nha hoàn thân cận của nàng đã tất tả chạy đi nấu canh thanh tâm giáng hỏa.
Ta giơ một ngón tay với Thôi Tấn:
“Một lần. Công tử Thôi, chàng chớ quên.”
Chàng nắm tay ta, đổi một thành năm:
“Tính năm lần. Đầu giờ chiều ta sẽ phái người đến nhà nàng. Cứ yên lòng.”
Ta tươi tắn:
“Chàng thật hậu đường, Thôi Tấn.”
Hai ta nói cười, đi chẳng bao xa, gặp một cô nương đến thỉnh an.
Thôi Tấn định dừng hỏi thăm, người ấy lại sượt qua bên vai, chẳng thèm liếc một cái.
Ta lấy làm lạ:
“Đó là ai?”
“Chính thất của đại ca ta, trưởng nữ Bộ Công Thượng thư, tên Ninh Khắc.”
Ta gật:
“Ta thích tính nàng ấy.”
“Hử?”
“Nàng nhìn đã rõ không ưa ta với chàng, mà không ỡm ờ giả lả, gặp cũng chẳng diễn thể diện. Tốt. Thành thật.”
Thôi Tấn trầm ngâm:
“Nàng ta khinh chuyện vòng vo, nhưng tránh giao du với chúng ta cũng là thật. Nàng vẫn nên cẩn trọng.”
Quả đúng.
Từ hôm đó, ta không còn chạm mặt Ninh Khắc trong phủ.
Viện ta đổi bếp mới.
Ta thì bận suốt ngày làm rau dại bánh bột thô cho Đại phu nhân.
Nàng coi trọng thanh danh,
ta bèn cố ý rỉ tai khắp nơi khi đi hái rau: Đại phu nhân vì Hầu gia mà nguyện ăn đạm bạc, đồng cam cộng khổ.
Để giữ thể diện, nàng mỗi ngày phải nghiến răng nuốt những cái bánh tạp lương khó trôi ấy.
10
Bề ngoài khen ta có hiếu,
nhưng cách vài bữa lại mời các mệnh phụ đến phủ, bắt ta tự tay xuống bếp, bận đến chân không chạm đất.
Lại thêm một ngày quay như chong chóng, ta mới về viện nghỉ.
Vừa bước vào phòng đã thấy gió lùa bốn bề, lạnh thấu xương.
Ta xoa tay, hỏi A Khánh:
“Sao trong nhà rét vậy, than trong chậu tắt cả rồi.”
A Khánh cuống quýt, chỉ Thôi Tấn đang thiếp mê trên giường mà còn run lập cập:
“Than Đại phu nhân sai đưa tới dở quá, vừa đốt là bùng lửa, khói xộc lên sặc cổ, công tử bèn không cho đốt trong phòng nữa.”
“Sao không ra ngoài mua than tốt? Công tử vốn yếu sẵn, lại rét thêm thì sao chịu nổi?”
A Khánh thở dài:
“Ngày thường công tử đã chật vật.
“Mấy bữa trước công tử còn bỏ một khoản lớn gửi tiểu thư nhà người—em gái phu nhân—vào tư thục nữ học. Ăn mặc dùng, lại còn trên dưới lo liệu, thứ gì cũng tốn.
“Công tử còn dặn, phu nhân bấy nay bận, đừng thưa những chuyện này, sợ người lo, cứ cố qua tháng này, đợi nhận nguyệt lệ rồi mua than.”
Ta nhìn Thôi Tấn trong mơ vẫn cau mày bất an, lòng dâng xót xa:
“Công tử các ngươi, vì sao vì em gái ta mà làm đến vậy?”
Sắc mặt A Khánh giằng co, do dự chốc lát rồi nặng nề thở dài:
“Thiếu phu nhân, sẽ có một ngày người hiểu.”
“Thôi, lúc này việc gấp là giữ cho công tử một mạng đã.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“A Khánh, theo ta đi một nơi.”
“Đi đâu?”
“Cướp than.”
11
Những ngày ở bếp,
ta đã không ít lần làm thân với người nơi đó,
biết rõ than lửa trong phủ phân phát thế nào, chất ở đâu.
Phần của Đại phu nhân là quan trọng nhất, thường cất riêng.
Ta và A Khánh nhân đêm lẻn vào kho, tráo đổi một phần than xấu, trộn lẫn vào.
A Khánh khiêng than tốt về.
Còn ta nấp góc tường, đợi người bên viện Đại phu nhân tới lĩnh than.
Ta lặng lẽ bám theo,
chờ bếp nhỏ của viện ấy nổi lửa, liền châm bó than xấu bọc sẵn, ném qua tường.
Tường sát bếp, trong lại chất nhiều củi khô, bén lửa rất dễ.
Nghe vài tiếng thét và tiếng cháy lan, ta biết việc đã thành.
Xem chừng không ai phát hiện, ta nhẹ như mèo quay về viện Thôi Tấn.
A Khánh thấy ta, hấp tấp đón:
“Thiếu phu nhân rốt về.”
“Vừa rồi người lại làm gì nữa vậy?”
A Khánh là tâm phúc của Thôi Tấn, ta bèn nói thẳng:
“Phóng hỏa.”
Hắn trợn mắt, ngoảnh qua thấy khói đen bốc từ viện Đại phu nhân, lại đưa mắt về ta, đầy vẻ bội phục.
Hầu phủ gà bay chó chạy.
Ta cùng A Khánh co trong viện mình, nhóm lửa sưởi.
Đợi Thôi Tấn khá hơn, lửa bên kia cũng gần dập tắt.
Ta dặn A Khánh đút ít nước, then kín cửa, chớ để kẻ khác xông vào.
Quả nhiên chẳng mấy chốc,
rảnh tay rồi, Đại phu nhân dẫn người ập vào viện.
Kẻ theo sau nàng ai nấy nhếch nhác, tóc tai rối bời, mặt lấm lem tro chưa kịp chùi.
Xem chừng trận hỏa hoạn ấy cho họ nếm mùi khổ sở.
Đại phu nhân chẳng còn kể thể diện, thẳng tay chỉ mặt ta mắng:
“Ngươi! Con ranh nhà quê, dám phóng hỏa thiêu phủ!
“Có phải tên súc sinh Thôi Tấn dạy ngươi không! Gọi hắn ra đây!”
“Ta hôm nay phải dạy dỗ các ngươi cho ra trò, để chỉnh gia quy!
“Người đâu! Bắt lấy hai đứa cho ta!”
“Ta xem ai dám!” Ta vung ngọn trường tiên vẫn cất sẵn bên hông, tiếng roi xé gió rít chan chát, dọa cả bọn lùi rạt.
“Muốn đụng đến trượng phu của ta, đã hỏi qua ý ta chưa?”
12
“Mẫu thân nói ta phóng hỏa, có bằng cớ chăng?
“Không chứng cứ mà kéo người xông vào viện hò hét, lời ấy truyền ra, thiên hạ há chẳng bảo người là mượn cớ báo thù, dọn đường cho con mình?”
“Đương nhiên có.” Đại phu nhân cười lạnh, ném xuống một thúng than xấu:
“Chính thứ này đốt mới bùng lửa. Ngươi cũng ngu, đốt nhà mà chẳng biết diệt dấu. Nếu còn cãi, chúng ta khiêng thứ này lên nha môn. Đến lúc ấy, xem là ngươi ngồi lao hay trượng phu ngươi đi đày!”