Thiên La

Chương 94: HUYẾT MẠCH LIẾU GIA



Liễu Hà hành lễ với tộc lão rồi xoay người rời đi, khi bước đến trước mặt đám tiểu bối thì dừng lại, ánh mắt lão đảo qua vài lần, phát hiện vẫn còn thiếu vài tên, trong số đó có cả nữ nhi của lão.

- Liễu Đồng.

- Có thuộc hạ.

- Huân Vũ sao không ở đây?

- Tiểu thư vẫn còn ở bên trong phòng.

Từ lúc Huân Vũ lấy được ngọc giản truyền tin thì đóng cửa ở luôn bên trong căn phòng, dù có huynh đệ tỷ muội đến tìm thì nàng cũng không gặp.

Liễu Hà nhíu mày, ánh mắt thoáng qua chút lo âu, sau khi nhi nữ của lão trở về từ Thương Vân Thành đã thay đổi rất nhiều, có lúc ngồi thất thần một mình, buồn vui vô cớ, có lúc lo lắng bất an, ngay cả chuyện tu luyện cũng không quan tâm.

Lúc đầu Liễu Hà cứ tưởng là Huân Vũ vừa thoát khỏi thú triều nên vẫn chưa hết hoảng loạn, thời gian trôi qua, tình trạng của nữ nhi chẳng những không suy giảm mà còn trở nên trầm trọng, thậm chí lão còn phát hiện Huân Vũ có ý định bỏ nhà đi bụi.

Cuối cùng Liễu Hà cũng không nhịn được mà đem mọi chuyện nói rõ với phu nhân, lão muốn mời một vị trưởng lão Trường Hà Đan Cung đến khám bệnh cho nữ nhi.

Mẫu thân của Huân Vũ sau khi biết chuyện chẳng những không đồng ý mà còn mắng Liễu Hà một trận, chuyện này một khi truyền ra thì nữ nhi của bà biết giấu mặt đi đâu.

Sau khi được phu nhân giáo huấn một hồi, cuối cùng Liễu Hà cũng hiểu rõ mọi chuyện, sắc mặt của lão lúc này còn nghiêm trọng hơn, nữ nhi của lão không chỉ có bệnh mà còn là tâm bệnh.

Củ cải trắng trong nhà vừa ra ngoài một thời gian đã bị ủi mất, Liễu Hà càng nghĩ càng tức giận, nhất định phải tìm ra tên khốn kiếp nào dám dụ dỗ nữ nhi bảo bối của lão, phải băm tên đó thành trăm mảnh.

Chỉ là kế hoạch của Liễu Hà còn chưa kịp thực hiện đã bị phu nhân phát hiện, không chỉ bị mắng cho một trận mà còn bị cắm giường ba tháng, đến khi lão cam đoan sẽ không xen vào chuyện của nữ nhi thì mới được bước vào phòng.

Liễu Hà thở dài một hơi, giọng nói ẩn chứa vài phần bất lực.

- Mau đi gọi Huân Vũ đến Tổ Đường chờ đợi.

- Tuân lệnh.

Bên trong một căn phòng của Liễu gia, Liễu Huân Vũ ngẩn người nhìn ngọc giản trong tay, gương mặt xinh đẹp ẩn hiện tiếu ý, từ lúc rời Thương Vân đến giờ, Lâm Phong đã trở về tìm nàng hai lần, tán tu vô danh tiểu tốt ngày ấy bây giờ đã trở thành thiên tài nổi bật của Cửu Huyền Đan Cung.

- Dù chàng có làm gì thì tu vi vẫn không bằng ta.

Sau khi thức tỉnh huyết mạch, tu vi của Huân Vũ tăng lên như diều gặp gió, lúc này nàng đã là linh giả lục cấp, đây cũng chính là nguyên nhân giúp cho Liễu gia trở thành một trong những thế lực đứng đầu Trường Hà Thánh Cung.

