Thương Sinh Quái Khách

Chương 2:



Trời về khuya lạnh càng lạnh hơn, khách khứa vãng cảnh nối nhau ra về gần hết, còn sót đôi ba cặp đôi hẵng lừng khừng bày tỏ chưa thoả nỗi lòng, Vương Vi cũng toan về nhà thì chợt thấy một nhóm ba người hai lớn một nhỏ đang lôi kéo nhau ra tới mé thuyền tại hướng cửa biển. Người nhỏ trong nhóm lại là Tân Cố, tên nhóc mà Vương Vi mới cho mượn tiền ban nãy, hai người lớn hơn mặc áo quần có may diềm thêu trông khá đắt tiền, bọn họ còn đang cười nói với nhau chừng vui vẻ chợt thấy họ Tân lắc đầu liền trở mặt, ra dáng hăm doạ, Tân Cố bị hai tên lớn hơn ép trước mặt, sau lưng là nước, bi hài ở chỗ nó là dân xứ Chài nhưng bơi tệ và không bơi biển được. Vương Vi đứng bất động quan sát tình hình, nó đoán ra vài chi tiết, ví dụ như thằng nhóc đấy ăn cắp vặt quen tay chắc là vừa thó cái gì trên thuyền hoặc thậm chí ở trong lầu, hai tên người lớn cũng không phải khổ chủ chạy theo đòi lại của mà là đòi chia chác, tuổi hai tên này chừng khoảng hai mươi, trông mặt hoa da phấn nhưng có thói côn đồ thì chưa chắc đã trói gà không chặt. Tân Cố bị một tên nắm áo nhấc bổng lên chìa ra khỏi lan can bè, tên còn lại vừa chỉ chỏ như đang dạy đời, thằng nhóc hổng chân quơ quẫy trên không, la ó mắng tục, cuối cùng tự dưng quay đầu nhìn thấy chủ nợ đang xem kịch từ xa với khuôn mặt không cảm xúc.

“Ê Vi, cứu tao!” Hắn ta gào to, ứa nước mắt. “Hai thằng này tính giết tao thiệt đó!”

Tiếng la thất thanh khiến cả thuyền chú ý, vài người sợ chuyện vội vàng theo cầu phao rời khỏi thuyền, trên thuyền cũng có cảnh vệ khoảng bốn, năm thành viên vội xúm ra can, hỏi han hai tên thanh niên đang bắt nạt một đứa nhóc mới chín, mười tuổi. Vương Vi vẫn không làm gì cả, bên kia đã bắt đầu động can qua, lần đầu tiên nó thấy một tên ẻo lả lại đá bay được một gã võ biền to gấp đôi mình, quả nhiên hai cái tên mặc đồ diêm dúa này có ngón nghề, tuy vậy do chúng bận đối phó mấy tay cảnh vệ nên ném thứ vướng víu là Tân Cố xuống thuyền cái “bịch”. Bấy giờ tên hành hung họ Tân suốt nãy, quát cảnh cáo:

“Mày nằm im đó, cấm nhúc nhích! Đợi tụi tao xử lí hết mấy thằng bao đồng này rồi xử mày sau!”

Cảnh vệ từ trên lầu xuống thêm mấy người nữa cũng không phải đối thủ của hai thanh niên kia, Vương Vi ngó thằng thôn trên thật sự lăn ra giả chết, hắn đang ở ngoài tầm tay chân của đám hỗn chiến, ắt đang ôm hy vọng trai cò níu nhau ngư ông nhổm chạy. Đêm nay nếu đánh, phải có thương vong, Vương Vi hiểu thế.

“Khoan đã!”

Hai tên thanh niên vừa đạp hết đám cảnh vệ cho lau sàn thì thấy một thằng nhóc mặc áo bạc màu, gấu áo quần đều tua rách, đi guốc mộc, tóc đen dày như bờm thú song mặt mũi sáng láng lắm, có điều ánh mắt hơi ớn lạnh. Tên này nhìn tên kia như hội ý, mà giờ trông kĩ chắc hai tên này sinh đôi, sao giống nhau y hệt, một tên lên tiếng trước hẳn là anh trong hai anh em:

“Nhóc là bạn của thằng bé kia à? Cũng sống ở đây sao?”

