Tiếng Gọi Của Sơn Tước

Chương 2



Từ trước đến nay, kết cục của nữ giới ở Khinh Âm Phường đều không mấy tốt đẹp. Ta từng chứng kiến cảnh các nhân vật quyền quý tùy ý trút bỏ sự lăng nhục, bạo ngược lên thân thể của các cô nương, ta cũng từng thấy bọn chạy việc ở Khinh Âm Phường vứt những cô nương bị hành hạ đến c.h.ế.t xuống hố phân như vứt rác.

Ta sợ rằng cuối cùng, mẫu thân của mình cũng sẽ như vậy.

Tuy nhiên, ta còn chưa đồng ý với người nọ thì vào một đêm khuya nào đó, một chiếc kiệu mềm không mấy bắt mắt đã lặng lẽ đưa mẫu thân và ta vào hoàng cung từ cửa phụ.

Dọc đường, mẫu thân vừa khóc vừa cười, ôm ta mà lẩm bẩm: "Sơn Thước, chàng không thất hứa, chàng thật sự muốn để hai mẹ con ta có một cuộc đời tốt đẹp rồi."

Ta không hiểu: "Chàng là ai? Là cha sao?"

Mẫu thân lặng như tờ.

Nhưng sau này, ta cũng đã có được câu trả lời.

Thiên tử sủng hạnh một kỹ nữ, lại còn là một kỹ nữ đã sinh con.

Tóm lại thì chuyện này mà được truyền ra ngoài thì cũng không hay ho gì.

Khi ấy Hạ Dục - một viên quan thuộc hàng tứ phẩm - đã đề nghị cho ta vào danh sách nữ quan để giải quyết nỗi sầu lo của Lăng Đế. Như vậy, với thân phận là cháu gái họ hàng xa của mẫu thân, ta được vào làm việc ở Ngự Tú Phường.

Kể từ đó, ta không còn được gần gũi mẫu thân nữa mà chỉ có thể thăm dò tin tức của mẫu thân qua lời đồn trong cung. Ngay cả khi nhìn thấy kiệu loan của bà ấy ở mọi nẻo đường, ta cũng phải lùi sang một bên, cúi mình khấu bái, cung kính gọi một tiếng: "Yểu Phi nương nương.”

Chớp mắt, năm năm trôi qua.

Ta bái Bái Hoa cô cô - chưởng sự Ngự Tú Phường - làm thầy, trở thành thợ thêu hàng đầu.

Từ người đứng đầu là Yểu Phi cho đến các nương nương ở các cung khác đều có vài bộ y phục do tay ta làm ra.

Cho đến ngày tuyết đông rơi đầu tiên, ta mang áo lông cáo thêu kiểu mới được ban tặng đến cho Thái hậu. Nhưng vì đường trơn trượt mà ta bị ngã, nước bùn làm ướt áo lông cáo. Làm ô uế vật phẩm được ban tặng là tội tru di cửu tộc. Huống chi chiếc áo lông cáo này còn là vật độc nhất vô nhị được đưa đến từ Thiên Sơn. Ta lo lắng đến mức bật khóc.

Đột nhiên, một vốc rượu được hắt tới làm chiếc áo lông cáo càng ướt thêm.

Ta nhìn theo hướng hắt trong sự phẫn nộ, thấy một thiếu niên sáng sủa khoác áo bào màu ánh trăng, tay xách một bầu rượu, ngồi vắt vẻo trên tường cung với vẻ lười biếng. Tuy ta không quen chàng, nhưng cũng đoán được rằng thân phận của chàng không tầm thường.

Không muốn gây thêm chuyện, ta nén giận, quay người rời đi.

Thiếu niên thấy ta rời đi thì lập tức nhảy khỏi tường, không nhanh không chậm mà đi theo sau ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngoài cung Thọ Ninh, ta chặn chàng lại với đôi mắt đỏ hoe, khẽ nức nở: "Ngươi đừng theo ta nữa, lát nữa Thái hậu mà trách tội, ta sẽ không khai ngươi đâu."

