Tiếng Gọi Của Sơn Tước

Chương 1



Trong hôn lễ long trọng của Đế Hậu, lụa gấm trải dài, chiêng trống vang trời.

Thẩm Tứ với đôi mắt thanh tú, toàn thân khoác hỉ phục màu đỏ kim tuyến sang trọng, trông hắn đẹp vô cùng. 

Ta đứng cuối đám đông, nhìn đôi uyên ương trên đài cao đang nhận lễ bái của mọi người một cách xa xăm. Trong lòng ta dấy lên chút hoảng hốt, chút tiếc nuối. Không biết là khi khoác lên bộ hỉ phục này thì trông người có dung mạo giống hắn sáu phần sẽ thoát tục đến nhường nào.

Sau khi lễ phong Hậu kết thúc, ta phụng mệnh cầm đèn đi trước kiệu đỏ, nghênh đón tân Hậu Hạ Di An tiến vào, làm chủ cung Vị Ương.

Vừa vào trong điện, ta  lập tức bị ma ma hầu hạ bên cạnh Hạ Di An làm cho vấp ngã, bị ép quỳ xuống đất. Trên nền điện rắc đầy ngũ cốc ngũ sắc mừng việc hỉ. Xương đầu gối của ta từng bị gãy nên khi quỳ lên đó mà chà xát thì chỉ cảm nhận được từng cơn đau nhói thấu tim.

Hạ Di An nhìn xuống từ trên cao, đưa tay nâng cằm ta. Nàng ta dùng hai khăn gấm lau tay, hỏi với vẻ khinh miệt: "Ngươi tên gì?"

"Nô tì tên Sơn Thước."

Nàng ta cười khẩy, mỉa mai: "Năm đó, ngươi chính là con ch.ó dù có phải tự nguyện từ bỏ thân phận nữ quan thì cũng muốn theo chàng suốt bốn năm không rời?"

Ta đau đến mức toát mồ hôi lạnh, nằm bò trên đất, cúi đầu, rũ mi, không đáp lời nàng ta.

Nàng ta làm vậy là muốn ra tay với ta, chỉ vì ta đã đồng cam cộng khổ với Thẩm Tứ,  bầu bạn với Thẩm Tứ suốt bốn năm.

"Bản cung vừa vào nội cung này, còn chưa rõ nhiều cung quy. Ví dụ, có phải bản cung nói gì thì ngươi đều phải làm theo không?"

Hạ Di An ngồi trên cao một cách ngay ngắn, nói thêm một câu bằng ngữ điệu lạnh lùng kiêu ngạo.

"Phải." Ta rũ mi, đáp.

"Vậy tối nay có lẽ phải phiền ngươi quỳ yên, canh giữ ngoài điện, làm gương cho trên dưới cung Vị Ương."

Cung nữ A Châu - người đi theo ta từ nhỏ - muốn cầu xin giúp ta nhưng bị tiếng tạ ơn với âm lượng lớn của ta cắt ngang.

Thẩm Tứ đã uống không ít rượu.

Anan

Khi hắn giá lâm cung Vị Ương, ta đã quỳ một cách ngay ngắn trong ba canh giờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn đứng sau lưng ta một lúc.

A Châu đứng bên cạnh cung kính chờ đợi, thấy đúng thời cơ liền giải thích, cầu xin giúp ta.

Thẩm Tứ lại thẳng thừng đi qua vị trí mà ta đang quỳ, giọng điệu lạnh lùng: "Nàng ta đắc tội Hoàng hậu nên tất nhiên là phải quỳ."

Ta thẫn thờ nhìn chằm chằm nền nhà trước mặt, mãi đến khi Thẩm Tứ đã đi thật xa, ta vẫn không lên tiếng.

A Châu lại vì chuyện Thẩm Tứ thấy c.h.ế.t không cứu mà đỏ mắt: "Ngươi vì cứu Bệ hạ mà bị sốt cao, không tiếc phá vòng cấm đi mời thái y, bị phạt gãy xương đầu gối, e là Bệ hạ đã quên sạch những chuyện đó rồi."

Còn Thẩm Tứ, khi hắn nghe thấy lời nói đầy tức giận của A Châu thì khựng bước chân lại một chút nhưng vẫn tiếp tục bước vào cung Vị Ương.

Ta khẽ cười: "A Châu, đừng nói nữa, tân Hậu vừa mới quản lý lục cung, ngài ấy không thể nào không nể mặt ta được."

"Ngươi còn nói đỡ cho Bệ hạ à? Rốt cuộc là vì sao ngươi lại cứ ở bên cạnh Bệ hạ một cách mập mờ trong suốt nhiều năm như vậy?"

A Châu tức giận mà giẫm chân.

Ta im lặng rất lâu, lâu đến khi A Châu được triệu đến Ngự Tú Phường để trực ban thì nàng ấy vẫn không nghe được câu trả lời của ta.

Đêm khuya, gió lớn nổi lên, đi kèm với tiếng gió là tiếng rên rỉ cười đùa vọng ra từ trong điện.

Ta không rõ mình đã bất tỉnh từ lúc nào, chỉ nhớ loáng thoáng ngửi thấy một mùi hương tùng bách an thần thật thanh tịnh nơi đầu mũi rồi sau đó, ta chìm vào những giấc mơ kỳ lạ.

Thuở mới vào chốn cung tường trùng điệp này, ta mới chỉ tám tuổi.

Mẫu thân của ta vốn là kỹ nữ giỏi múa thủy tụ của Khinh Âm Phường. Tuy kỹ nữ của Khinh Âm Phường không cần phải ngày ngày hầu giường giống nữ giới nơi thanh lâu xướng quán, nhưng đôi khi cũng phải chiều chuộng giới quyền quý, có điều mẫu thân của ta thì không cần làm vậy. Mọi người đều nói rằng mẫu thân của ta có quan lớn ở bên trên che chở.

Cho đến lễ Thất Tịch năm đó, mẫu thân của ta bị đưa vào căn gác cao của Khinh Âm Phường, nơi mà quanh năm không mở cửa.

Ngoài căn gác, một người đàn ông xoa đầu ta trong sự dịu dàng, ôn hòa: "Muốn rời khỏi đây cùng với mẫu thân của con không?"

Từ nhỏ, ta đã có tính cảnh giác cao nên ta không nói gì. Nhưng thực ra ta muốn, ta muốn được nhìn thế giới tự do rộng lớn bên ngoài.