Từ nhỏ, tôi đã biết bố và mẹ tôi kết hôn thương mại, tương kính như băng.
Bố là Thái tử gia giới thượng lưu Bắc Kinh, vừa điên vừa ngông, phóng xe nhanh mà thay người tình cũng nhanh.
Ông ta kết hôn bảy năm, từng yêu rất nhiều dì xinh đẹp nhưng trước mặt người ngoài lúc nào cũng giữ thể diện đầy đủ cho mẹ tôi.
Tại buổi đấu giá, ông ta tự tay đeo một món trang sức trị giá sáu trăm triệu tệ cho mẹ tôi, khiến tình nhân nhỏ ở đó cay cú đến đỏ cả mắt, hận đến nghiến chặt răng.
Tôi khẽ hỏi mẹ: "Tại sao vậy mẹ?"
"Không phải bố thích dì này nhất sao?"
"Sao lại không mua cho cô ta cả món trang sức rẻ tiền vậy?"
Mẹ tôi dịu dàng giải thích cho tôi: "Dư Bảo, con phải nhớ rằng đôi khi lợi ích đứng trên toàn bộ tình cảm. Thực ra mối quan hệ yêu đương không bình đẳng mà chỉ vọng tưởng dựa vào chân tình để duy trì chẳng đáng được đề cập, cũng chẳng có giá trị gì."
Mẹ tôi nói rất đúng.
Hôm sau, bố tôi đã chia tay cô tình nhân nhỏ ấy vì cô ta làm loạn, đòi một danh phận.
Bố tôi không thể cho được.
Bố tôi nhanh chóng thay một trợ lý mới.
Lần này có hơi khác.
Cô ta tên Tô Oản Nhi, ngoan ngoãn như một chú thỏ con, lặng lẽ đứng sau bố tôi hầu hạ, lưng thẳng tắp, dâng trà rót nước cho ông ta, lễ phép đến mức không dám ngẩng đầu.
Mẹ tôi gọi cô ta ngồi xuống ăn cơm, cô ta sợ đến mức liên tục xua tay: "Nô tỳ không dám!"
Khiến bầu không khí cả bàn đều rất ngượng nghịu.
Sau bữa cơm, mẹ tôi bảo tôi cầm một triệu tệ tiền mặt trong thẻ ngân hàng đi hỏi cô ta.
Nếu có khó khăn thì cứ cầm đi giải quyết trước.
Cũng tốt hơn là cứ đi theo bố tôi, đến lúc nào đó sẽ bị ông ta làm hại.
Tôi lén chạy đến phòng khách Tô Oản Nhi ở, lại nhìn qua khe cửa thấy Tô Oản Nhi đang quỳ trên thảm xoa bóp chân cho bố tôi, miệng khẽ gọi: "Nô tỳ hầu hạ thiếu gia."
"Cá mè một lứa!"
Hiếm khi mẹ tôi phát lòng tốt một lần, vậy mà lại bị hai người đó lừa gạt, bà ấy tức đến mức giành mất vài đơn hàng lớn của tập đoàn Chu thị.
Người Chu thị giận mà không dám nói, gửi email báo cáo cho bố tôi nhưng bố tôi lại bảo cứ để mặc mẹ tôi vui là được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Năm đó, nhà họ Chu cảm thấy nhà họ Hạ xuất thân trong sạch, Hạ Kim Thời lại là người con gái ưu tú và hiểu chuyện nên mới quyết định là bà ấy.
Chẳng ai hỏi bà ấy có đồng ý không.
Thế nên mẹ tôi kết hôn đơn thuần để gây dựng sự nghiệp, ổn định giá cổ phiếu, nắm quyền toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Hạ, từ đó đẩy Chu thị xuống để trở thành số một trong ngành.
Còn bố tôi, gia cảnh giàu có, là con một sinh ra đã ngậm thìa vàng, kết hôn chỉ để đối phó với gia đình, để được tự do tự tại chơi bời bên ngoài hơn.
Khoảng cách giữa người và chó vẫn vô cùng rõ ràng.
Tuy nhiên, nghe nói gần đây bố tôi và mấy người bạn thân từ nhỏ đã cãi nhau.
Có người ở tiệc rượu để mắt đến Tô Oản Nhi, muốn thử đổi gió, lại bị bố tôi đánh gãy hai chân, đoạn tuyệt tình anh em hơn mười năm.
Dường như ông ta đối xử với Tô Oản Nhi hơi khác biệt.
Tôi hỏi mẹ, họ như vậy có tính là tình yêu không.
Mẹ tôi nói điều này rất khó đánh giá.
Là tình yêu vụng trộm hay tình yêu giữa người và súc vật thì vẫn chưa rõ.
Ai ngờ chẳng bao lâu sau, Tô Oản Nhi chủ động tìm đến mẹ tôi, vừa vào cửa đã quỳ xuống.
Cô ta khóc lóc yếu ớt đáng thương, nước mắt lăn dài từ gò má trắng như tuyết rơi xuống, khiến người ta vô cùng xót xa.
Cô ta nói mình là người xuyên không.
Cô ta đến từ thời cổ đại, cha mẹ bán cô ta cho phú thương làm nha hoàn, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, động một tí là bị đánh đòn, cô ta đang sống sờ sờ thì bị đánh chết.
May mắn thay vừa mở mắt ra đã đến thời đại mới, là bố tôi đã cho cô ta một bát cơm ăn, cho cô ta chỗ dựa.
"Thiếp không cần danh phận, làm thiếp cũng được, làm nha hoàn thông phòng cũng được, thiếp chỉ muốn một đời một kiếp hầu hạ thiếu gia Chu và người, vì Chu gia khai chi tán diệp, nối dõi tông đường."
Cô ta dập đầu vang lên tiếng “bốp bốp” vang dội, m.á.u tươi đầm đìa, trông vô cùng kinh hãi.
Mẹ tôi đã từng gặp qua đủ loại hoa dại nhưng người hèn mọn đến mức chui vào bùn đất như cô ta thì thật đáng thương mà cũng đáng hận.
"Cô có hiểu gì về thời đại mới này không?"
Anan
Mẹ tôi bước đến trước mặt Tô Oản Nhi: "Cô có biết trong thời đại này phụ nữ có bao nhiêu khả năng không? Có người kiên cường nở rộ trên vách đá cheo leo, có người lại cam chịu dưới trướng đàn ông để tham lam sự an ổn nhất thời. Con gái đừng vì một chút lợi lộc mà đã rung động, hôn nhân không phải là sự đảm bảo cả đời, tự cường tự lập mới là lẽ phải."
Tô Oản Nhi ngơ ngẩn lắng nghe, nửa hiểu nửa không nhưng cửa phòng đúng lúc này bị đạp mạnh ra, bố tôi giận dữ đùng đùng xông vào.