Hạ bắt đầu lục lọi nghi ngờ, cô không chắc chắn bản thân liệu có thật sự đã đi đến nơi này chưa, hay tất cả chỉ là một cơn ác mộng thôi. Hạ lúc này như một người lạc giữa đám đông, cô cố gắng tìm cô Năm, nhưng mãi một lúc mới thấy bà ấy dáng vẻ bận rộn đi ra khỏi đám đông.
“Có chuyện gì thế cô Năm?”
Hạ vừa hỏi, mắt vừa len lén nhìn sang chỗ đối diện cô té ngã xem có nhìn thấy thứ gì không. Nhưng cô không nhìn thấy gì ngoài cỏ, nước và màn đêm tĩnh lặng cùng cái lắc đầu của cô Năm, bà ấy nói: “Không thể nói ở đây được!”
“Rốt cuộc là có chuyện gì sao mà không nói ở đây được chứ?”
“Chuyện này xảy ra ngoài dự đoán, ngoài sức tưởng tượng của chúng ta. Rất đáng sợ!”
Mặc dù câu nói kia nói ra nghe thì cũng nhẹ nhàng, nhưng nhìn vào ánh mắt của cô Năm là biết ngay đáp án như thế nào. Xem ra cô Năm đúng là không đơn giản như vẻ bề ngoài, bà ấy là chuyên giải quyết những chuyện linh dị ma quái như thế này. Nhưng xem ra…
Hạ nhìn thấy ánh mắt của tất cả những người có mặt tại đây đều đang rất lo lắng và sợ hãi. Ngay lúc này, đột nhiên lại có tiếng nói vang lên bên tai Hạ.
“Tới rồi à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chương 6
“Ai?”
Hạ quay ngoắc nhìn về phía sau, nhưng ngoài màn đêm vô tận không có bất cứ thứ gì nữa. Mà cô Năm nghe thấy Hạ đột nhiên nói như thế thì trong lòng thầm kêu không ổn, chỉ có thể nắm tay Hạ hòng muốn kéo vào đám đông. Nhưng mà ngay lúc này Hạ vốn định đi theo cô Năm thì đột nhiên cảm thấy phía sau lưng mình lạnh ngắt, giọng nói kia lại lạnh lẽo vang lên: “Tới rồi à? Chờ cô đã lâu, cuối cùng cô cũng tới!”
“Ai, là ai nói?”
Lúc này Hạ gạt tay cô Năm ra, sau đó vừa hét vừa tiến về phía ao, nơi phát ra tiếng nói kia. Không biết là thứ gì đã thúc đẩy Hạ mà cô lại làm như thế, cô Năm nói to: “Mau, mau giúp một tay cản con bé lại. Con bé vô tội.”
Tuy rằng mọi người không biết như nào nhưng mà cũng vội giúp giữ Hạ lại, ngăn không cho Hạ đi về phía ao nước. Ngăn thì ngăn được đó, nhưng không hiểu sức ở đâu ra mà một đứa con gái lại khiến gần mười người đàn ông vất vả lắm mới giữ được. Cô Năm vừa mới thở phào nhẹ nhõm, đang vẫy tay với Thu nói điều gì đó thì miệng Thu mấp máy một câu vô cùng gấp gáp. Sắc mặt cô Năm tái mét, sau đó lao về phía Hạ nhưng vẫn không kịp. Hạ lúc này đã như một siêu anh hùng, chỉ một cú mà có thể hất văng gần mười người đàn ông đang giữ mình văng ra ngon lành rồi đi về phía quan tài gỗ nhỏ đặt trong góc nhà.
Trái tim cô Năm chùng xuống, hốt hoảng tột độ. Bởi vì dưới sự hiểu biết của cô Năm thì Hạ hiện tại không được bình thường, cô đã bị thứ gì đó ảnh hưởng. Hạ lúc nãy vốn còn chưa biết nơi đây là đám tang nhưng bây giờ có thể rành mạch đi đến chỗ đặt quan tài là biết như thế nào rồi. Cô Năm dù sao cũng đã có tuổi, thân thể đâu nhanh nhẹn được nên đành lực bất tòng tâm hét lớn: “Mau, mau giữ con bé lại, nếu không cả nơi này đều phải chết.”
Dù sao nghe tới chữ “chết” này thì đúng là nỗi sợ hãi của bao người, vì vậy ai nấy xốc lại tinh thần, lao tới chỗ Hạ mà ngăn cô lại. Chỉ tiếc là Hạ vừa nhanh lại vừa mạnh bất ngờ nên không có ai giữ được cô, chỉ đành trơ mắt nhìn cô càng lúc càng gần với quan tài nhỏ, ai nấy đều cảm thấy thời gian của lúc này như thể chạm vực tận thế. Thế nhưng ngay lúc tưởng chừng như là hết hy vọng, tay Hạ đã chạm tới nắp quan tài muốn lật nó lên thì lại bị một bàn tay khác chặn lại.
Cả đám người như thể được kéo lên từ địa ngục, nhưng mà họ vẫn là căng thẳng lắm, ai nấy đều đứng yên không dám phát ra tiếng động nhìn người vừa đưa tay ngăn Hạ, đó không ai xa lạ mà chính là Tú, con gái của cô Năm. Quả nhiên mẹ không bình thường thì con gái cũng không tầm thường. Vừa rồi gần mười người đàn ông lực lưỡng cũng không thể ngăn được Hạ mà giờ chỉ với một bàn tay bé nhỏ gầy gò của Tú đã có thể chặn được Hạ, hơn nữa trông vẻ mặc của Hạ hẳn là đang đau đớn. Cô Năm nhìn thấy Tú đã ngăn được Hạ mở nắp quan thì muốn đi đến nhưng Tú đã ngăn lại, để cô mặt đối mặt với Hạ. Biểu cảm của Tú rất phức tạp, nhưng sắc mặt Hạ thì lại trắng bệch, hai mắt vô hồn hệt như người bị mộng du.