizz, nhìn được mà không sờ được chính là bi kịch lớn nhất của cuộc đời.” Trần Nhiễm mở phần sushi ra, lén lút gắp một miếng bỏ vào miệng, sau đó giả vờ mở WPS trên máy tính ra, “Được rồi, tôi ăn vụng trước hai miếng, cô mau đi lên phòng làm việc của sếp Nhậm đi, sếp Dương vừa trở về, tôi nghĩ chắc hôm nay bạn trai cô sẽ không tăng ca đâu.”“Được.”Nhân viên ở Hoa Đường đã sớm quen với việc Cố Gia Ý thường xuyên đến đây, vậy nên khi thấy cô ghé qua phòng làm việc của Hoa Đường sau khi tan làm, bọn họ cũng không cảm thấy phiền gì nữa, cũng không còn sự tò mò lúc ban đầu, thay vào đó họ chỉ đơn giản chào hỏi cô một tiếng, mỉm cười đầy thiện ý rồi tiếp tục làm việc của mình.Phòng làm việc của Nhậm Tô quả nhiên không có ai, nhưng lúc nghe được tin Dương Trạch về rồi, Cố Gia Ý không khỏi vui vẻ, như vậy thì hôm nay cô có thể cùng Nhậm Tô ăn tối như mọi lần rồi, quan trọng là cuối tuần này anh cũng không phải tăng ca nữa.Cô đã ngồi đợi được mười phút nhưng Nhậm Tô vẫn chưa quay lại, cô đột nhiên lại nhớ tới Tề Noãn Hạ và Từ Minh Hàng, thế là không nhịn được mà gọi cho bà chị họ của mình.“Chị, dạo này chị với pháp y Từ như thế nào rồi?”Cô gái ở đầu dây bên kia đang bận rộn đầu tắt mặt tối trong phòng làm việc của mình thì đột nhiên nhận được cuộc gọi điện thoại, cứ tưởng xảy ra chuyện lớn gì, ai có mà ngờ, “Cố Gia Ý, em có phải thèm đòn rồi không hả? Lo chuyện yêu đương ngọt ngào của mình là được rồi, để chị yên đi.”“Ơ kìa, dù sao chị cũng là bà chị em yêu nhất trên đời mà, hay là cuối tuần này chị mời pháp y Từ bữa cơm đi, lâu rồi em không gặp anh ấy.”Cố Gia Ý biết rõ từ khi cái tên Tiết Sở Mộ kia bắt đầu xuất hiện trong trái tim của Tề Noãn Hạ thì việc để cô ấy quên đi đã là một chuyện vô cùng khó khăn. Nhưng mà nhiều năm như vậy, cô là người chứng kiến hết thảy mối tình đơn phương của Tề Noãn Hạ và cả sự chờ đợi của Từ Minh Hàng, rõ ràng họ xứng với nhau như vậy, vì sao cả hai lại phải chịu kết cục đau lòng đến thế?“Em muốn gặp cậu ấy thì tự gọi điện thoại đi chứ, bọn chị chỉ là bạn bè thôi, hiểu không?” Tề Noãn Hạ nắm chặt điện thoại, dường như muốn nói thêm gì nữa nhưng vẫn ngập ngừng không chịu nói, “À mà em nhớ thương người đàn ông khác như vậy, Nhậm Tô nhà em biết không đó?”“Anh ấy sẽ không ghen tuông bậy bạ như thế đâu!”Đêm đó khi nhìn thấy Tề Noãn Hạ khóc lóc rồi tiếc nuối về quá khứ, Cố Gia Ý đã chắc chắn một điều, chỉ khi cô ấy hoàn toàn buông bỏ được Tiết Sở Mộ thì mới có thể mở lòng được, lướt qua một vòng, người thích hợp nhất có lẽ là Từ Minh Hàng. Thật ra Cố Gia Ý vẫn luôn không hiểu rõ một chuyện, vấn đề đơn giản như vậy cơ mà, nếu đã là tiếc nuối thì sao có thể thay đổi được? Thế nếu đã không thay đổi được, cách tốt nhất không phải là tiến về phía trước sao?“Đúng đúng, nếu Nhậm Tô biết chuyện của Hà Tỉ cũng sẽ không ghen đâu ha.”“Chuyện này thì có liên quan gì tới Hà Tỉ chứ? Dù cho em với cậu ta có là bạn tiểu học hay là đối tượng xem mắt thì có liên quan gì đâu? Chuyện chính ở đây là chuyện của chị mới đúng.” Cố Gia Ý bĩu môi, “Bà chị của tôi ơi, không lẽ chị thật sự cho rằng tình cảm của pháp y Từ dành cho chị thật sự chỉ đơn thuần là tình cảm bạn bè thôi sao?”