Lâm Phong có cảm giác như vừa bị một núi linh thạch rơi trúng đầu, cơ thể lảo đảo, hắn vội ôm lấy gốc cột bên cạnh, ánh mắt hoảng sợ nhìn lão đầu.
- Lão đang kể chuyện kinh dị đó hả? Ta không dễ bị hù đâu.
- Lão phu nhất ngôn cửu đỉnh.
- Không thể nào, từ bao giờ mà giá nhà lại cao như vậy?
10000 vạn trung phẩm linh thạch, dù có bán sạch gia tài của Lâm Phong cũng chưa chắc được một phần, với trình độ luyện đan 20 vạn trung phẩm linh thạch mỗi tháng của hắn thì cần phải luyện liên tục 500 tháng, cũng tức là hơn 40 năm.
Giá nhà ở Cửu Huyền Thành cao như vậy không chỉ vì bên dưới có một cái đại thiên linh mạch mà nơi đây còn là một trong năm tòa thành an toàn nhất Nam Hoang.
Thời buổi Ma Giáo nổi loạn, tu sĩ muốn tìm một nơi an toàn để tu luyện không phải là chuyện dễ dàng, Cửu Huyền Thành tuyệt đối là lựa chọn đứng đầu.
Chưa kể đến số lượng tu sĩ bên trong thành không bao giờ dưới 100 vạn, tùy tiện mở một cửa hàng cũng có thể thu về vài chục vạn trung phẩm linh thạch mỗi năm.
Một nơi tốt như vậy ai mà không tranh giành, càng tranh giành thì giá trị của Cửu Huyền Thành càng tăng lên, cuối cùng tăng đến mức mà đan sư cũng chỉ biết ngước nhìn.
- Lão phu nghe nói muốn mua được biệt viện bên trong Cửu Huyền Thành không chỉ cần có linh thạch mà còn phải có quan hệ.
- Sao cái gì lão cũng biết hết vậy?
- Lần trước tên gian thương kia có đưa cho tiểu tử ngươi một ít thông tin, lão phu vô tình nhìn thấy.
- Có sao?
Lâm Phong chỉ phụ trách thu thập tin tức, sau đó giao tất cả cho lão đầu, ngay cả thánh quy hắn còn chưa học thuộc thì nói gì đến những thứ này.
Lâm Phong thở dài, cơ thể vô lực ngồi dựa vào gốc cột, linh thạch không đủ, quan hệ cũng không, mua nhà là chuyện viễn vong.
Trong thời khắc Lâm Phong tuyệt vọng nhất thì giọng nói lão đầu như tia sáng chiếu rọi vào tương lai u ám của hắn.
- Thật ra vẫn còn một cách.
- Có phải lão lại muốn chơi ta không?
- Chỉ cần không để đám người ngoài kia nhìn thấy tiểu tử ngươi thu linh dược vào giới chỉ là được.
- Chuyện này…
Lâm Phong nghe lão nói, ánh mắt thất thần hiện ra vài tia sáng, muốn che mắt đám người ngoài kia chỉ có hai cách, một là đầu trộm đuôi cướp, cách thứ hai vẫn là cướp nhưng đối tượng không phải là tu sĩ mà là yêu thú.
Quân tử không làm chuyện mờ ám, Lâm Phong chỉ có thể sử dụng cách thứ hai, với tu vi của hắn bây giờ thì mục tiêu phải từ địa cấp linh dược trở lên.
- Đại thiên bí cảnh vừa kết thúc, xem ra chỉ có thể tiến vào Hoang Nguyên.
- Chuyện này thì tiểu tử ngươi không cần lo, lão phu đã giúp ngươi tìm được vài nơi thích hợp.
- Là nơi nào?
- Ma Lĩnh Sơn Mạch, Âm Dương Tuyệt Địa, Vạn Thú Sâm Lâm, Loạn Vực Chi Địa, Vạn Lý Trường Hà, Băng Nguyên… đều là những nơi có không ít linh dược nhưng lại hiếm có tu sĩ tìm đến.
- Lão… đợi đó.