Trước khi huyết mạch được thức tỉnh, tốc độ tu luyện của tộc nhân Liễu gia sẽ chậm hơn tu sĩ bình thường vài phần, giống như bọn họ đang tích lũy linh lực, chỉ cần thức tỉnh huyết mạch thành công thì toàn bộ linh lực sẽ được giải phóng, có thể đột phá liên tục vài tiểu cảnh giới, đáng sợ nhất là càng về sau thì tốc độ tu luyện sẽ càng nhanh.

Trong lúc Huân Vũ đang chìm đắm vào những hồi ức với Lâm Phong thì bên ngoài phòng truyền đến tiếng gõ cửa, giọng nói của Liễu Đồng vang lên.

- Tiểu thư, đã đến giờ bái tổ.

- Ta biết rồi.

Huân Vũ cẩn thận thu lại ngọc giản, đợi nàng hoàn toàn khống chế được huyết mạch sẽ lập tức đi tìm Lâm Phong, bây giờ nam nhân của nàng đã nổi danh thiên hạ, sớm muộn gì cũng có đối thủ tranh giành, nhất định phải trông chừng thật cẩn thận.

Bên trong một căn phòng, không khí vô cùng căng thẳng, giọng nói của Lâm Phong và lão đầu không ngừng vang lên.

- Lão đầu, có phải lão lại muốn chơi ta không?

- Lão phu không rảnh.

- Vậy sao đám băng liên vẫn còn tươi tốt thế này?

Chuyện là Lâm Phong dự định luyện chế Băng Linh Đan dùng làm lễ vật sinh thần cho Hàn Băng, nhưng khi nhìn thấy mấy gốc Thất Sắc Băng Liên vẫn tỏa ra sinh cơ dào dạt làm cho hắn hết cả hồn.

Thất Sắc Băng Liên là Lâm Phong tự tay hái được bên trong đại thiên bí cảnh, thời gian bí cảnh kết thúc đã trôi qua gần nửa năm, theo lý thì đám băng liên này nên ngủm hết rồi.

Dù là không gian giới chỉ cũng không thể giúp cho linh dược kéo dài sinh mệnh, cho nên Lâm Phong mặc định nguyên nhân là nằm ở chỗ lão đầu.

- Lão không có gì muốn nói với ta sao?

- Nói gì là nói gì?

- Tốt nhất là lão nên thành thật khai báo để có thể nhận được sự khoang hồng, đừng ép ta phải dùng đến thủ đoạn.

- Tiểu tử ngươi có bản lĩnh gì thì mang hết ra đây, lão phu cân tất.

Lâm Phong hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn chằm chằm lão đầu, đại thủ kết ấn, cơ thể khẽ cong về phía trước.

- Tiền bối tại thượng, tiểu bối ngu dốt, trong lòng còn nhiều vấn đề, xin được tiền bối chỉ điểm.

- Hài…

Lão đầu thở dài, còn tưởng tên ngốc này có chiêu gì mới, không ngờ vẫn là cái mặt dày cũ rích này.

- Tiểu tử ngươi nghĩ Thông Thiên Tam Bảo đơn giản như vậy sao? Phải biết giá trị của bọn chúng hoàn toàn không thua kém thần khí.

- Chẳng lẽ linh dược có thể sinh trưởng bên trong Thông Thiên Giới Chỉ?

- Tất nhiên.

Lâm Phong nghe lão đầu nói, hắn kinh ngạc một lúc rồi hét lớn.

- Sao bây giờ lão mới nói.

- Vậy sao bây giờ tiểu tử người mới hỏi?

- Ta…

Lâm Phong nghẹn lời, hắn đối với lão đầu là tin tưởng tuyệt đối, những bảo vật quan trọng đều giao cho lão cất giữ, khi nào cần dùng thì lấy ra, chưa từng suy nghĩ đến chuyện sẽ kiểm tra.

- Còn không phải vì ta luôn tin tưởng lão sao.

- Bớt nhảm, nếu lão phu nói ra chắc chắn tiểu tử ngươi sẽ ném một đống rác rưởi vào trong này.

Với bản tính của Lâm Phong nếu như hắn biết được linh dược có thể sinh trưởng bên trong Thông Thiên Giới Chỉ nhất định sẽ biến nơi này thành một cái dược viên di động.

