Hạ nghe mà như sét đánh ngang tai giữa trời quang mây tạnh, thầm gào thét trong lòng kêu cha gọi mẹ, rằng bản thân trước nay đâu đã tạo nghiệp gì mà lại vớ phải cái vận xui này cơ chứ. Cô cũng không phải là nữ chính yếu đuối trong phim truyền hình chỉ biết nằm đó chờ c.h.ế.t cho nên vội vàng hỏi: “Không phải…đây đã là thời đại nào rồi chứ, vẫn còn những chuyện như thế sao ạ. Thật không còn cách nào khác ư, con phải ở đây đến khi nào, sao con lại không thể rời khỏi đây chứ?”
Một đống câu hỏi ra khỏi miệng của Hạ, dù sao bây giờ cô cũng rất là hoảng loạn. Mặc dù bản thân luôn tự trấn an rằng không được mê tín nhưng thật sự cô đã bị cái cơn ác mộng đêm qua hù cho sợ mất mật, vì vậy mà câu cú của cô nói ra cũng không biết có sắp xếp đúng không nữa. May mà cô Năm vẫn nghe hiểu, bà ấy nói: “Cũng không hẳn như vậy. Mặc dù cô Năm không biết con rốt cuộc có dính dáng gì tới cái lời nguyền này, nhưng con cũng đừng có sợ hãi quá, chỉ cần cố gắng sống qua hết tháng này thì sẽ rời đi được!”
Hết tháng này ư?
Hạ đưa ngón tay lên nhẩm tinh, hôm nay mới chỉ là mùng tám thôi đó, bảo cô sống thêm hai mươi hai ngày nữa như thế này ư, lỡ như mỗi ngày cô đều mộng du như đêm qua thì sao, lỡ như không ai cứu cô thì sao chứ, thế có khác gì mấy đâu…
Thấy vẻ mặt nhăn nhó tính ngón tay của Hạ thì cô Năm dường như cũng hiểu, vì vậy bà ấy hắn giọng rồi nói: “Cũng không hẳn, con chỉ cần sống qua ngày rằm là được. Yên tâm đi, dù gì bây giờ cũng chỉ còn mỗi cách đó mà thôi, cô Năm sẽ cố gắng giúp một người vô tội như con sống sót qua ngày trăng rằm.”
Hạ ù ù cạc cạc gật đầu, nhưng trong lòng sớm đã nghĩ đến cách giải quyết. Dù sao mạng là của cô, cô không thể giao phó cho bất cứ ai cả, cô cũng vạn lần không dám nghĩ đến bản thân đột nhiên lại bị mắc kẹt tại nơi quỷ quái này. Không hiểu sao nghĩ đến đây thì Hạ lại nguyền rủa người yêu cũ trong lòng, nếu không phải tên đểu giả c.h.ế.t tiệt ấy thì cô đâu đi đến nơi đây làm gì chứ, giờ này chắc cô vẫn đang yên ổn làm việc trong bệnh viện rồi.
Cô Năm dặn Hạ đừng suy nghĩ nhiều, phải nghỉ ngơi lấy sức mới chống chọi được với mọi việc, sau đó còn dặn Tú đi ra đồng bắt lấy con cá lóc nấu cháo cho Hạ bồi bổ. Hạ nhìn theo bóng lưng mảnh mai của Tú, dù có nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ ra một người như vậy lại có thể cõng cô nặng hơn gần 10 kí đi cả cây số được. Hay chẳng lẽ là Tú nhờ anh người yêu giấu mặt kia cõng cô về…?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tóm lại Hạ bây giờ là một cái đầu nhỏ với câu hỏi to, chẳng có cách nào cả. Nhân lúc cô Năm và Tú đều đi ra ngoài, Hạ cũng tuồn khỏi nhà một mạch phi thẳng tới bến đò chờ xem. Kết quả đợi đến nửa chiều cũng không đợi được cái gì, bác lái đò bảo là bị hỏng rồi, cần phải sửa sang mất mấy ngày. Nào ngờ lúc Hạ thất tha thất thểu đi về thì gặp ngay cô Năm ngồi trước cửa nhà, bà ấy nói: “Vô dụng thôi con gái, không có cách nào đâu.”
Giọng của cô Năm rất nhỏ, sau đó mang theo chút bi thương, bà ấy dùng ánh mắt lo sợ chăm chú nhìn ra ngoài. Lúc này Hạ mới giật mình quay đầu nhìn ra sân, hóa ra ngoài trời sớm đã đổ mưa, một cơn mưa ảm đạm. Ngay lúc này Hạ liền nhớ tới những câu nói kia…
Nếu như tháng tám mà không được nắng ráo thì nhất định sẽ có điềm gở!
Hạ lẳng lặng đi vào trong nhà, lúc này đột nhiên cô nghe thấy trong mưa như có ai đó đang gọi tên mình.
“Hạ ơi, Hạ…”
Hạ giật mình quay đầu lại, ngoài màn mưa trắng xóa, không tồn tại thêm bất cứ thứ gì. Cho dù cô vẫn cho rằng bản thân nghe nhầm, nhưng mà đâu đó một cơn lạnh lẽo chạy dọc sống lưng mình một cách vô thức.
Hạ sốt cao, nằm ngủ li bì đến tận nửa đêm, cho đến khi nghe thấy tiếng ồn ào vang xa gần thì cô mới tỉnh lại. Lúc này trong nhà, cô Năm và Tú đã không thấy đâu, Hạ đoán chắc họ đã đến chỗ kia rồi. Nhưng chẳng phải cấm kị ra ngoài hay sao, vậy hẳn phải là chuyện gì gấp gáp lắm. Hạ mò ra cửa, nhìn thấy ở phía xa xa đốt đuốc đỏ trời, chẳng phải bình thường đều im hơi lặng tiếng hay sao chứ…
Hạ theo ánh sáng đuốc mà đi, nhưng khoảng cách đúng là khá xa, gần một cây số mới tới. Ai mà ngờ khi vừa tới thì cô đã lập tức đứng hình, bởi vì cái ao nước này sao mà quen thuộc đến thế chứ, chính là cái ao nước mà cô đã gặp thứ đó. Vừa quen, lại vừa có cảm giác xa lạ, Hạ quanh quất tìm xem cái chỗ mà mình vừa té ngã hôm qua thế nào. Nhưng khi cô nhìn qua nơi đó thì cỏ mọc um tùm, chẳng có tí dấu hiệu nào là bị thây mập như cô đè bẹp cả.