Thiên La

Chương 96: DỊ BIẾN





Linh Mộng nhìn Hàn Băng thu lấy lam quang pháp trượng, khóe môi khẽ cong lên, gương mặt xinh đẹp ẩn hiện tiếu ý, chỉ cần có được nụ cười của Hàn Băng, đừng nói là thiên cấp yêu đan, dù là minh nguyệt trên cao thì nàng cũng sẽ tìm cách lấy xuống.

Nếu để Lâm Phong biết được suy nghĩ của Linh Mộng, có khi sẽ bắt Hàn Băng cười mỗi ngày, cười đến khi yêu nữ phá sản thì thôi.

- Hàn Băng, nghe nói hôm nay có rất nhiều người đến tặng quà cho muội, có chọn được thứ nào vừa ý không?

- Ta vẫn chưa nhận quà.

Lãnh Hàn Băng nhìn vào đống quà lớn bên dưới, e là không có thứ nào có thể vượt qua thanh lam quang pháp trượng trong tay nàng.

Linh Mộng cũng nghĩ như vậy.

- Bây giờ muội đã nhìn rõ, trên đời này ai là người đối xử tốt nhất với muội rồi chứ?

Ánh mắt Hàn Băng liếc nhìn về phía Lâm Phong, rõ ràng là Linh Mộng cố ý khiêu khích lưu manh.

Lâm Phong cũng hiểu yêu nữ kia đang dằn mặt hắn, ánh mắt hắn chuyển qua tên gian thương bên cạnh, nhỏ giọng hỏi.

- Phong sư huynh, sao hôm nay huynh lại ăn mặc tùy tiện như vậy?

- Có sao? Ta thấy bộ y phục này rất tốt, tốn của ta 5000 khối trung phẩm linh thạch đấy.

- Đệ thấy bộ của Phi Dao sư tỷ tốt hơn, ít nhất cũng hơn vạn khối trung phẩm linh thạch.

Phong Viêm nhìn bộ y phục của Phi Dao một lúc rồi lắc đầu.

- Y phục của nữ tử thường có giá cao hơn, đệ có biết vì sao không?

- Vì sao?

- Bởi vì trên y phục được đính rất nhiều bảo thạch.

Lâm Phong gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó hỏi tiếp.

- Sao huynh không đính bảo thạch lên y phục?

- Ta là nam nhân sao có thể ăn mặc lòe loẹt như vậy.

- Nhưng làm như vậy thì y phục của sư huynh sẽ có giá cao hơn.

- Lâm sư đệ, không phải thứ gì có giá cao đều tốt, quan trọng là phải thích hợp.

Lâm Phong lại gật đầu.

- Sư huynh đúng là cao minh, vậy mà vẫn có một số người cho rằng thứ gì có giá trị cao nhất là thứ tốt nhất.

- Mấy tên đó đều là một lũ ngu ngốc.

Lâm Phong không ngờ gian thương lại chốt một câu động trời như vậy, hắn còn chưa kịp phản ứng thì cảm thấy một luồn hàn khí chạy dọc sống lưng, lần này thảm rồi.

Linh Mộng nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Lâm Phong, sát khí tràn xuống đại sảnh làm cho một đám thanh niên gần đó hoảng loạn.

Hàn Băng vội ngăn lại, tuy hai tên kia nói rất nhỏ nhưng nàng và Linh Mộng vẫn luôn chú ý đến Lâm Phong nên không bỏ sót một từ nào.

Lâm Phong cảm giác sát khí tan biến, hắn thở ra một hơi, suýt chút nữa là tiêu rồi, nơi này tuyệt đối không thể ở lâu, hắn bước tới bên cạnh núi quà của Hàn Băng, sau đó lấy ra một món lễ vật đặt vào rồi xoay người rời đi.

Lâm Phong vừa xoay người thì dị biến phát sinh, lễ vật của hắn tự động mở ra, một đóa băng liên chậm rãi bay lên đến khi ngang tầm mắt của Hàn Băng thì dừng lại, linh quang chiếu rọi khắp căn phòng, nhiệt độ xung quanh không ngừng hạ xuống.