Linh dược một khi bị hái xuống thì dược tính sẽ mất dần theo thời gian, cho nên linh dược càng tươi thì giá sẽ càng cao, thay vì chỉ hái linh quả, linh hoa thì sau này Lâm Phong có thể đào cả gốc linh dược mang vào giới chỉ, như vậy sẽ không bị lãng phí.

Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của lão đầu, kế hoạch tiết kiệm tài nguyên của Lâm Phong chỉ sợ là không thể thực hiện.

- Lão đầu, ngoại trừ khả năng duy trì sinh mệnh của linh dược thì cái giới chỉ này còn có công dụng gì khác không?

- Lão phu không rõ.

- Lão làm khí linh kiểu gì vậy?

- Đó là chuyện của lão phu, tiểu tử ngươi không phục thì chui vào đây mà làm.

Lâm Phong nhớ lão đầu từng nói là lão chỉ kiểm soát được một phần của Thông Thiên Giới Chỉ, cho nên lúc giới chỉ chọn hắn làm chủ nhân thì lão không thể ngăn cản.

Nhưng Lâm Phong đâu phải là loại người dễ bỏ cuộc, hắn vẫn tiếp tục truy hỏi, biết đâu Thông Thiên Giới Chỉ còn có công dụng nghịch thiên nào đó, không chừng có thể giúp hắn phát tài.

Trải qua mấy canh giờ bị Lâm Phong quấy rối, cuối cùng lão đầu cũng nhịn không được mà nói cho hắn biết thêm một công dụng của Thông Thiên Giới Chỉ, đó là khả năng làm cho linh dược thành thục.

Một gốc địa cấp linh dược muốn thành thục thì cần khoảng vài trăm năm nhưng Thông Thiên Giới Chỉ có thể rút ngắn thời gian xuống còn vài tháng, thậm chí là vài chục ngày.

- Muh ha ha ha… trời độ lão tử rồi.

Lâm Phong không ngờ Thông Thiên Giới Chỉ lại có công dụng nghịch thiên đến như vậy, sau này hắn có thể tùy ý luyện đan mà không cần phải sợ thiếu linh dược.

Có Vạn Hỏa Khai Thiên trợ giúp, mỗi tháng Lâm Phong có thể luyện chế tối đa 5 lò địa cấp đan dược, mỗi lò 7 viên, mỗi viên trị giá 1 vạn trung phẩm linh thạch, vị chi là 35 vạn trung phẩm linh thạch, sau khi trừ đi số linh thạch làm vốn thì hắn thu lời ít nhất 20 vạn trung phẩm linh thạch mỗi tháng.

Linh dược thành thục thì hiếm có nhưng linh dược chưa thành thục lại rất dễ tìm, không chỉ số lượng nhiều mà giá trị của đám linh dược chưa thành thục chỉ bằng hai đến ba phần giá trị của linh dược đã thành thục.

Có Thông Thiên Giới Chỉ trợ giúp, Lâm Phong có thể mua linh dược chưa thành thục để luyện đan, không chỉ giải quyết được vấn đề khan hiếm linh dược mà còn giúp hắn tiết kiệm được không ít linh thạch.

Đây chỉ là địa cấp đan dược thôi, đợi khi Lâm Phong đột phá vương giả thì hắn có thể luyện chế thiên cấp đan dược, lúc đó số linh thạch thu về ít nhất cũng phải tăng lên cả trăm lần.

Vừa nghĩ đến cảnh tượng linh thạch chất thành từng đống cao như núi là Lâm Phong lại cười đến không khép được mồm, lúc đó hắn có thể nằm không mà hưởng thụ, nếu có tên khốn nào dám gây sự thì hắn sẽ dùng linh thạch đập chết tên đó.

Cảnh tượng tốt đẹp của Lâm Phong chưa kéo dài được bao lâu đã bị giọng nói châm biếm của lão đầu dập tắt.

- Tiểu tử ngươi có mơ cũng đừng mơ đẹp như vậy.

- Lão có ý gì?

