Trăng Mờ

Chương 11



“Đi đi!”

 

Bốn mắt giao nhau một lúc thì Tú mở miệng nói ra hai chữ, giọng nói rất nhỏ, chỉ đủ cho một mình Hạ nghe. Nhưng mà Hạ vẫn mặt trơ trán bóng, coi lời nói của Tú là nước đổ lá khoai. Tú quay đầu nhìn xung quanh một lượt, sau đó lại nhìn xuống nắp quan tài mà nói: “Đinh đóng chắc như thế này, mày không ra ngoài được đâu.”

 

Tú là đang nói tới ai?

 

Tú là đang nói với cái xác của đứa trẻ đang nằm trong quan tài, là bé trai mà Hạ đã mơ thấy ở hồ nước nọ, bé trai với cái dáng nằm kì quái trồi lên từ dưới đáy ao với cái miệng mấp máy phát ra âm thanh lộc cộc. Và hiện tại, linh hồn của đứa trẻ đó đang tựa vào Hạ để khiển cô cạy nắp quan tài và thả thân xác kia ra.

 

“Mày chắc chưa?”

 

Hạ đột nhiên mở miệng nói, âm thanh này tất nhiên không phải tiếng của Hạ, nhưng nó lại lai tạp giữa nam và nữ, tạo ra một âm thanh quái gở. Lúc này cả đám người đã dồn hết sự chú ý vào hai người họ, nỗi sợ hãi dâng lên trong mỗi người khó có thể kìm nén được.

 

Lời nguyền trăng mờ!

 

Tất cả người dân nơi này đều biết tới lời nguyền trăng mờ kia, thế nhưng nào có mấy người biết được sự thật phía sau đó, và nào có mấy người biết được hình dạng thật sự của kẻ đứng phía sau lời nguyền?

 

Hay là những người biết được sự thật sớm đã quy tiên chầu trời, chỉ để lại cho con cháu đời sau sống với một nỗi sợ hãi vô hình, không biết thứ mình đang sợ vốn là thứ gì, mà chỉ là về trăng mờ, tháng tám trời mưa, bóng đêm và những con sông?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ngay khi tất cả đều cảm thấy âm thanh tĩnh lặng nặng nề như thế màn đêm đã sập xuống đè lên đầu tất cả mọi người không thở được thì nghe Tú nói: “Tao chắc rồi!”

 

Ánh mắt của Hạ thay đổi, từ ngây dại biến thành có chút gấp gáp, thậm chí là hơi sợ hãi. Hạ xoay đầu một cách máy móc nhìn theo hướng ngón tay của Tú chỉ, sau đó như thể hoàn toàn tuyệt vọng. Hóa ra quan tài kia không chỉ đóng đinh bình thường mà nó đã được dán lên mấy tờ giấy màu đỏ kì lạ, tuy rằng trên đó không có bắt cứ hoa văn chữ nghĩa gì nhưng Hạ cũng nhận ra nó là chính bùa.

 

“Mày…tao cứ tưởng mày vô dụng chứ. Không ngờ mày cũng lợi hại như vậy.”

 

Hạ lại cất giọng nói, Tú không có biểu cảm gì, chỉ nhẹ nhàng nói: “Yên nghỉ đi, mày không làm lại anh ta đâu.”

 

Lúc nào Hạ có chút tức giận, muốn vung tay ra khỏi nắp quan tài nhưng đã bị Tú ghì chặt. Hạ hậm hực nói: “Mày đừng vội vui mừng, sao tao có thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Ngược lại là mày cần phải cẩn thận đấy, tao sẽ tìm mày đầu tiên.”

 

Hạ nói xong thì liền mềm oặt ngã xuống đất. Tú im lặng nhìn theo Hạ đang lăn đùng dưới đất kia mà biểu cảm vô cùng phức tạp. Sở dĩ chuyện đêm nay xảy ra không phải là kẻ đứng sau lời nguyền trăng mờ kia làm, tuy kẻ đó không thoát khỏi liên quan, thậm chí là kẻ đầu sỏ gây ra mọi chuyện, nhưng ít ra chuyện điều khiển Hạ không phải là kẻ đó làm.

 

Vốn dĩ tối nay cũng vô cùng êm đẹp, nhưng đột nhiên lại xảy ra chuyện đột nhiên đứa trẻ ở nhà nọ lại trượt chân rơi xuống nước c.h.ế.t đuối. Đương nhiên tướng c.h.ế.t chưa bao giờ là bình thường cả, thậm chí còn lạ hơn là nó từ bé đã được cấm không cho lại gần cái ao kia mà đêm nay đột nhiên lại ngã c.h.ế.t ở đó. Cái ao kia chính là ao bỏ hoang, mà người chủ bỏ hoang kia đã bỏ đi lâu lắm rồi, phải tầm mấy mươi năm về trước, còn về nguyên nhân bỏ đi thì người ta đã bàn tán, rỉ tai nhau rất nhiều, đương nhiên tám phần ai ai cũng đều biết nguyên nhân là có liên quan tới cái lời nguyền trăng mờ quỷ quái kia.

 

Sau đó cũng không hiểu vì sao mà đứa trẻ này vừa mới c.h.ế.t được có mấy tiếng đã hiện hồn về, hơn nữa oán khí lớn tới như vậy thì có lẽ đã biến thành quỷ rồi. May mắn là mẹ con cô Năm đã biết cái tướng c.h.ế.t của đứa trẻ này khá là kì lạ, cho nên đã sớm bố trí bùa, ngay khi cái xác vừa được đưa vào quan tài thì đã dán bùa lên trấn lại. Nếu như chậm thêm chút nữa chỉ sợ là cái xác đã ngồi dậy và ra khỏi quan tài lâu rồi, đến lúc đó người dân sẽ có thêm một mối đe dọa, một nỗi sợ hãi nữa.

 

Để cho mọi người không hiểu sai vấn đề và biết cách chống đỡ nên mẹ con cô Năm đã quyết định nói hết tất cả sự thật cho mọi người biết. Sau đó dặn dò chủ nhà một khi vừa bước qua 12 giờ đêm nhất định phải hạ táng, hơn nữa đất chôn còn phải đào sâu bảy thước. Cha mẹ đứa trẻ dù đang phải đối diện với nỗi đau mất con, nhưng mà họ cũng biết rõ tính nghiêm trọng của việc này. Cho nên dù cô Năm có đưa ra yêu cầu vô lí và quá đáng như thế nào nữa thì họ cũng phải chấp nhận. Bọn họ cũng tin tưởng một điều rằng, con họ trở nên như vậy mọi chuyện hoàn toàn không phải là ngẫu nhiên.