Tiếng Gọi Của Sơn Tước

Chương 3



Ngày đó, khi ta về Ngự Tú Phường thì thấy Bái Hoa cô cô đã cầm thước chờ ta trong sảnh.

Ta biết rằng chuyện áo lông cáo đã được truyền về rồi. Nếu các cô nương trong Ngự Tú Phường làm sai thì đều phải chịu phạt. Nhưng dường như khi thước rơi xuống người ta thì không còn gây nên cảm giác khó chịu như trước. Có lẽ là vì ban ngày, ta đã gặp Thẩm Thính.

Anan

Tối đến, Bái Hoa cô cô thoa thuốc cho ta rồi cảnh cáo: " Hôm nay, Đại hoàng tử thiện lương đã cứu con, nhưng con cũng đừng nảy sinh ý nghĩ gì lệch lạc. Nếu muốn bình an, thư thái suốt đời thì không nên tư tưởng đến một số người và một số việc.”

Ta cúi đầu, rũ mi, ngoan ngoãn đáp lời. Chỉ là trong lòng ta cảm thấy sao tình cảm mơ hồ như sương khói vừa nảy sinh của mình có thể tạo nên một chút gợn sóng trong một biển cả mênh mông.

Đêm Tết Ông Táo, ta nghe nói Thẩm Thính đã xảy ra tranh cãi với Lăng Đế trong Ngự Thư phòng. Chàng không đợi đến sau Tết thì đã rời Kinh Thành ngay trong đêm. Thậm chí, ta còn không có cơ hội nhìn chàng thêm một lần.

Mùng Một Tết, trong cung đã có tin vui: là Yểu Phi nương nương mang thai rồng.

Duyên con cái của Lăng Đế mỏng manh, ngoài Đại hoàng tử Thẩm Thính, còn có Thẩm Diệu là con của Chu Hoàng hậu đương nhiệm và một hoàng tử út Thẩm Tứ từ nhỏ đã lớn lên ở Lãnh Cung.

Nghe đồn là Thẩm Tứ mắc bệnh ho kinh niên, thân thể ốm yếu.

Bởi vậy nên sau khi tin tức mẫu thân ta mang thai được truyền ra, Lăng Đế đã ban thưởng vô số vật quý. Những vật phẩm quý báu đó cứ thế mà đổ về cung của mẫu thân như nước chảy.

Nhiều năm không gặp, ta và mẫu thân đã trở nên xa cách. Nhưng từ tận đáy lòng, ta vẫn vui mừng cho mẫu thân, tự tay thêu áo tơ tằm ngũ sắc. Ta muốn gửi nó đến cung của mẫu thân khi hoàng nhi mới sanh.

Xuân đi thu lại, áo tơ tằm của ta gần như hoàn thành.

Còn Thẩm Thính cũng đã về kinh. Nghe nói, lần này chàng về kinh là vì không chịu cưới gả.

Ta khát khao muốn gặp chàng, dù chỉ là một cái nhìn.

Vừa hay, có một lô cuộn gấm cần được đưa đến Ngự Thư phòng. Lần này không có sắp xếp người chuyên trách vận chuyển nên ta đích thân đi một chuyến trong sự an tâm.

Ta theo chân thái giám Tư Lễ đứng chờ ở ngoài điện, nghe thấy tiếng đồ vật vỡ vụn truyền ra từ bên trong.

Lăng Đế muốn Thẩm Thính cưới con gái họ Chu nhưng chàng không muốn.

Khi Tiên hoàng hậu còn tại thế, Chu Hoàng hậu của bây giờ - vẫn chỉ là một Trắc phi - đã không ít lần đối đầu với bà ấy ở trong tối lẫn ngoài sáng. Ngay cả việc phái tỷ tỷ của Thẩm Thính – Trường công chúa Đại Ngụy – đi xa biên ải hòa thân cũng là do bà ta xúi giục. Bây giờ, bà ta lại muốn ép Thẩm Thính thay mặt hoàng thất kết thông gia với nhà họ Chu, muốn mượn cơ hội này để khống chế chàng, chuẩn bị cho việc đăng cơ của con trai ruột Thẩm Diệu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lăng Đế nổi giận đùng đùng: "Tài năng, phẩm hạnh, diện mạo của con gái họ Chu đều thuộc diện cao cấp, thừa sức xứng với ngươi, ngươi còn chê người ta sao?"

“Nếu ngài tán thưởng nàng ta như vậy thì chi bằng ngài tự cưới về đi, để hai cô cháu cùng hầu hạ ngài, tận hưởng niềm vui trời ban."

Giọng của Thẩm Thính nhẹ nhàng đều đều, không lộ chút cảm xúc nào.

"Hoang đường! Ngươi..." Lăng Đế giận dữ mắng.

Cửa mở, sự cọ xát tạo ra tiếng kẽo kẹt.

Thẩm Thính không đợi Lăng Đế nói xong mà lập tức sải bước ra ngoài với thần sắc hờ hững. Khi nhìn thấy ta, rõ ràng là chàng thoáng sững sờ.

Ngay sau đó, một nghiên mực màu xanh ngọc bích bị ném ra. 

Vì ném không có chủ đích, nó bay thẳng về phía mặt ta. Tay ta bưng khay, chân như bị đổ chì mà không nhấc nổi, nhắm chặt mắt. Nhưng ta không hề cảm thấy đau đớn tí nào.

Đó là vì Thẩm Thính đã đỡ đau thay ta. 

Nghiên mực vỡ nát trên đất, mực đen vấy đầy lên người chàng, trông thật khó chịu.

Ta ngơ ngác: "Đau không?"

Chàng rũ mi nhìn ta một cái, mặt lạnh tanh, không nói gì.

Lăng Đế đang trong cơn thịnh nộ, ta vào đưa xong cuộn gấm thì định cáo lui nhưng ông ấy lại gọi ta lại, nhìn ta từ trên xuống dưới với vẻ đánh giá một lượt rồi hỏi: "Ngươi tên gì? Làm việc ở cung nào?"

"Nô tì là Sơn Thước, làm việc ở Ngự Tú Phường."

Lăng Đế nheo mắt, phất tay cho ta rời đi.

Phía chân trời, từng đàn nhạn bay qua. 

Một mình ta bước đi trong con ngõ sâu dài. Ở cuối con ngõ sâu là bóng dáng sừng sững như tùng như trúc của Thẩm Thính. Ánh nhìn của chàng dừng lại trên người ta, trên người vẫn còn vết mực. Ta chậm rãi bước đến gần, đưa cho chàng một chiếc khăn tay trắng tinh. Thẩm Thính nhíu mày: "Sao nàng lại dâng đồ thêu cho chỗ Bệ hạ?"