Bố tôi thấy tôi cũng ở đó thì hít sâu vài hơi, cố nén giận che chắn Tô Oản Nhi ra sau lưng, kiềm chế giọng nói nói với mẹ tôi: "Cô ấy và cô không giống nhau, cô ấy đơn thuần lương thiện, cô ấy chỉ quá yêu tôi thôi, cô đừng làm khó cô ấy! Cô ấy xuất thân không cao, cái gì cũng không hiểu, không giống một tiểu thư danh giá kiêu ngạo như cô. Sau này chúng ta mỗi người lùi một bước, giữ chút thể diện đi."
Mẹ tôi vẫn cười tao nhã khẽ hỏi Tô Oản Nhi: "Thế còn cô? Cô có nghe hiểu lời tôi vừa nói không?"
Mắt Tô Oản Nhi đỏ hoe, cô ta chỉ chần chừ một giây rồi lập tức rụt vào lòng người đàn ông, nức nở thì thầm: "Nô tỳ chỉ muốn đi theo thiếu gia Chu một đời một kiếp, cầu xin người thành toàn!"
Bố tôi nở một nụ cười đắc ý, mắt sáng bừng, như thể con husky nhà tôi cuối cùng cũng trộm được đồ hộp vậy.
Ông ta hài lòng dẫn Tô Oản Nhi rời đi, lúc này mẹ tôi mới vẫy tay, ôm tôi vào lòng an ủi.
Tôi hỏi mẹ có còn quan tâm Tô Oản Nhi nữa không, cô ta tự xưng là nô lệ, thật hèn mọn.
"Phải học cách buông bỏ cái thói thích giúp người. Lời hay ý đẹp khó lọt tai quỷ dữ, chúng ta cứ tôn trọng và chúc phúc là được rồi."
Nhưng có lẽ hai người họ thật sự sắp c.h.ế.t rồi.
Mấy ngày sau đã có tin tức, bố tôi hào phóng chi bốn trăm năm mươi triệu tệ mua một căn biệt thự kiểu Pháp cũ cho Tô Oản Nhi, giấy tờ nhà còn thêm tên Tô Oản Nhi, cả giới thượng lưu đồn ầm lên.
Ông ta chi sáu trăm triệu tệ cho mẹ tôi, sáu trăm triệu tệ này có thể mang lại lượng lớn lưu lượng cho hai nhà Chu và Hạ, giá cổ phiếu tăng vọt, chuyển hóa thành nhiều giá trị hơn.
Mà ông ta chi tiền cho Tô Oản Nhi, số tiền này rơi xuống đất còn chẳng nghe thấy tiếng động, lại còn khiến dòng tiền của Chu thị eo hẹp, một đơn hàng lớn bị đình trệ.
Anan
Đến khi nửa đêm tôi và mẹ tôi vội vã đến nơi, ông nội và bà nội đã gần tám mươi tuổi đang ngồi trên sofa hậm hực, Tô Oản Nhi thì quỳ dưới đất dập đầu.
"Đều là lỗi của Oản Nhi, Oản Nhi chỉ nói một câu đây là nơi bản thân từng làm việc, không biết thiếu gia đã mua lại rồi! Cầu xin người trách phạt Oản Nhi, c.h.ặ.t đ.ầ.u Oản Nhi, chuyện này không liên quan đến thiếu gia!"
Bà nội cuối cùng cũng nhìn thấy vị cứu tinh là mẹ tôi, vừa nắm tay bà ấy vừa gay gắt trách móc "Nó chơi bời thì thôi đi, sao lại rước về một ả đàn bà đầu óc không tỉnh táo thế này, con xem đây, ôi chao!"
Bố tôi đã ba mươi tư tuổi rồi, vốn cảm thấy tiêu số tiền này chẳng thấm vào đâu nhưng không chịu nổi Tô Oản Nhi quỳ xuống quá nhanh, hèn mọn như con kiến khiến ông ta mất hết thể diện, thậm chí không muốn thừa nhận mình đã yêu một người phụ nữ như thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi đang giằng co không dứt, mẹ tôi bỗng nhiên cười một tiếng rồi bước tới nhẹ nhàng bóp vai bố tôi: "Thôi nào đừng giận. Em hiểu anh mà, đàn ông ai cũng có lúc bốc đồng, em nghĩ cách giải quyết được không?"
Bố tôi đang thiếu một cái cớ để xuống nước, nhân tiện vòng tay ôm lấy eo mẹ tôi, thấy tôi thì lại chuyển sang ôm tôi vào lòng rồi nhớ lại chúng tôi là một gia đình ba người.
Ông ta dịu dàng trách móc: "Cũng chẳng phải chuyện gì to tát, sao em lại đưa Dư Bảo đến đây? Đừng để con bé thấy mấy chuyện lộn xộn này."
"Em không thích để Dư Bảo rời xa mình mà, anh biết đấy."
Mẹ tôi cười tiễn ông bà đi rồi lại dỗ bố tôi rời khỏi, để Tô Oản Nhi một mình quỳ trong đại sảnh biệt thự kiểu Pháp cũ.
Trợ lý của bố tôi canh chừng cô ta phạt quỳ cả đêm.
Tôi không hiểu đây là kiểu thao tác gì, không phải bố tôi rất yêu Tô Oản Nhi sao?
Mẹ tôi chỉ vào bố tôi đang ngủ say, hỏi tôi: "Con nhìn ông ta xem, đầu tiên thấy gì?"
Tôi không phúc hậu trả lời: "Mặt. Mặt bố đẹp hơn cả mấy ngôi sao truyền hình."
Mẹ tôi nói đúng.
Loại người như ông ta thì chỉ quan tâm đến thể diện, địa vị, lợi ích của bản thân, tất cả đều xếp trước tình yêu.
Tô Oản Nhi giống như một quả táo cực ngọt nhưng đã thối rữa.
Ông ta yêu cô ta như mạng nhưng lại không muốn thừa nhận mình đã ăn phải một món đồ tồi.
"Vậy thì chắc chắn mẹ là quả táo đẹp nhất!"
Mẹ tôi cười khúc khích ghé vào tai tôi, giọng nói thêm vài phần quyến rũ: "Mẹ là rắn độc trong vườn cây ăn quả, chuyên cắn những đứa trẻ hái trộm táo lung tung."