Chàng thấy bộ dạng chật vật của ta thì cười:"Tốt nhất là ngươi khai ta ra, nếu không thì chưa chắc đã giữ được cái mạng nhỏ của ngươi."

Đó là lần đầu tiên ta gặp Thẩm Thính sau khi trưởng thành.

Trong cung, mọi người đồn rằng Thẩm Thính được sinh ra khi Tiên hoàng hậu còn là Thái tử phi ở Đông Cung. Sau này, vì chuyện hòa thân của công chúa mà Tiên hoàng hậu và Lăng Đế có khoảng cách với nhau rồi u uất mà qua đời. Từ đó về sau, Thẩm Thính và Hoàng đế luôn bất hòa với nhau. Sau khi trưởng thành, Thẩm Thính tự nguyện xin trấn giữ Bờ Đông Hải. Chàng chỉ về Kinh Thành vào những lúc cuối năm để tế bái Tiên hoàng hậu.

Trước mặt Thái hậu, Thẩm Thính nói rằng chiếc áo lông cáo bị rượu của chàng làm bẩn, một mực nhận hết mọi tội lỗi về phía mình. Bên cạnh đó, chàng còn dâng lên rất nhiều vật quý độc nhất vô nhị có nguồn gốc từ Đông Hải để cứu lấy mạng ta.

Bước ra khỏi cung Thọ Ninh mà ta còn chưa định được thần hồn. 

Thẩm Thính lôi từ đâu ra một gói bánh hạt dẻ, đưa nó cho ta: "Ăn chút cho hết hoảng."

Ta sững sờ, không động đậy.

Thẩm Thính thấy ta không nhận thì nhướng mày: "Tiểu Sơn Thước, khi ngươi mới vào cung thì trốn sau lưng Yểu Phi nương nương mà lén lấy bánh hạt dẻ trong yến tiệc, giờ không thích ăn nữa à?"

Hóa ra là chàng, ta đỏ mặt tía tai.

Khi mới vào cung, ta không biết quy củ, lén lấy bánh kẹo trong yến tiệc. Trong một lần không để ý, ta lỡ để bánh kẹo lăn ra ngoài, chúng lăn đi rồi dừng lại ở ngay chân của Tiên hoàng hậu. Ta thấy thế thì sợ hãi tột độ, không biết phải làm sao.

Trong hoàn cảnh đó, thiếu niên trong sáng đến mức hoàn mỹ đứng sau lưng Hoàng hậu liếc nhìn ta một cái. Chàng che giấu bánh kẹo dưới vạt áo đen của mình mà không gây ra bất kì một tiếng động nào.

Sau này, khi ra vào hoàng cung, ta từng tìm chàng, nhưng không có kết quả.

Anan

Nào ngờ, khi gặp lại, chàng lại cứu ta một lần nữa.

Thẩm Thính búng trán ta, thẳng tay nhét bánh hạt dẻ vào lòng ta. Chàng tiện tay phủi đi tuyết đọng trên vai ta rồi rời đi một cách tiêu sái.

Ta không kìm được mà gọi chàng lại.

Khi Thẩm Thính quay đầu lại nhìn ta thì đầu ta trống rỗng. Ta kìm nén một hồi lâu mới nói được một câu: "Ta sẽ báo đáp ngài."

Thẩm Thính nghe thấy ta nói vậy thì đôi mắt sáng như trăng non của chàng cong lên thành một vòng cung đẹp đẽ. Chàng không mấy để tâm mà phất tay với ta.

Chàng tựa như ánh bạc lóe lên chớp nhoáng rơi vào đêm dài cô tịch của đời ta trong sự đột ngột. Từ khoảnh khắc ấy, trong cả cuộc đời vội vã của mình, ta chỉ còn biết dõi theo bóng hình của chàng.