- Đây là…

- Không thể nào, sao thứ này lại xuất hiện ở đây?

- Có phải ta nhìn nhầm rồi không?

Lâm Phong đang chuẩn bị rút êm thì có cảm giác gì đó không đúng, dù Thất Sắc Băng Liên có chút quý hiếm nhưng không đến nỗi khiến cho toàn trường kinh ngạc như vậy chứ.

- Chẳng lẽ lão đầu bỏ nhầm quà?

Lâm Phong quay đầu nhìn lại, khi nhìn thấy đóa liên hoa lơ lửng trên không, vẻ mặt của hắn còn kinh ngạc gấp mấy lần đám người xung quanh.

- Cái thứ này ở đâu chui ra vậy?

Băng liên xoay vòng trên không, ánh sáng tỏa ra càng lúc càng rực rỡ, nhiệt độ bên trong đại sảnh liên tục giảm xuống, cho dù là chấp sự Thánh Cung cũng thấy lạnh người.

Đám tiểu bối đứng gần băng liên cảm giác hàn khí mãnh liệt thổi tới, cả đám vội lui về phía sau, một vài giọng nói kinh ngạc vang lên.

- Là Cửu Sắc Băng Liên.

- Thật sự là Cửu Sắc Băng Liên sao?

- Thứ này sao lại xuất hiện ở đây?

Tương truyền Cửu Sắc Băng Liên chỉ xuất hiện ở Băng Nguyên, nơi có khí hậu cực hàn, quanh năm tuyết phủ, bên cạnh băng liên thường có yêu thú hùng mạnh trấn giữ, dù là tôn giả cũng khó mà lấy được.

Mỗi đóa Cửu Sắc Băng Liên xuất thế sẽ sinh ra thiên địa dị tượng, chỉ cần ở trong phạm vi vạn dặm đều có thể phát hiện, khách mời tham dự dạ tiệc của Lãnh gia đều là những nhân vật có địa vị, trước khi băng liên xuất hiện, bọn họ ngay cả một chút tin tức cũng không nghe thấy, cho nên mới có nhiều người phản ứng kinh ngạc như vậy.

Một vị trưởng bối Lãnh gia bước tới bên cạnh Cửu Sắc Liên Hoa, đại thủ giơ lên, linh lực hùng mạnh bao phủ liên hoa, hàn khí bên trong căn phòng tan biến, đóa liên hoa bay tới trước mặt Hàn Băng thì dừng lại.

Lãnh Hàn Băng tiếp nhận Cửu Sắc Liên Hoa, ngọc thủ vừa chạm vào liên hoa liền cảm giác được hàn khí truyền đến, nhưng nàng không vận linh lực để ngăn cản vì đạo hàn khí này không làm cho nàng cảm thấy lạnh mà lại làm cho lòng nàng càng thêm ấm áp, đôi môi xinh đẹp nở nụ cười khuynh thành.

Ánh mắt trưởng bối Lãnh gia liếc nhìn xung quanh, giọng nói mang theo vài phần khách khí.

- Không biết là vị đạo hữu nào đã tặng bảo vật cho Lãnh gia, có thể nói ra danh tính không?

Có thể dùng Cửu Sắc Băng Liên làm lễ vật nhất định không phải là nhân vật tầm thường, nếu có thể kết giao sẽ mang lại lợi ích không nhỏ cho Lãnh gia.

Giọng nói lạnh lùng của Hàn Băng chợt vang lên.

- Tam thúc, ta đã biết người tặng là ai.

- Không biết đó là vị nào?

- Là một người rất quan trọng với ta nhưng ta không thể nói.

Lão đầu nghe vậy cũng không hỏi nữa, Hàn Băng cầm liên hoa trong tay, ánh mắt không rời một khắc, Lãnh Phi Dao không biết từ khi nào đã xuất hiện bên cạnh tỷ tỷ, ánh mắt lấp lánh nhìn Cửu Sắc Liên Hoa nhưng nàng biết bây giờ tỷ tỷ sẽ không cho mượn.

- Tỷ tỷ, hình như bên trong liên hoa có thứ gì đó.