“Mặc kệ có phải hay không thì cũng không thể nào thay đổi được tình bạn hơn mười năm qua của bọn chị! Còn nữa, hiện tại chị rất bận, em mau đi hẹn hò yêu đương với bạn trai em đi, đừng quan tâm đến chuyện của chị nữa, sự quan tâm lớn nhất mà em có thể làm đó chính là đối xử tốt với mình đó, vậy đi, bái bai.”“Chờ đã, chị …” Cố Gia Ý còn chưa kịp nói hết câu thì bên tai đã truyền đến tiếng “Tút tút tút”, điện thoại đã tắt rồi nhưng cuối cùng thì bà chị của cô rốt cuộc có nhìn rõ tình cảm của Từ Minh Hàng dành cho mình không đây? Hay là vẫn vì tình bạn mười năm kia mà mơ hồ không hiểu?Cố Gia Ý cất điện thoại đi, định đứng dậy ra cửa nhìn xem thì cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, tiếp sau đó là hai giọng nói quen thuộc.“Nghi Gia nhà Nhậm Tô, lâu rồi mới gặp, nghe nói lúc tôi không ở Hoa Đường thì nơi này đã trở thành nơi làm việc thứ hai của em rồi phải không?” Là Dương Trạch luôn nở nụ cười ấm áp.“Nghi Gia nhà Nhậm Tô, có biết tôi đã vì chuyện yêu đương của hai người mà cáng đáng thay Nhậm Tô bao nhiêu phần việc không? Tối nay hai người nhất định phải mời tôi một bữa mới được.” Là anh chàng Triệu Úy Văn với đôi mắt đào hoa khiến thế gian điên đảo.Cố Gia Ý nhìn lên, trực tiếp bỏ qua khuôn mặt của Dương Trạch và Triệu Úy Văn, nhìn thẳng về Nhậm Tô đang cúi đầu đứng đằng sau. Ngoại trừ lần đầu tiên gặp gỡ thì những lần sau gặp Cố Gia Ý, lúc nào anh cũng nở nụ cười dịu dàng nhất, lần nào ánh mắt cũng có sự chiều chuộng và tập trung khi nhìn cô. Vậy mà hiện tại, người đàn ông ấy cúi đầu, bước chân thong thả, mặt không có chút cảm xúc khác lạ nào. Nhưng có lẽ vì đã quen nhau được một khoảng thời gian nên Cố Gia Ý vừa nhìn đã thấy rõ Nhậm Tô đang không vui, thật sự không có chút vui vẻ nào.“Nhậm Tô? Anh sao thế?” Cố Gia Ý đi thẳng đến bên cạnh Nhậm Tô, cẩn thận nắm lấy bàn tay phải của anh, lòng bàn tay vẫn ấm áp như mọi lần nhưng dường như người đàn ông của cô đang có tâm sự gì đó, “Công việc mệt lắm sao?”Nhậm Tô nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cảm xúc mãnh liệt trong lòng cũng dần bình tĩnh lại, sự lạnh lùng trên khuôn mặt cũng nhanh chóng thay đổi thành sự dịu dàng mà anh luôn dành cho cô gái nhỏ của mình, anh nói: “Không có gì đâu, vừa rồi anh chỉ là đang suy nghĩ vài chuyện.”“Thật sự không có gì?”“Thật sự không có gì. Hôm nay Dương Trạch vừa trở về, tối nay chúng ta cùng họ ăn một bữa cơm được chứ?” Nhậm Tô xoa đầu Cố Gia Ý, dường như anh rất thích làm như vậy với cô, hành động thân mật này như thể một minh chứng rằng cô luôn thuộc về anh.Nhậm Tô nhìn Dương Trạch đổi sang nói chuyện khác, “Hôm nay cậu vừa về, tan làm sớm được không?”“Nhưng mà em lỡ mang sushi cho anh rồi.” Haiz, cô cứ tưởng rằng hôm nay Nhậm Tô phải tăng ca giống như mọi ngày.“Không sao đâu, em gái Nghi Gia cứ mang sushi theo.” Dương Trạch dường như đã bắt được tín hiệu từ Nhậm Tô, ánh mắt có chút phức tạp nhìn về phía Cố Gia Ý, “Đi thôi, tao với Triệu Úy Văn về phòng làm việc sắp xếp ít đồ đã.”Nói rồi anh ấy kéo theo Triệu Úy Văn chạy trước, Nhậm Tô ở lại sắp xếp lại các bản vẽ, sau đó cầm theo sushi Cố Gia Ý mang đến rồi cùng cô xuống đại sảnh tụ tập với hai người kia. Rõ ràng Nhậm Tô vẫn là Nhậm Tô nhưng Cố Gia Ý vẫn nhạy cảm phát hiện ra có gì đó không thích hợp, suy nghĩ một lúc cuối cùng cô đưa ra kết luận, tất