Lâm Phong bị lão đầu lật mấy lần, ngay cả sức nói chuyện cũng không có, mấy nơi lão nói đúng là có không ít linh dược, tu sĩ lui tới cũng không nhiều, không phải bọn họ không muốn lấy mà là không dám lấy.
Những nơi lão đầu kể đến không phải là tuyệt địa thì cũng là hung địa, không phải cửu tử nhất sinh thì cũng là đi dễ khó về, đây đâu phải giúp Lâm Phong tìm linh dược, rõ ràng là muốn tìm nơi an táng cho hắn.
Chẳng phải hắn chỉ quấy rối lão có vài canh giờ thôi sao, có cần phải hãm hại nhau như vậy không.
Vài ngày sau, phần lớn nhân vật và thế lực có địa vị bên trong Cửu Huyền Thánh Thành đều nhận được một tấm thư mời, Lãnh gia sẽ tổ chức dạ tiệc để chúc mừng sinh thần của Lãnh Hàn Băng, thời gian là vào buổi tối ba ngày sau, tin tức nhanh chóng truyền khắp Thánh Cung.
Lâm Phong nhìn tờ thư mời trong tay, vẻ mặt ngơ ngác.
- Không phải tiểu sư tỷ nói sinh thần của Hàn Băng sư tỷ là bí mật sao?
Lâm Phong nhớ rõ Phi Dao sư tỷ từng nói tỷ tỷ của nàng không thích giao tiếp với người ngoài nên mỗi lần đến sinh thần, Lãnh gia chỉ tổ chức tiệc nội bộ, vì lấy được tin tức này mà hắn đã bị tiểu sư tỷ đớp không ít linh dược.
Lâm Phong từ chỗ người đưa thư biết được tin tức, không chỉ hắn mà gần như tất cả các thế lực bên trong Cửu Huyền Thành đều nhận được thư mời.
- Cổ nhân nói không sai, trộm nhà đúng là khó phòng.
Trong lúc Lâm Phong đang cảm thán thì Lãnh Phi Dao cũng kinh ngạc không khác gì hắn, sau khi từ chỗ mẫu thân biết được tỷ tỷ là người đề nghị tổ chức sinh thần thì đến giờ nàng vẫn chưa tin đây là sự thật.
- Tỷ tỷ, thật sự là tỷ đề nghị sao?
- Muội có ý kiến?
Ánh mắt Lãnh Hàn Băng vẫn nhìn vào tờ pháp chỉ trước mặt, cảm giác như nàng đang nói một chuyện bình thường nhưng đối với Phi Dao thì chuyện này rất bất thường.
- Đã mười mấy năm tỷ tỷ không tổ chức tiệc sinh thần, có phải lần này có nguyên nhân gì đó không?
- Không có.
- Tỷ đừng có lừa muội, có phải là tỷ muốn giới thiệu tiểu Phong tử với các vị trưởng bối không?
- Muội có thể tổ chức sinh thần chẳng lẽ ta không thể, từ giờ đến khi sinh thần của ta được tổ chức thì muội cứ ở trong phòng tu luyện, không được chạy lung tung.
Lãnh Hàn Băng vừa dứt lời liền thu lại tờ pháp chỉ trong tay rồi rời đi, trong lòng nàng đã có chút bối rối, ở lại thêm một lúc không chừng sẽ bị tiểu muội phát hiện.
Lãnh Phi Dao còn chưa kịp biện minh thì tỷ tỷ đã đi mất, nàng chỉ có thể tức giận dặm chân.
- Tỷ tỷ đi nhanh như vậy làm gì, chẳng lẽ là có tật giật mình?
Nghĩ đến đây, hai mắt Phi Dao chợt mở to, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, có khi nào bị nàng đoán trúng rồi không?
- Thôi xong rồi, ta thật sự phải gọi tên sư đệ ngốc kia một tiếng tỷ phu sao?
Cứ nghĩ đến cảnh tượng bưng trà rót nước cho Lâm Phong còn phải cúi đầu vâng dạ, Phi Dao chợt có xúc động muốn bỏ trốn, cái tương lai u ám này nàng không có can đảm bước qua.