Lâm Phong nhìn vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu của lão đầu, trong lòng bắt đầu trở nên hoảng loạn, chẳng lẽ tương lai tươi sáng của hắn vẫn chưa bắt đầu mà đã kết thúc rồi sao?

- Không phải tiền bối luôn dạy tiểu bối làm người phải nhất ngôn cửu đỉnh sao, nãy giờ tiền bối không lừa tiểu bối đó chứ?

- Thông Thiên Giới Chỉ đúng là có thể giúp linh dược thành thục.

- Hù… dọa lão tử hết cả hồn.

- Nhưng chuyện gì đều phải có cái giá của nó.

Thông Thiên Giới Chỉ dù là bảo vật nghịch thiên cũng không thể tự nhiên làm cho linh dược thành thục, muốn rút ngắn thời gian thành thục của linh dược thì cần phải bỏ ra một cái giá tương xứng.

- Đậu xanh, không phải là dụng thọ nguyên của ta đó chứ?

Lâm Phong đột nhiên hét lớn, nếu dùng thọ nguyên của hắn để đổi lấy thời gian thành thục của linh dược vậy thì hắn chưa kịp phát tài đã phải phát thiệp báo tang rồi.

- Tiểu tử ngươi đi xa quá rồi.

Cách đơn giản nhất để rút ngắn thời gian thành thục của linh dược là dùng linh thạch, Thông Thiên Giới Chỉ có thể đẩy nhanh quá trình hấp thu linh khí của linh dược lên hàng trăm lần, từ đó rút ngắn thời gian thành thục của linh dược.

Theo lão đầu tính toán, muốn rút ngắn thời gian thành thục của một gốc địa cấp linh dược thì cần ít nhất 10 vạn khối trung phẩm linh thạch.

Lâm Phong nghe lão nói thì ngẩn người, giấc mộng của hắn hình như sắp đổ vỡ rồi.

- Như vậy thì có khác gì mua một gốc địa cấp linh dược đâu?

- Tiểu tử ngươi không biết động não sao?

Giá một gốc địa cấp linh dược dao động từ vài vạn đến vài chục vạn trung phẩm linh thạch tùy loại, đối với loại địa cấp linh dược thông thường thì công dụng của Thông Thiên Giới Chỉ tương đối vô dụng nhưng đối với loại linh dược quý hiếm như nguyên dược, hồn dược lại rất hữu dụng.

Lâm Phong nghe đến đây lại bắt đầu sáng mắt.

- Vẫn là tiền bối cao minh.

Một gốc địa cấp hồn dược có giá khoảng vài chục vạn trung phẩm linh thạch nhưng đó là giá của linh dược thành thục, địa cấp hồn dược khi chưa thành thục thì giá chỉ dao động từ ba đến năm vạn trung phẩm linh thạch mà thôi.

Lâm Phong mua một gốc địa cấp hồn dược chưa thành thục về rồi ném 10 vạn trung phẩm linh thạch vào, sau đó hắn chỉ cần nằm một bên chờ đợi, đến khi linh dược thành thục là có thể thu về ít nhất mười mấy vạn trung phẩm linh thạch.

Xem ra giấc mơ nằm không mà hưởng của Lâm Phong có thể bắt đầu sớm hơn dự định, không cần phải đợi đột phá vương giả, bây giờ đã có thể thực hiện.

Nghĩ là làm, Lâm Phong lập tức rời giường, hắn vừa chạy được vài bước thì giọng nói của lão đầu truyền đến.

- Tiểu tử ngươi muốn đi mua linh dược?

- Tiền bối tuệ nhãn như đuốc, vừa nhìn đã biết.

- Ngươi có biết vì sao đến tận bây giờ lão phu mới nói ra công dụng của Thông Thiên Giới Chỉ không?

- Có phải lão sợ Vạn Bảo Các đóng cửa không?

Lâm Phong nhìn ra bên ngoài, lúc này chỉ vừa qua giờ trưa một chút thôi.

- Lão yên tâm, trời vẫn còn sớm.

- Bớt nhảm, mau trở vào.