Lãnh Hàn Băng nhìn vào liên đài, bên trong liên đài không phải là liên tử mà là đan dược, tổng cộng có 9 viên địa cấp đan dược.

- Là Băng Linh Đan.

- Còn có cả Băng Linh Đan sao?

Đám người xung quanh nghe được tỷ muội Lãnh gia trò chuyện, trong lòng chỉ biết ngưỡng mộ, ai cũng biết Băng Linh Đan là vật đại bổ với tu sĩ sở hữu băng linh thể, thứ này trăm lợi mà vô hại, càng dùng càng khỏe.

Muốn luyện Băng Linh Đan cần phải dùng ít nhất ba loại nguyên dược băng hệ khác nhau làm chủ dược, giá trị mỗi viên tuyệt đối không dưới 10 vạn trung phẩm linh thạch.

Linh Mộng nhìn đóa liên hoa trong tay Hàn Băng, lần này nàng lại để thua tên khốn kia, chẳng lẽ nàng phải mất đi vị tỷ muội tốt nhất của mình sao.

Ánh mắt Hàn Băng nhìn nam nhân bên dưới sau đó xoay người bước vào phòng, Lâm Phong vẫn đứng im bất động, vẻ mặt suy tư, đến bây giờ hắn vẫn chưa biết vì sao Thất Sắc Băng Liên lại có thể biến thành Cửu Sắc Băng Liên.

- Nhất định là lão đầu giở trò.

Đây chính là lý do duy nhất mà Lâm Phong có thể nghĩ ra lúc này, bây giờ hắn đã không còn tâm trạng dự tiệc, chỉ muốn lập tức trở về tâm sự với lão đầu.

Đúng lúc này, một vị trưởng bối Lãnh gia xuất hiện trước mặt Lâm Phong, giọng nói mang theo vài phần hòa nhã.

- Lâm tiểu hữu, tộc trưởng có vài chuyện muốn nói với tiểu hữu.

- Làm phiền tiền bối dẫn đường.

Lâm Phong đi theo lão đầu tiến vào bên trong một căn phòng, Lãnh Tuyên đã chờ sẵn ở đó, bên cạnh còn có vài vị phu nhân, ánh mắt mọi người liên tục đánh giá thanh niên vừa bước vào.

Lâm Phong nhớ tiểu sư tỷ từng nói, phụ thân của nàng có tới bốn vị lão bà, mẫu thân của nàng là thê, ba người còn lại là thiếp, cuối cùng hắn cũng được diện kiến.

- Tiểu bối Lâm Phong, tham kiến các vị tiền bối.

- Không cần đa lễ.

Lãnh Tuyên nhìn thanh niên trước mặt, trong lòng hoài niệm, nhân sinh đúng là khó lường, tên vô danh tiểu tốt ngày nào hôm nay đã sắp trở thành hiền tế của lão.

- Tiểu tử ngươi hôm nay biểu hiện không tệ, Hàn Băng rất thích món quà của ngươi.

- Tiền bối quá lời.

- Tuy nói là lễ vật nhưng thứ quý giá như vậy Lãnh gia cũng không thể nhận không, tiểu tử ngươi có yêu cầu gì cứ nói ra, đừng ngại.

- Chỉ là một chút quà mọn, tiền bối không cần khách khí.

Băng liên và băng đan là quà Lâm Phong chuẩn bị cho sinh thần của Hàn Băng, tuy có chút quý giá nhưng so với những chuyện mà nàng đã âm thầm giúp đỡ hắn thì chẳng đáng vào đâu.

Nếu như bây giờ Lâm Phong đưa ra điều kiện với Lãnh Tuyên thì chuyến đi lần này của hắn không phải là chúc mừng sinh thần của Hàn Băng mà giống như đang giao dịch với Lãnh gia hơn.

Lãnh Tuyên nhìn thấy bộ dáng từ chối dứt khoát của Lâm Phong, ánh mắt thoáng hiện qua chút tán thưởng, với kinh nghiệm nhìn người mấy chục năm của lão, muốn phân biệt thật giả không phải là chuyện gì khó.