Đêm xuống, Cửu Huyền Thánh Thành như một biển sao lấp lánh, giữa muôn vạn ngôi sao tỏa sáng thì Lãnh gia là rực rỡ nhất.
Bên ngoài đại môn rộng lớn, từng đoàn người chậm rãi bước vào, mỗi người đều khoác lên mình hoa phục lộng lẫy, vừa đi vừa cười nói, không khí náo nhiệt chẳng khác nào lễ hội.
Lâm Phong nhìn đại môn trước mặt, hai chữ Lãnh Phủ như rồng bay phượng múa, càng nhìn càng cảm thấy áp lực.
- Nhất định là do một vị cường giả để lại.
Phong Viêm đi tới bên cạnh tên sư đệ, nhỏ giọng nói.
- Sư đệ có phải cảm thấy rất áp lực không?
- Đúng là có một chút.
- Đại môn của Lãnh gia không dễ bước vào đâu, đệ còn phải cố gắng rất nhiều.
Lãnh gia là một trong Cửu Huyền bát đại gia tộc, Lãnh Hàn Băng là tộc nhân có thiên phú cao nhất bên trong đám tiểu bối, cho nên các vị trưởng bối trong tộc rất để ý đến hôn sự của nàng.
Lâm Phong nhếch môi, nếu cao tầng Lãnh gia có ý ngăn cản thì hắn sẽ tìm cách dụ dỗ Hàn Băng bỏ trốn, để xem lúc đó ai mới là người khóc không ra nước mắt.
Bên trong Lãnh Phủ, đèn hoa rực rỡ, đêm tựa như ngày, khách nhân cười nói, gia nhân tới lui, ánh mắt Lâm Phong nhìn qua một vòng, vẻ mặt ẩn hiện kinh ngạc.
- Đây đâu phải dạ tiệc, rõ ràng là quần long tụ hội.
Số lượng khách nhân bên trong đại sảnh đã lên đến vài trăm người, từ già đến trẻ đều có đủ, phần lớn là chân truyền đệ tử Thánh Cung, ngoài ra còn có vài vị chấp sự, trưởng bối gia tộc dẫn theo tộc nhân đến tham dự.
Phong Viêm tuy đã dự không ít đại tiệc nhưng vẫn cảm thán.
- Lần này Lãnh gia đúng là chơi lớn.
- Đúng là lớn thật.
Ánh mắt Lâm Phong nhìn theo một nữ tử vừa bước qua, dáng người đầy đặn kết hợp với hồng y bó sát, tỏa ra sức quyến rũ như một đóa hoa nở rộ.
Hai thanh niên liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều có cảm giác như gặp được đồng đạo liền chạy đi tìm một chỗ thuận lợi quan sát tình hình.
Bên trên tầng lầu, Lãnh Phi Dao đẩy cửa bước vào một căn phòng.
- Tỷ tỷ, tiểu Phong tử tới rồi.
- Ừm.
- Tỷ không muốn gặp sư đệ sao ?
Lãnh Hàn Băng do dự một lúc, nàng đứng lên bước tới bên cạnh cửa sổ của căn phòng, từ nơi này có thể nhìn thấy toàn cảnh bên dưới đại sảnh, ngọc thủ đẩy nhẹ chỉ đủ hé ra một khe hở để nhìn xuống.
Lúc này hai thanh niên ngồi bên dưới đang liếc trái nhìn phải, trên gương mặt lưu manh còn nở một nụ cười nham nhỡ.
Hàn Băng nhìn theo ánh mắt của Lâm Phong, đến khi thấy được mục tiêu của lưu manh, ánh mắt lạnh lùng của nàng lại có thêm vài phần hàn khí, nhiệt độ bên trong căn phòng liên tục giảm xuống.
Lãnh Phi Dao đứng bên cạnh chợt rùng mình, nàng theo bản năng lui về phía sau vài bước.
- Muội còn có vài thứ cần chuẩn bị, muội đi trước đây.