Vương Vi không trả lời câu hỏi:

“Võ công của hai người là học ở đâu?”

“Hả?”

Tên anh ngạc nhiên, em của gã lại mừng ra mặt, sốt sắng nói:

“Đệ muốn học võ công à? Hai anh em chúng ta là Ngạc Nhiên và Ngạc Thật, đều là đệ tử quan môn ở Thôi Vũ Môn, nếu đệ bằng lòng bái sư thì chúng ta có thể cùng một thầy đó!”

Nói xong cả hai cười rộ.

“Võ công thôi chưa đủ, còn gì hay hơn nữa không?”

Vương Vi linh cảm chúng đang giấu giếm, với cách hai tên này đánh cảnh vệ cũng chẳng ra dáng võ phu, chỉ là ỷ mạnh đánh bật đối thủ mà thôi.

“Có!” Ngạc Thật bước tới trước, khoa tay như xảo thuật, lật ra một cái chén trắng loại uống trà sao, đưa cho Vương Vi xem. “Đệ thử chỉ ngón tay vào lòng chén, sẽ thấy có điều kì diệu xảy ra!”

“Đừng, Vi!” Tân Cố đang giả chết bỗng sống lại, hét bể giọng.

Đương lúc Ngạc Nhiên tức giận đá thằng nhóc đang úp sấp rơi cái tòm xuống nước thì em gã cũng rống to lên, như bị thọc tiết.

“Gì vậy?”

Ngạc Nhiên quay đầu, thấy tay trái của em trai mình chỉ còn cổ tay, toàn bộ phần bàn tay đã bị thằng nhóc tên Vi kia bóp thành đống bầy nhầy, cái chén cũng bị nó giằng lấy mất.

“Mày muốn chết!”

Ngạc Nhiên lao lên mặc cho Ngạc Thật lăn lộn khóc to, ban nãy y đá người ta cũng vui sướng lắm, giờ đến lượt mình thì không ung dung được vậy, còn Ngạc Nhiên đấm đá liên tục vào khoảng không, thằng nhóc cùng cái chén như trò hoa mắt đùa cợt gã. Vương Vi xác định tên này không biết võ nhưng khá nhanh, dù vẫn thua con khỉ già mà nó từng giao chiến năm đó, khó lường nhất là cái chén này trông thì giống sứ song dùng hết sức cũng bóp không nát, là làm từ chất liệu gì vậy?

Vương Vi doạ nạt:

“Tao giết em mày trước đã!”

Rồi xông sượt qua vai Ngạc Nhiên bằng một bước lướt không chạm sàn, túm cổ Ngạc Thật đang loạn trí vì bị thương nặng, nó giả giơ tay trái ra một đòn chặt trí mạnh xuống đầu tên em, quả nhiên Ngạc Nhiên cũng không thể không dùng bản lĩnh thật. Bấy giờ bên mạn thuyền có đứa lóp ngóp tìm cách bò lên, không ai khác ngoài Tân Cố, hắn vừa phát hiện sau khi no nước rằng cái lầu này không phải nổi trên bè mà thật ra là một chiếc thuyền nguỵ trang, nhờ bị lặn sâu hắn mới thấy có chân vịt ngầm và mỏ neo bên dưới, việc ấy cũng chẳng đáng tự hào cho cam, chỉ mỗi họ Tân cảm thấy mình được khai sáng.

Trở lại chuyện trên thuyền, muốn diễn tả nhiều cũng không có gì nhiều để diễn tả, vì Vương Vi phản xạ nghiêng đầu liền né được thanh giản mà Ngạc Nhiên nện tới, nó xoay eo cực đại như miếng khăn xoắn khô nước, tung một cú đấm xuyên vào ngực đối thủ khiến gã bay ngược trở ra một đoạn ngắn, hộc máu đầy sàn. Ngạc Thật chẳng rõ ra sao mà đã chết giấc nằm ngay đơ, còn anh trai y vừa ôm ngực vừa gằn từng tiếng:

“Mày… mày là quỷ… không, không đúng… mày là nguyên sĩ… tại sao… chỗ này… lại… có… nguyên… sĩ?”