- Tiểu tử ngươi đã có lòng thì lão phu cũng không nhiều lời, sau này gặp phải khó khăn có thể đến Lãnh gia tìm trợ giúp.

- Đa tạ tiền bối chiếu cố.

- Tiểu tử ngươi đừng vội rời đi, đợi dạ tiệc kết thúc, cùng lão phu đi gặp vài người.

- Vâng.

Dạ tiệc kéo dài liên tục vài canh giờ thì kết thúc, mọi người lần lượt ra về chỉ có Lâm Phong và một số nhân vật quan trọng được Lãnh gia giữ lại.

Lãnh Tuyên đích thân dẫn theo Lâm Phong đi làm quen với các vị trưởng bối của Lãnh gia, sau đêm nay, có lẽ tất cả các thế lực lớn nhỏ bên trong Cửu Huyền Thánh Cung đều biết Lâm Phong đã được Lãnh gia thừa nhận.

Bên trong một căn phòng của Lãnh gia, Lãnh Hàn Băng ngồi trên giường, trong tay nàng vẫn cầm Cửu Sắc Liên Hoa, khóe môi thỉnh thoảng cong lên, gương mặt xinh đẹp ẩn hiện tiếu ý.

Cửa phòng mở ra, Vương phu nhân từ bên ngoài bước vào, bà đi đến bên cạnh Hàn Băng, nhìn bộ dáng thất thần của nữ nhi, bà nhỏ giọng gọi.

- Hàn Băng

Vương phu nhân khẽ gọi, bình thường tính cảnh giác của Hàn Băng rất cao nhưng từ khi bà bước vào phòng đến giờ mà nữ nhi vẫn không hay biết, có lẽ thân xác còn ở đây mà linh hồn đã bay đến chỗ tiểu tử kia rồi.

- Mẫu thân.

Hàn Băng vội đứng lên hành lễ, ngọc thủ giấu liên hoa ra phía sau, vẻ mặt có chút không tự nhiên.

- Mẫu thân tìm nữ nhi có chuyện gì không?

- Chẳng lẽ ta không thể gặp nữ nhi của mình được sao?

Vương phu nhân ngồi xuống giường, nàng ra hiệu cho Hàn Băng ngồi bên cạnh.

- Ta có vài chuyện muốn nói với con, là chuyện có liên quan đến Lâm Phong.

- Hắn làm sao?

Vừa nghe đến Lâm Phong, ánh mắt lạnh lùng của Hàn Băng thoáng qua vài phần hoảng hốt, khi nhìn thấy vẻ mặt thâm ý của mẫu thân, nàng chợt nhận ra bản thân phản ứng có chút quá mức.

Vương phu nhân nắm lấy ngọc thủ của nữ nhi.

- Con yên tâm, đa số các vị trưởng bối trong tộc đã chấp nhận Lâm Phong, dù sao hắn cũng là thiên tài hiếm thấy, gần đây còn lập được công lớn cho Thánh Cung, tiền độ rộng mở.

- Thật vậy sao?

Nếu là lúc trước, Lãnh gia nhất định không chấp nhận một tên vô danh tiểu tốt như Lâm Phong nhưng bây giờ thời thế đã thay đổi, cao tầng của Lãnh gia đều cho rằng Lâm Phong là đối tượng thích hợp với Hàn Băng.

Không chỉ thiên phú hiếm có mà nhân phẩm cũng không tệ, từng lập công lớn cho Thánh Cung, quan trọng nhất là Lâm Phong thân cô thế cô, tương lai có thể toàn lực trợ giúp cho Hàn Băng và Lãnh gia.

Vương phu nhân nhìn ánh mắt nghi ngờ của Hàn Băng, đúng là nữ sinh hướng ngoại, từ trước đến giờ nữ nhi chưa từng nghi ngờ lời nói của bà.

- Dù Lãnh gia không chấp nhận thì con cũng sẽ đi theo hắn có đúng không?

- Nữ nhi…

- Ta còn không hiểu tính của con sao?

