Ta cởi áo ngoài, vươn tay tóm con nha đầu mỏ hỗn kéo giật lại.
Cánh tay ta từng gánh quang gánh, chẻ củi, chăn nuôi, còn giúp đồ tể làm thịt lợn,
sức lực đâu phải thứ nha hoàn nơi cửa quyền có thể sánh.
Nó giãy lấy giãy để, mà không nhúc nhích nổi.
Có lẽ hoảng, cũng có khi vì khinh ta,
trong cục diện chênh lệch như thế, nó còn dám mắng thẳng:
“Con mụ điên! Mau thả ta!
“Cứu mạng! Tân phụ nổi điên muốn g.i.ế.c người! Mau đến!”
Đứa kia hoảng quá ngã ngồi bệt:
“Ngươi!
“Đây là Hầu phủ, sao cho ngươi làm càn! Còn không thả người?!”
Ta hừ lạnh, hơi dùng sức, liền khiến nó đau đến câm họng:
“Ta tưởng Hầu phủ là nơi thế nào, hóa ra nha hoàn còn lắm điều hơn cả bà cô nhà ta? Xem ra cũng chỉ đến vậy.
“Đằng nào các ngươi cũng thích ngồi lê đôi mách sau lưng, vậy thì để ta cho các ngươi ‘nhai’ cho sướng miệng!”
Ta móc gói dược thảo giấu trong áo cưới.
Vốn để phòng thân, không ngờ dùng ngay tại đây.
“Thuốc này trị thương, hôm nay trị… cái miệng cho các ngươi.”
Ta mỗi tay kẹp một đứa, thô bạo nhét thuốc vào miệng cả hai.
Hai đứa giãy nảy,
làm ta nhớ lũ lợn nhà đồ tể khi bị đè.
“Ăn của chủ, uống của chủ, thì làm cho tròn phận.
“Bưng bát ăn cơm, đặt bát chửi người – dân quê ta cũng biết đó là đồ bất nhân!”
Nhét xong,
ta buông tay, hai đứa lăn từ bậc thềm xuống.
Sân viện lập tức vang lên tiếng khục khục và ói khan.
Ta ngắm “tác phẩm” của mình, vỗ tay thỏa ý.
Ngước lên đã thấy một thiếu niên cũng mặc hôn phục đi tới.
Thân hình mảnh mai, khí chất lại thoát tục.
Thấy cảnh hỗn loạn trước mặt, vẻ mặt thoáng bàng hoàng.
Hai nha hoàn trông chàng như thấy Phật cứu khổ, vội nhào tới:
“Tiểu công tử, cứu mạng, con đàn bà nhà quê kia muốn g.i.ế.c chúng nô tỳ!”
Ta đứng yên, nhìn người nọ ngẩn ngơ.
Đồn rằng tiểu công tử Hầu phủ là trái dưa méo mó sắp cạn dầu tắt lửa.
Ai dè nay gặp,
hình như… chẳng méo chút nào.
Là… trái dưa đẹp.
Chàng nhìn ta từ xa, bèn mỉm cười:
“Thiếu phu nhân ban thuốc trị bệnh, đã dập đầu tạ ân chưa?”
Ta: “Hửm?”
Hai nha hoàn: “Hửm?”
05
Đừng nói ta,
đến hai nha hoàn cũng chưa kịp hiểu, đã bị đuổi đi mất.
Chàng ung dung lại gần, nhặt áo ngoài ta vứt sang bên, khẽ khoác lên vai ta:
“Gió ngoài lạnh, phu nhân cẩn thận cảm mạo.”
Giọng chàng rất khẽ,
như gió núi thoảng, gãi ngứa vành tai ta.
Vào phòng, khép cửa, ta mới cảm thấy ngượng:
“Cái đó… tuy ta cố ý gây chuyện với chúng, nhưng lỗi thật chẳng ở ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Chúng nói xấu chàng.”
Chàng “ồ” một tiếng:
“Vậy nên nàng thay ta dạy bảo?”
Ta gật mạnh:
“Ta đã gả cho chàng, thì sẽ đứng về phía chàng.”