Hai chữ cuối gã thốt rất khó khăn, người thường lĩnh một quyền này đã chết lập tức vì tim tụ máu bầm nhưng gã thậm chí vẫn còn nói được. Hiện tại gã không muốn đánh tiếp, đánh tiếp sẽ chết, dù vẫn còn vài thứ phòng thân chưa ném ra nhưng phải dùng để giành phần thắng thì tiếc quá, gã rút từ trong áo một miếng giấy màu lam, truyền chút nguyên năng vào thì miếng giấy sáng lên, xung quanh gã đột nhiên phủ trùm khói xám đen, gã cũng biến mất. Vương Vi không thể nhìn xuyên qua lớp khói ấy, dựa vào động tĩnh vọng nơi màng nhĩ thì biết đối phương đang kéo nhau tẩu thoát, nếu có cơ hội ắt sẽ quay lại báo thù, nhưng nó chẳng sợ những kẻ vừa thiếu bản lĩnh vừa không có gan:

“Quỷ ở trong bóng tối, không nơi nào mà bóng tối không thể phủ lên.”

Đó cũng là câu cuối cùng mà Ngạc Nhiên nghe được, gã cùng em trai và một người nữa đã rút khỏi thuyền ngay khi chùm tia màu lục huyền bí nhá sáng, để lại lúc khói tan là đám cảnh vệ nằm la liệt, không còn khách khứa, không còn Vương Vi, không thấy Tân Cố. Vương Vi lên bờ lúc gần tảng sáng, ở một bãi cát hoang vắng, nó đã bơi suốt đêm, mang theo cái chén giằng được từ tay Ngạc Thật, nó đoán thứ này có ẩn tình nên tìm chỗ nghiên cứu.

Đầu tiên, Vương Vi thử dùng cái chén múc nước biển nhưng nó khô rang tựa hồ miệng chén bị bịt kín bằng tấm màng căng vô hình, tiếp theo nó đổ nước biển vào chén theo phương thẳng đứng thì đổ bao nhiêu cũng không đầy ắp được giống cái hố không đáy vậy. Rồi nó nhặt mấy thứ vụn vặt như vỏ sò trái dừa gần đó trút tất vào thì cái chén đều hút hết, úp ngược lắc cỡ nào cũng không rơi ra, tuy nhiên tên Ngạc Thật từng dụ nó chỉ tay vào chén, lẽ nào thứ này cũng chứa được vật sống? Hoặc, có thể giết vật sống rồi thu nhỏ xác chứa ở trong. Vương Vi thử thêm vài lần, lại muốn cầm về chờ Ái Nhân ghé xem qua nhưng nghĩ đồ của kẻ bất lương thì chắc cũng là của bất nghĩa, vứt quách cho khỏi bẩn tay, thế là nó ném cái chén ra xa, rơi chìm ngoài biển rộng, sau đó thì trở về nhà mình, định bụng ngày mai tới nhà ông Tân chở gạo xem tình hình thế nào.

Còn Tân Cố? Hắn bị Ngạc Nhiên quơ theo cùng với Ngạc Thật, ba mạng cùng xuất hiện ở nơi nào đó mà cả ba đều không biết tên, trú tạm trong một hang động vừa tìm thấy, trời còn chưa sáng. Ngạc Thật được băng bó xong ngủ rồi còn Tân Cố thì bị anh trai y đập một trận nhừ tử khiến nó khai ra tên của Vương Vi, còn xin Ngạc Nhiên được vào Thôi Vũ Môn gì đó làm đệ tử. Ngạc Nhiên tung cước đá thằng nhóc lăn đụng vách hang, chửi thề đã miệng rồi mới nói:

“Mày nghĩ ai cũng có thể làm nguyên sĩ à? Thằng bạn mày tụi tao thấy nó mặt đẹp nên định dụ nó về làm bổ túc nhân cho tụi tao, mày tưởng cái thứ quê mùa nghèo hèn như tụi mày mà xứng lên núi bái sư tu nguyên sao? Biết thân biết phận đi, thằng nhóc Vương Vi đó, lần sau gặp lại tao không để nó chết nhanh được đâu! Còn mày, biểu hiện tốt thì tao để cho sai vặt, nhược bằng không thì làm bữa tối hôm nay đi!”