Lãnh Hàn Băng đúng là từng có ý định này, nàng biết đại môn của Lãnh gia không dễ bước vào, phụ thân của nàng lại là đương kim tộc trưởng, hôn sự của nàng nhất định sẽ được trưởng bối trong tộc để ý, không phải bản thân nàng có thể tự quyết định.

Vương phu nhân thở dài, chuyện của Hàn Băng tạm thời đã giải quyết xong nhưng vẫn còn hai chuyện làm cho bà đau đầu.

Tính tình Hàn Băng vốn lạnh lùng, không thích giao tiếp với người ngoài, hơn hai mươi năm ở Lãnh gia, số người mà nữ nhi của bà giao tiếp chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Vương phu nhân biết ngoài Hàn Băng thì tiểu tử kia còn có một nữ nhân khác, vấn đề là thế lực của đối phương cũng không thua gì Lãnh gia, bà lo sau này nữ nhi sẽ chịu thiệt.

- Con cảm thấy Phi Dao như thế nào?

Lãnh Hàn Băng nghe mẫu thân nhắc đến tiểu muội, trong lòng có chút bất ngờ.

- Phi Dao làm sao?

- Mẫu thân muốn nghe con nói thật lòng, con cảm thấy tiểu muội của mình là người như thế nào?

- Phi Dao hành sự có chút bất đồng nhưng tính tình của tiểu muội rất lương thiện.

Vương phu nhân khẽ gật đầu, bà có hai nhi nữ, một thì lạnh lùng cách người ngàn dặm, một thì nuôi hoài không chịu lớn, chẳng có đứa nào giống bà.

- Trong lòng của con, Phi Dao và Lâm Phong ai quan trọng hơn?

- Chuyện này…

- Nếu chỉ được chọn một người, con sẽ chọn ai?

- Chuyện này nữ nhi chưa từng nghĩ đến, sao mẫu thân lại hỏi như vậy?

Hôm nay Vương phu nhân vô tình nhìn thấy Phi Dao trò chuyện cùng Lâm Phong, với kinh nghiệm từng trải, bà lo lắng mối quan hệ của hai đứa nhỏ này có thể đã vượt quá giới hạn.

Lãnh Hàn Băng nghe mẫu thân nói, trong lòng tràn đầy sóng gió.

- Mẫu thân, người đã nghĩ quá nhiều rồi, tiểu muội vẫn còn rất nhỏ, vẫn chưa đến lúc nói chuyện tình cảm.

- Ta cũng hi vọng như vậy nhưng mà linh cảm của một nữ nhân khiến ta không yên lòng.

Vương Phu nhân nắm lấy tay của nữ nhi.

- Con có thể hứa với mẫu thân dù sao này có chuyện gì xảy ra cũng phải bảo vệ cho Phi Dao được không?

- Mẫu thân yên tâm, nữ nhi sẽ không để ai làm tổn thương tiểu muội.

Ánh mắt Hàn Băng tràn đầy kiên định, từ nhỏ đến lớn, Phi Dao luôn ở bên cạnh nàng, tuy nàng không thường nói chuyện với tiểu muội nhưng tình cảm giữa hai người không một ngôn từ nào có thể diễn tả.

Bên trong một căn phòng khác, Lâm Phong nằm dài trên giường, bộ dáng thở không ra hơi.

Hắn có cảm giác hôm nay đến Lãnh gia không phải để dự sinh thần của Hàn Băng mà là để ra mắt người nhà của lão bà, Lãnh gia đúng là đại tộc hùng mạnh, đi cả đêm cũng không chào hỏi hết được.

- Đúng là mệt chết lão tử.

- Tiểu tử ngươi than cái gì, cơ hội như thế này bao nhiêu người muốn mà chẳng được.

Từ nay về sau, các thế lực bên trong Cửu Huyền Thánh Cung đều biết Lãnh gia chính là chỗ dựa của Lâm Phong, dù là Linh Mộng cũng không thể tùy tiện ra tay với hắn như lúc trước.

Vừa nghĩ đến Linh Mộng, trên gương mặt Lâm Phong liền hiện ra vẻ đắc ý, hôm nay hắn lại thành công chọc tức yêu nữ, làm cho nữ nhân đó phải nén giận rời đi.