“Nhưng hai người đó do chính Đại phu nhân sắp vào viện ta hầu hạ. Chuyện hôm nay ầm lên, Đại phu nhân e chẳng bỏ qua.”
“Trầm trọng vậy ư?”
“Vô phương hại.” Chàng cầm quả quýt trên bàn, thong thả bóc, “Vốn ta muốn cho chúng hồi phòng, chỉ chưa tìm được cớ. Phu nhân là giúp ta giải một nan đề.”
Chàng ngẫm nghĩ giây lát:
“Từ trước ta chỉ nghĩ phải làm đủ thể diện để tiễn người ta đi. Nay thấy phong thái phu nhân, mới biết có con đường khác.”
Ta ngơ ngác.
Chàng biết, bèn mỉm cười giải thích:
“Loạn quyền đánh c.h.ế.t lão sư phụ.”
“À!”
Ta chợt hiểu, đón múi quýt chàng đưa, bỏ miệng.
Chua, mà nhiều nước.
Thứ ngon như vậy, trước kia ta chỉ thấy ở nhà viên ngoại.
“Ngươi là người Đại phu nhân tìm, sao vừa rồi lại ra mặt vì ta?”
Ta buột miệng:
“Vì chàng trẻ hơn Đại phu nhân.
“Nên chàng ắt sống lâu hơn bà ấy. Ta phải ôm chân chàng thì mới sống đến cuối!
“Với nữa, ta lấy chàng, đâu phải lấy Đại phu nhân.”
Tay chàng bóc quýt khựng lại, đoạn bật cười:
“Phu nhân hồn nhiên.”
Ta gãi đầu:
“Là bảo ta ngốc ư?”
“Tự nhiên không, chỉ là ở Hầu phủ này, tính tình thuần hậu của phu nhân dễ thiệt thòi.
“Nhưng cũng chính tính thẳng băng ấy, giữa nơi ai cũng muốn giữ thể diện, lòng người khúc khuỷu, lại có diệu dụng.”
Ta vỗ ngực:
“Cái đó chàng cứ yên tâm.
“Ta g.i.ế.c gà mổ lợn, xuống ruộng lên cây, việc gì cũng kham, khổ gì cũng chịu. Chàng làm trượng phu ta, ta quyết không để ai bắt nạt chàng.
“À, chàng cũng đừng ‘phu nhân phu nhân’ nữa, nghe gai lưng. Gọi ta là Truy Nguyệt đi, Từ Truy Nguyệt. Còn chàng tên chi?”
“Thôi Tấn.”
06
Người ta bảo đêm tân hôn là đêm hệ trọng nhất với nữ nhân, giữ được lòng trượng phu hay không xem ở đêm ấy.
Còn đêm tân hôn của ta thì… thảnh thơi.
Ăn mấy miếng trái cây là ngủ say như chết.
Một giấc đến sáng.
Ta quen dậy sớm, trời tờ mờ đã vươn vai trở dậy.
Vừa mở cửa, đụng ngay mấy bếp phu đem điểm tâm tới.
“Hầu phủ dùng bữa sớm đến vậy ư?”
Tụi ấy có lẽ không ngờ ta dậy sớm thế, sững ra rồi cười:
“Sợ công tử cùng thiếu phu nhân đói, nên đến sớm hơn.”
Ta nheo mắt nhìn qua.
Rõ là cố ý: hoặc dò xét, hoặc dọa ta cho mất ngủ.
“Ồ, để ta xem mang những gì.”
Ta làm bộ thản nhiên đi tới.
Cúi xuống xem,
hóa ra toàn đồ lạnh ngắt bốc mùi!
Ta liếc xéo, tên bếp còn cứng giọng:
“Đại phu nhân dạy, lão gia theo xa giá bôn ba, trong phủ không nên phô trương xa xỉ, mấy bữa này ăn thanh đạm.”
“Ăn chay không phải ăn ôi. Ở quê ta, đến heo cũng chẳng cho ăn thứ này.”
Tên bếp bất phục:
“Đâu mà ôi, đây là mới làm sáng nay. Nếu không biết hàng, xin thiếu phu nhân đừng nói ra cho người chê cười.”