“Nấu… nấu ăn, em không có biết!” Tân Cố lí nhí đáp.

“Nấu cái gì ăn?” Ngạc Nhiên hét vào mặt thằng nhóc. “Chỗ khỉ ho cò gáy này ngay cả chuột cũng không thấy, thịt mày chia làm đôi hai anh em tao còn chưa đủ nhét kẽ răng nữa!”

Mặt họ Tân không còn hột máu, đối phương có nói hay làm gì nữa cũng chẳng biết nốt, gục xỉu luôn rồi. Ngạc Thật bị trận ỏm tỏi đánh thức, mệt mỏi mở mắt nhìn anh trai mình trông như chậu gốm chưa nung đã bị đụng méo, thở dài than:

“Đúng là xui xẻo, em còn tưởng trước khi đi đầu thai còn được vui chơi vài hôm, bắt nạt vài tên yếu nhớt, kết quả… ài, chúng ta đã bi lại còn thảm hơn cả cái thảm chùi chân của lão đồ tể đó nữa!”

Ngạc Nhiên đang không vui, nghe vậy càng nhăn tít:

“Sắp tới là đi thám bảo, có phải đi chết đâu mà em làm như lên pháp trường không bằng! Còn chút nữa là tiến cảnh rồi lại cứ không chịu cố gắng, để một thằng nhóc giống con gái bóp vỡ tay, lão già đó mà nghe được coi có đánh em thành cái mền rách không!”

“Em chính là không muốn tiến cảnh!” Ngạc Thật khổ sở nói. “Tuyệt Hàn làm cái gì? Rõ ràng là ‘tuyệt mệnh’ thì có! Thám bảo thì thám bảo, thám bảo không phải chỉ dành cho đám nguyên sĩ gì đó sao? Bắt chúng ta đi làm đá dò đường, anh cũng biết mà sao còn hăm hở? Chúng ta đi vào đó, chết không ai đền thì thôi, ngay cả xác họ cũng không thèm nhặt về chôn, đi làm gì để nhục dữ vậy?”

Ngạc Nhiên hơi đuối lí, im lặng một chút mới lên tiếng:

“Em cứ suốt ngày bàn lùi làm gì? Bây giờ không đi, sau cũng phải đi! Huống hồ trong hiểm nguy cũng có cơ hội thăng tiến, còn hơn như ngày xưa chúng ta cứ lang thang bụi bờ hết chỗ này tới chỗ khác, bữa đói bữa no, phải cúi đầu vâng dạ mãi thì có nhục không? Chúng ta cố gắng đến giờ vì cái gì? Không phải vì tương lai có thể tốt hơn hiện tại sao?”

Ngạc Thật nghe anh nói, giơ bàn tay cụt của mình lên, càng thêm nản chí.

“Trên đời này vốn bất công, anh nghĩ chúng ta ráng sức nhiều vậy có thật là có tương lai hay không? Như cái thằng nhóc giống con gái đó, nó còn chưa lớn đủ nữa mà đã mạnh vậy rồi, thử cho nó đứng ngoài sân chiêu tài xem, mấy lão già già không chịu chết của đám tông môn khinh người kia có tranh nhau nhận nó làm đệ tử đến vỡ đầu không? Còn chúng ta? Cực khổ chạy vạy khắp mười mấy cửa mới được nhận, còn phải bái một lão đồ tể làm thầy, tương lai có mà ở sọt rác…”

Ngạc Nhiên bị bầu không khí u ám của em mình ảnh hưởng, không nói nữa, ném vài cành cây khô vào đống lửa, lại ngó sang đứa nhóc vô tích sự mà mình bắt nhầm, phiền muộn đánh thượt một hơi.

***
LỀ
Ái Nhân 愛人 (âm Hán)
Ngạc Nhiên 諤 然 (âm Hán)
Ngạc Thật 諤 實 (âm Hán)
*
Thôi Vũ Môn 推 武 門 (âm Hán)