Lâm Phong đang cùng với gian thương đàm đạo, đột nhiên hắn cảm giác được một luồng hàn khí thổi tới, hai mắt lập tức liếc nhìn xung quanh, vẻ mặt nghi ngờ.
- Chắc là ta bị ảo giác, Hàn Băng sư tỷ sao có thể ở đây?
Lúc này Hàn Băng nhất định là đang ở trong phòng chuẩn bị, thông thường nhân vật chính chỉ xuất hiện vào những thời khắc quan trọng.
Nghĩ đến đây, Lâm Phong khẽ thở phào, đột nhiên có một bàn tay nhỏ nhắn vỗ vào vai hắn, trái tim vừa ổn định lại nhảy loạn lên, hắn vội giải thích.
- Đệ không có nhìn gì hết.
- Đệ đang nhìn gì sao ?
Lãnh Phi Dao nhìn bộ mặt hoảng hốt của tên sư đệ, nhất định là tên này có tật nên mới giật mình.
- Nói, có phải đệ đã làm chuyện có lỗi với tỷ tỷ không?
- Đệ không có.
Lâm Phong lập tức lắc đầu, những chuyện thế này dù có đánh chết hắn cũng không thừa nhận.
Lãnh Phi Dao bĩu môi.
- Không nói thì thôi.
Nàng đi tới trước mặt Lâm Phong xoay một vòng, đêm nay Phi Dao vận tử sắc dạ y kết hợp với kim vân linh đái làm nổi bật dáng người thướt tha, mi mục như họa, khí chất cao quý, hoàn toàn xứng với danh xưng tiểu công chúa Lãnh gia.
- Tiểu Phong tử, nhìn xem ta hôm nay thế nào?
Lâm Phong nhìn từ dưới lên trên lại nhìn từ trên xuống dưới, ánh mắt kinh ngạc.
- Hình như sư tỷ cao hơn một chút?
- Ánh mắt không tệ?
Lãnh Phi Dao mỉm cười vui vẻ, nàng kéo nhẹ chiếc váy dài để lộ ra một đôi ngọc hài có phần đế cao đến năm phân.
- Thế nào, đôi Thanh Vân Ngọc Hài này của ta có giá hơn 1000 khối trung phẩm linh thạch đó, có đẹp không?
- Đôi hài này hình như không phải là bảo vật, sao lại đắt như vậy? Tỷ mua ở đâu đấy?
- Mặc kệ ta.
Lãnh Phi Dao trừng mắt nhìn Lâm Phong, nụ cười trên gương mặt méo sẹo, tên sư đệ ngốc này lại dám nghi ngờ chỉ số thông minh của nàng.
- Đệ hỏi những thứ linh tinh đó làm gì? Chẳng lẽ hôm nay ta không có gì khác biệt sao?
- Hình như là xinh hơn một chút.
- Thật không?
- Chắc là đệ nhìn lầm, hắc hắc…
Phong Viêm ngồi bên cạnh quan sát, từ đầu đến cuối hắn không nói một lời vì trong đầu hắn đang có một suy nghĩ mà không ai đoán được.
- Tên sư đệ này muốn hái cả hai đóa hoa của Lãnh sao?
Đại môn Lãnh gia không khác gì vũ môn, một khi bước qua có thể hóa rồng, ai mà không muốn, nếu như Lâm Phong thật sự độc chiếm hai đóa kiều hoa của Lãnh gia, một khi chuyện này truyền đi sẽ làm cho không ít người sinh lòng đố kỵ.
- Mặc kệ tương lai thế nào, nhân lúc sư đệ còn sống phải tranh thủ học vài chiêu.
Nửa giờ trôi qua, phần lớn khách mời đã có mặt đầy đủ, Lãnh Tuyên bước lên mở đầu cho buổi dạ tiệc.
- Đa tạ các vị đạo hữu đã dành thời gian đến tham dự, hôm nay Lãnh gia tổ chức dạ tiệc là để công bố hai chuyện trọng đại, thứ nhất là một vị trưởng bối trong tộc thành công đột phá tôn giả, thứ hai là để chúc mừng sinh thần của nhi nữ, Lãnh Hàn Băng.