cả đều là do gần đây công việc của anh quá nhiều, sau đó trong lòng âm thầm quyết định sau này phải ở bên giúp anh thoải mái hơn.Cả đám lái xe đến “Tháng năm xưa cũ” ăn, tình cờ hôm nay Tần Uẩn Chi cũng ở đây nên Cố Gia Ý quyết định ghé qua phòng nghỉ chào hỏi một chút.Trong phòng ăn bên này, bởi vì nhân vật chính đã rời đi nên bầu không khí lại bắt đầu yên tĩnh hẳn đi, ngay cả một người hay pha trò như Triệu Úy Văn cũng không dám hó hé gì. Anh chàng chỉ dám giơ tay chọc chọc vào cánh tay của Dương Trạch rồi làm mặt quỷ ra hiệu cho cậu bạn mau tìm đề tài gì đó để nói chuyện, xui xẻo là Dương Trạch lại giả vờ không thấy gì mà chỉ im lặng ngồi nhìn Nhậm Tô, người nãy giờ đang nhàn nhã uống trà. Đương nhiên là Nhậm Tô biết rõ nãy giờ hai người bạn của mình đang làm gì, chỉ là anh lựa chọn như không nhìn thấy, cúi đầu cầm tách trà trắng hoa mận đỏ mà Tần Uẩn Chi thích nhất lên, đột nhiên lại nhớ tới cái lần mà anh và Cố Gia Ý bị cô mình tính kế xem mắt với nhau, lúc đó hình như cô đã rất ngạc nhiên. Nhưng chắc chắn Cố Gia Ý sẽ không bao giờ biết được, khi bước vào căn phòng đó và nhìn thấy cô gái đó là cô thì trái tim của anh đã nhẹ nhõm như thế nào. Chắc chắn cô sẽ không bao giờ biết được, khi thấy cô vì sự xuất hiện của anh mà không cẩn thận bị sặc thức ăn, khi anh cầm tách trà này đưa nước cho cô thì trong lòng anh lúc đó có bao nhiêu chờ mong được nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô, nói với cô một câu, không sao đâu. Sự bắt đầu của bọn họ dường như là do vô số lần trùng hợp khác nhau mà ra, nếu không gặp gỡ ở bệnh viện, nếu không được Tần Uẩn Chi sắp xếp xem mắt thì liệu anh có rung động với cô gái nhỏ này không nhỉ? Nếu ngày đó ở “Mèo trên mây” cô không cười với anh thì liệu anh sẽ chủ động không? Câu trả lời chắc vẫn sẽ là có, Nhậm Tô bỏ tách trà xuống, cuối cùng cũng mỉm cười. Rốt cuộc thì anh vẫn luôn phải đầu hàng trước cô…“Nhậm Tô, Nghi Gia nhà cậu chưa giới thiệu cậu cho gia đình biết sao? Nếu không thì sao người nhà lại sắp xếp xem mắt cho em ấy?” Thấy Nhậm Tô đã cười lên nên Dương Trạch cũng cười theo, giọng nói bảy phần trêu chọc, ba phần nghiêm túc nói với anh: “Hình như em ấy cũng không nói chuyện xem mắt này cho cậu biết đúng không? Nếu không phải lúc nãy ở ngoài cửa chúng ta vô tình nghe được chuyện này,...”“Ha ha, Nhậm Tô, cuối cùng cũng có ngày người ưu tú như cậu bị ghét bỏ rồi.” Triệu Úy Văn vui vẻ nói tiếp lời của Dương Trạch, nhưng cặp mắt đào hoa kia không có chút ý nào là đùa giỡn, “Haizz, Nhậm Tô, nghe lời tôi khuyên, cậu phải cố gắng hơn nữa biết chưa, phải như thế thì mới có ngày cô gái nhỏ nhà cậu chịu cho cậu danh phận được.”Dừng lại một chút, Triệu Úy Văn bâng quơ nhắc sang chuyện khác, “Chỉ là đến giờ tôi vẫn thấy chuyện này khó tin thật, lúc đầu tôi đã ngạc nhiên lắm rồi, ai mà có ngờ mẫu người cậu thích lại là em gái nhỏ giống Cố Gia Ý được chứ.”“Tôi cũng chưa từng nghĩ tới người đó sẽ là Gia Ý, cũng chưa từng dám nghĩ có thể đi đến được bước này với em ấy!”Trên chiếc ghế sang trọng, giọng nói của người đàn ông trong trẻo và rõ ràng đến từng chữ một. Chỉ là người đàn ông có vẻ ngoài ấm áp này, giờ phút này, dù nụ cười vô cùng ấm áp nhưng trong ánh mắt lại chứa đựng một sự quyết tâm rất lớn.