Phu quân ta thuở nhỏ thường bị đích mẫu hà khắc đối đãi.
Để cắt đứt tiền đồ của chàng, bà ta thậm chí bỏ bạc mua ta – một gái nhà nông nơi thôn dã – về làm chính thê.
Nhưng điều bà ta không ngờ, tuy ta không có bối cảnh gia thế, lại có… sức lực!
Vào phủ ngày thứ nhất,
ta liền nhấc bổng bàn, lật thẳng một cái.
Những mâm cơm nguội ôi, ta ấn cả vào miệng bọn đầu bếp.
Bao than xấu bị tráo, ta đổ hết trong phòng đích mẫu rồi nổi lửa thiêu sạch.
Hầu phủ gà bay chó sủa.
Ta đứng trước mặt phu quân vốn yếu ớt không tự lo liệu nổi, buông lời dõng dạc:
“Muốn ức h.i.ế.p ta, trước hỏi xem ta có bằng lòng chăng!”
01
Ngày ta xuất giá, mười dặm tám làng kéo đến xem náo nhiệt.
Họ vây lấy phụ thân, khen ông có phúc, con gái bay lên cành hóa phượng hoàng.
Cha bị rót rượu đến đỏ mặt tía tai,
còn buông khoác lác: đợi ta làm chủ mẫu Hầu phủ, sẽ rước cả làng vào phủ nhận việc nhàn béo bở.
Bấy giờ ăn ngon mặc đẹp, đều tính vào đầu ta.
Cả bọn hoan hô ca hát.
Ta chỉ lẳng lặng phủ khăn, ngồi vào kiệu hoa.
Nơi đây ngoài ta với cha, không ai biết ta chỉ là thứ Hầu phủ bỏ năm lượng bạc mua về.
Trời đại hạn,
mùa màng ngoài đồng chẳng đủ trả tô, đừng nói để lại khẩu phần.
Trong kho gạo đã thấy đáy.
Nhờ bát cháo loãng như nước lã mới cầm hơi qua những ngày này.
Em gái còn đang tuổi lớn, mà đói đến mặt vàng da xám, thân hình gầy guộc.
Nhìn là biết chẳng sống qua nổi.
Bỗng mối mối tới cửa, đặt bạc đánh “cộp” lên bàn nhà ta:
“Ba ngày nữa, Hầu phủ tới đón dâu. Ngươi gả hay không?”
Cha ta sợ bạc bay mất,
luống cuống ôm tiền giấu vào ngực, gật đầu như mổ thóc:
“Gả! Gả!”
02
Nói là gả, thực ra là bán.
Cha ta cũng từng hỏi mối mối:
Hầu phủ môn cao hộ trọng, cớ sao lại để mắt tới đứa con gái nhà nông nghèo đến không góp nổi một bát gạo?
Mối mối ậm ừ né tránh,
nói chủ mẫu Hầu phủ đã bấm bát tự,
bảo số mệnh ta tốt, có thể áp được sát khí của tiểu công tử Hầu phủ.
Nghe đã biết là chuyện gạt người.
Mệnh tốt sao tới lượt hạng như ta?
Đáng lẽ phải là của bậc quyền quý kim chi ngọc diệp.
Cầm tiền xong, cha vội vã muốn ra khỏi cửa, mắt đầy tham lẫn run, tay ôm bạc còn khẽ run.
Không phải đi mua gạo,
lại muốn cờ b.ạ.c nữa.
Ta ngoái đầu thấy em gái co ro đứng ở góc nhà,
mắt trông chực chờ, ôm bụng nuốt nước bọt.
Ta chắn đường, túm tay áo cha, “bịch” một cái quỳ xuống:
“Cha, người đã bán con, xin đừng đánh bạc nữa, hãy đối xử với em con cho tốt.
“Cho nó ăn, đừng để nó đói bụng thêm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người đàn ông vừa mới hớn hở liền sầm mặt,
đá một cước vào bụng, hất ta ngã dúi ở bậc cửa:
“Còn dám quản chuyện của cha mày?
“Tưởng gả vào Hầu phủ là cưỡi lên đầu cha? Nói cho mà biết! Có bò lên trời thì tao vẫn là cha mày!”