- Vỗ tay vỗ tay…
Sinh thần thì phải có quà, số quà dành cho Hàn Băng được đặt ở giữa phòng, hàng trăm món lễ vật chất chồng lên nhau tạo thành một tòa tháp cao đến gần chục trượng.
Lâm Phong đứng bên cạnh nhìn mà đỏ mắt.
- Không biết sinh thần của lão tử là ngày nào nhỉ?
Một tên mồ côi như Lâm Phong thì sao có thể biết được sinh thần của mình, trong lúc hắn đang suy nghĩ có nên chọn một ngày đẹp trời nào đó để làm sinh thần hay không thì giọng nói của lão đầu truyền đến.
- Lão phu vừa nghĩ ra một diệu kế, có thể giúp cho tiểu tử ngươi kiếm được không ít linh thạch.
- Xin tiền bối chỉ giáo.
- Tiểu tử ngươi chỉ cần lấy 12 nha đầu, mỗi tháng tổ chức sinh thần cho một nha đầu, lúc đó chỉ cần ngồi không mà hưởng phúc.
- Có trời mới biết lúc đó ta hưởng phúc hay là hưởng dương.
Đúng lúc này, cửa phòng trên tầng lầu mở ra, một nữ tử chậm rãi xuất hiện, nàng vận một bộ lam y lộng lẫy hòa cùng khí chất lạnh lùng cao quý, tựa như một nữ thần từ thiên giới hạ phàm làm đóng băng trái tim nam nhân ở hạ giới.
Ánh mắt của tất cả thanh niên, thiếu nữ bên trong đại sảnh đều nhìn về phía Hàn Băng, có người kinh ngạc, có người thất thần, có người ngưỡng mộ, có người đố kỵ nhưng không một ai dám hành động vượt quá giới hạn.
Tuy bọn họ đều là thiên tài, phía sau mỗi người đều có thế lực chống lưng nhưng đây là địa bàn Lãnh gia, dù có sắc tâm cũng không có sắc đảm.
- Hàn Băng.
Khi tất cả còn đang ngẩn người trước vẻ đẹp của Hàn Băng thì một giọng nói ôn nhu từ bên ngoài truyền đến, sau đó là một đạo hồng ảnh xuất hiện, ngang nhiên phi hành bên trong đại sảnh của Lãnh gia.
Linh Mộng đáp xuống bên cạnh Hàn Băng, ngọc thủ cầm lấy một thanh lam quang pháp trượng tỏa ra hàn khí bức người.
- Chúc mừng sinh thần.
Lãnh Hàn Băng nhận lấy pháp trượng, ở trước mặt nhiều người như vậy dù nàng không thích cũng không thể làm mất thể diện của Linh Mộng.
- Đa tạ.
Bên dưới đại sảnh chợt vang lên một giọng nói kinh ngạc.
- Mau nhìn, quả cầu của pháp trượng hình như là một viên thiên cấp yêu đan.
- Còn là yêu đan của một đầu nguyên thú băng hệ.
- Thánh Nữ ra tay thật hào phóng.
Nếu nhân tộc có linh thể thì yêu tộc cũng có nguyên thể, bọn chúng mang trong mình thiên địa nguyên khí, thực lực hơn hẳn yêu thú cùng cấp, thường được gọi là nguyên thú.
Số lượng nguyên thú không nhiều, bọn chúng chỉ sinh sống bên trong các khu vực đặc thù như Băng Nguyên, Hỏa Nguyên, Thủy Vực… chỉ những nơi có nguyên khí nồng đậm mới có khả năng sinh ra nguyên thú.
Cho nên muốn bắt được nguyên thú không phải là chuyện đơn giản, dù biết trên người bọn chúng đều là bảo vật nhưng có rất ít tu sĩ mạo hiểm săn bắt, dẫn đến nguồn cung khan hiếm, mỗi đầu nguyên thú thường có giá cao hơn yêu thú đồng cấp từ hai đến ba lần.