Chuyện bốn trăm năm mươi triệu tệ rất dễ giải quyết.
Mẹ tôi nói trước tiên cứ để Hạ thị nhận đơn hàng với giá thấp, bổ sung dòng tiền, sau đó sẽ tìm cách lấp đầy cái lỗ hổng này.
Vợ chồng đồng lòng, tiền ai kiếm được chẳng như nhau?
Chỉ là làm như vậy, công nghệ cốt lõi của Chu thị sẽ bị Hạ thị tiếp cận.
Đương nhiên bà nội cực kỳ tin tưởng, bà ta chỉ quan tâm Chu thị có giữ được hay không.
Anan
Tuy đầu óc ông nội không còn minh mẫn cho lắm nhưng vẫn chưa vội vàng giao quyền, yêu cầu bố tôi và ban quản lý phải bàn bạc kỹ lưỡng rồi mới quyết định.
Mẹ tôi tỏ ra rất thấu hiểu: "Đúng là nên cân nhắc thêm, em cũng sợ xưởng nhỏ Hạ gia làm hỏng việc, làm mất uy tín của Chu thị."
Còn bố tôi thì sao?
Sau khi Tô Oản Nhi quỳ cả đêm đã được đưa thẳng vào bệnh viện cấp cứu, bố tôi đau lòng khôn xiết, dốc hết tâm trí vào bệnh viện, hoàn toàn không có thời gian quản lý công ty.
Ông ta không chút do dự ký đơn hàng cho Hạ thị.
Bởi vì vợ chồng cùng vinh cùng nhục.
Mẹ tôi rất ngoan nên ông ta vô cùng yên tâm.
"Mẹ ơi, trên TV nói phụ nữ có thể ly hôn mà, bố như vậy rồi mà sao mẹ không ly hôn vậy?"
Hôm đó, mẹ tôi nở nụ cười đầy thâm ý, bà ấy hỏi lại tôi: "Mẹ từng nói kết hôn vì cái gì?"
"Gây dựng sự nghiệp! Mua cho Dư Bảo một hòn đảo nhỏ!"
Mẹ tôi xoa đầu tôi: "Bây giờ cũng vậy mà, thế nên con biết tại sao rồi chứ?
Kẻ mạnh đều kiên định và nhẫn nhịn. Gian nan thử thách sẽ hóa thành bước đệm trên con đường thành công.
Đã là bước đệm, đương nhiên phải lợi dụng xong rồi mới vứt đi."
Vì muốn hoàn thành tốt đơn hàng lớn của Chu thị, Hạ thị đã cố ý mua lại công ty và nhà máy mới ở Phương Nam, riêng việc soạn hợp đồng đã mất một tháng trời, sau đó lại tổ chức một buổi tiệc tối long trọng.
Nhà họ Chu dặn dò bố tôi nhất định phải tham dự, nhân cơ hội này thể hiện tình yêu với mẹ tôi, kéo giá cổ phiếu lên cao, vãn hồi khoản lỗ bốn trăm năm mươi triệu tệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bố tôi đến dự nhưng Tô Oản Nhi lại ăn diện lộng lẫy đi theo sau.
Chiếc váy dạ hội hàng hiệu tay dài cổ cao kín mít, giày bệt không tôn dáng, bông tai ba chiếc ở một bên tai, miệng nhỏ chúm chím, trông có phần kém sang và tầm thường.
Mẹ tôi điềm đạm, khéo léo chỉ ra lỗi của bố tôi: “Anh mời cô Tô đến dự dịp như này, có vẻ không hợp lý nhỉ?"
Bố tôi bình thản giải thích: "Tôi chỉ đưa cô ấy đi mở mang tầm mắt với tư cách là trợ lý của tôi, cô ấy cần luyện tập thêm."
Ông ta vừa nói xong, Tô Oản Nhi như muốn vội vàng chứng minh bản thân nên giật lấy ly rượu của bố tôi uống cạn một hơi rồi cười trung thành.
"Tối nay tôi xin chắn rượu thay tổng giám đốc Chu, tổng giám đốc Hạ đừng để bụng."
Mẹ tôi thản nhiên khoác tay bố tôi đi về phía các khách mời khác như thể cô ta chỉ là không khí.
Tô Oản Nhi rất muốn đuổi theo nhưng cô ta hoàn toàn không biết uống rượu, loạng choạng ngồi xuống góc sofa, mắt đỏ hoe, cũng đã nhuốm vài phần men say.
Tôi vốn đang vùi đầu ăn bánh ngọt nhỏ, bỗng nhiên cô ta khóc lóc ngồi xuống bên cạnh tôi.
"Giá mà dì được như tổng giám đốc Hạ thì tốt biết mấy, cô ấy có học thức, có thủ đoạn, thân phận cao quý, sinh ra đã là bà chủ. Nếu dì mà được như cô ấy, liệu rằng thiếu gia Chu có nâng niu cưng chiều dì trong lòng bàn tay không?"
Tôi nổi hết da gà, hỏi ngược lại cô ta: "Dì ngưỡng mộ người khác thì dì cứ cố gắng đuổi theo đi, cứ khóc lóc mãi có ích gì không Mẹ tôi bảo tôi con gái không thể cứ mãi nghĩ được ai đó yêu mà phải tự tôn tự ái. Dì thử nhìn xem thời đại mới tốt đẹp thế nào đi, dì."
Nửa sau buổi tiệc, Tô Oản Nhi say đến mức không biết trời đất là gì, ngả nghiêng ngủ gục trên vai một người đàn ông lạ.
Bố tôi chỉ liếc nhìn, lập tức không còn bình tĩnh nữa, đặt ly rượu xuống rồi kéo cô ta đi, nói là muốn nói chuyện riêng.
Sau đó tôi và mẹ tôi đi tìm ông ta.
Phía trước chiếc xe đậu ở hẻm sau, Tô Oản Nhi mềm yếu bám vào người bố tôi, đôi môi đỏ mọng thì thầm bảo ông ta đừng đi.
Mẹ tôi che mắt tôi lại nhưng tôi vẫn lén nhìn thấy bố tôi khẽ cười một tiếng rồi phóng túng hôn nhẹ lên môi cô ta.
Mà cách đó không xa chính là đội ngũ phóng viên báo chí của ngày hôm nay.
"Chu Nham."
Mẹ tôi đột nhiên lên tiếng khiến Tô Oản Nhi hét toáng lên, sợ hãi rụt vào lòng bố tôi.
"Tôi buộc phải nhắc nhở anh, phóng viên báo chí đang ở gần đây. Cô Tô quả thật cần được chăm sóc nhưng tôi cho rằng anh cần phải xem xét đại cục. Cô Tô không hiểu những chuyện làm ăn này, anh đừng để cô ấy vô cớ bị tổn thương."