Ta nén đau, đứng dậy nhìn thẳng,
chộp cái bát sứ sứt mẻ trên bàn ném “choang” xuống đất, rồi thừa thế kề mảnh sành lên cổ mình:
“Nếu cha không đáp, cứ đợi Hầu phủ đến rước một cái xác.
“Hơn nữa, dẫu con vào Hầu phủ, con cũng sẽ tìm mọi cách nhắn người hỏi thăm em. Ngày nào biết nó sống không yên, liều mạng này con cũng tính sổ với cha!”
Cha giận không nhẹ, n.g.ự.c phập phồng:
“Cái lối mụ chua ngoa, y hệt mẹ mày!”
Mẹ còn, nhà ta cũng tàm tạm. Bà nổi tiếng đanh đá quanh vùng, gặp chuyện chẳng nhường phân ly, thứ gì của ta là của ta.
Chỉ cha, thích làm người rộng lượng, lần nào can cũng bảo mẹ keo kiệt.
Giờ mẹ mất chưa tròn hai năm, nhà đã bề bộn đến chẳng sống nổi.
Cho nên ta hiểu, muốn sống ở đời, phải tranh!
Cha tức tối, nghiến răng ném cho ta ít bạc vụn rồi hấp tấp đi.
Ta quay lại, gọi em gái còn đang sợ hãi khóc thút thít.
Nó nhào vào lòng ta òa khóc.
Ta dỗ dành, nhét bạc vụn vào tay nó, dặn:
“Sau khi chị đi, nhớ lấy dáng dấp của chị và của mẹ, học theo chúng ta.
“Hãy lanh lỏi một chút, ngang bướng một chút, vậy mới không bị ai bắt nạt.
“Ăn cho nhiều, nếu cha không cho, nghĩ cách giật lấy!
“Nếu chẳng được, cắn răng mà chờ chị, chị sẽ tìm cách sống ở Hầu phủ, rồi về đón em.”
03
Kiệu lắc lư ra khỏi núi.
Đội gõ trống thổi kèn không biết dừng từ bao giờ.
Có người dìu ta từng bước vào Hầu phủ.
Lòng bàn tay ta rịn mồ hôi vì căng thẳng.
Người kia lại dìu thẳng ta vào tận phòng ngủ.
Ta hơi lấy làm lạ:
“Không bái đường ư?”
Tiểu nha đầu toan đi, bỗng khựng lại, có phần sốt ruột:
“Phu nhân dặn, tiểu công tử thân thể không tốt, lão gia cũng theo xa giá đi tuần chưa hồi phủ, nên không bái đường, hãy chờ. Tiểu công tử châm cứu xong sẽ đến.”
“Cộp” một tiếng, cửa phòng đóng chặt.
Chẳng bao lâu,
ngoài cửa đã rì rầm to nhỏ.
Tai ta vốn thính, nghe rõ mồn một:
“Thấy chưa, con bé nhà quê, vào cửa mà còn chẳng biết đi, ta vừa chìa chân là suýt úp mặt, mất mặt c.h.ế.t đi được.”
“Thấy rồi chứ, nhất là Lưu chưởng sự từ phòng Đại phu nhân tới dự, cười đến gập cả lưng.”
“Ta cố ý diễn cho Lưu chưởng sự xem, chỉ mong được Đại phu nhân thấy lòng trung, cho ta về hầu trong viện người.”
“Yên tâm, lần này Đại phu nhân chắc hẳn hả giận.”
“Đại phu nhân đúng là lợi hại, nghĩ ra trò bát tự gì đó để cưới cho tiểu công tử một gái thôn quê, chẳng phải là chặt đứt tiền đồ của tiểu công tử sao?”
“Cái đồ ốm o đó vốn có tiền đồ gì, cưới gái quê cũng xứng.”
“Ta nói chứ, vẫn là Đại công tử tốt, vừa là đích xuất lại là trưởng tử, ngày sau tiền đồ vô lượng. Giá ta được vào phòng người làm thiếp còn hơn ở đây hầu một bình thuốc biết đi.”
“Con nha đầu này, không biết ngượng! Muốn làm thiếp cũng là ta, đến lượt ngươi chắc!”
Ngoài kia cười khúc khích.
Từ lời chúng, ta hiểu ra phần nào:
Hóa ra ta không phải để trấn áp sát khí cho tiểu công tử,