Giọng nói của lão đầu vô cùng dứt khoát, hoàn toàn không có ý định thương lượng.

Sở dĩ lão đầu không nói với Lâm Phong công dụng của Thông Thiên Giới Chỉ là vì lão sợ hắn sẽ hành sự lỗ mãng, tên tiểu tử ngốc này nhất định sẽ chạy đi mua một đống linh dược bỏ vào giới chỉ để kiếm lời.

- Tiểu tử ngươi không biết thất phu vô tội, hoài bích có tội sao?

Lâm Phong tất nhiên hiểu đạo lý này, nhưng linh thạch trước mặt sao có thể không lấy, cùng lắm thì lấy ít một chút.

- Ta chỉ mua vài gốc linh dược chưa thành thục, chắc là sẽ không có ai để ý đâu.

- Mua xong rồi thì sao?

- Thì… chuyện này…

Lâm Phong nhíu mày, hắn chỉ lo tính số linh thạch thu được mà quên mất chuyện này, nếu hắn thu linh dược chưa thành thục vào giới chỉ ngay trước mặt người ngoài thì không ổn.

Linh dược một khi bỏ vào không gian giới chỉ sẽ mất đi sinh mệnh, nếu là linh dược bình thường thì không sao nhưng thứ hắn mua lại là linh dược chưa thành thục.

Mua một gốc linh dược không thể luyện đan rồi bỏ vào giới chỉ cho nó chết đi, làm như vậy chẳng khác nào đốt linh thạch, chuyện như thế này một người bình thường sao có thể làm được, nhất định sẽ bị nghi ngờ.

Lâm Phong cũng không thể vận chuyển linh dược về Thánh Cung, hắn không có dược viên, không thể trồng linh dược, nếu thuê dược viên của Đan Cung thì phải đăng ký, mỗi lần xuất nhập linh dược đều phải được chấp sự đồng ý.

Lâm Phong càng nghĩ càng đau đầu, rõ ràng linh thạch đã ở ngay trước mặt vậy mà không cách nào lấy được, biết vậy lúc đó không hỏi lão đầu còn tốt hơn.

Lão đầu nhìn bộ dáng vò đầu bứt tóc của Lâm Phong, để tên tiểu tử này suy nghĩ thêm một lúc nữa không chừng sẽ nghĩ ra tâm ma mất.

- Thật ra chuyện này cũng không khó giải quyết.

- Tiền bối có cao kiến gì sao?

- Chỉ cần một cái dược viên là được.

Lâm Phong còn tưởng lão đầu sẽ đưa ra diệu kế gì, cái này hắn cũng nghĩ được, hy vọng vừa sáng lên lại vụt tắt.

- Có thể lão chưa biết, nếu thuê dược viên thì mỗi lần xuất nhập linh dược đều phải đăng ký với Đan Phòng.

- Cửu Huyền Thành rộng lớn như vậy chẳng lẽ chỉ có Thánh Cung là có chỗ trồng linh dược.

- Đúng vậy, sao ta lại không nghĩ ra.

Lâm Phong có thể mua một cái biệt viện bên trong Cửu Huyền Thành, lúc đó hắn có thể tự mở một cái dược viên, muốn trồng bao nhiêu linh dược mà không được.

Nghĩ là làm, Lâm Phong lập tức rời phòng, hắn vừa đi được vài bước thì giọng nói của lão đầu lại truyền đến.

- Tiểu tử ngươi có biết một cái biệt viện bên trong Cửu Huyền Thành có giá bao nhiêu không?

- Cái này đơn giản, ta tìm gian thương hỏi là rõ.

- Không cần phải phiền phức như vậy.

Lão đầu biết rõ công dụng của Thông Thiên Giới Chỉ cũng đoán được Lâm Phong sẽ làm những gì, tất nhiên lão đã sớm nghĩ ra cách giải quyết, ngay cả chuyện mua biệt viện cũng đã tính qua.

- Một cái biệt viện bên trong Cửu Huyền Thành có giá ít nhất 10000 vạn trung phẩm linh thạch.