Thiên La

Chương 93: SUY ĐOÁN





Không khí náo nhiệt bên trong căn phòng dần trở nên yên tĩnh, đám đệ tử không còn trò chuyện với nhau, ánh mắt bọn họ đều hướng về đôi nam nữ ở trung tâm căn phòng.

Một tên đệ tử nhỏ giọng nói với tên phục vụ bên cạnh.

- Có linh đậu không? Lấy cho ta một ít.

- Vâng.

- Cho ta một phần.

- Ta nữa.

Đám đệ tử vừa cắn linh đậu vừa hóng chuyện, sau khi Lãnh gia tham dự vào chuyện của Phong Thanh Thanh, đã có một tin đồn xuất hiện bên trong Thánh Cung, nói Lâm Phong và Hàn Băng có mối quan hệ mờ ám, bây giờ xem ra hai người này đúng là có gian tình.

Đệ tử Thánh Cung đều biết mối quan hệ thân mật giữa Hàn Băng và Linh Mộng, nếu tin đồn kia là sự thật thì sắp tới bọn họ lại có kịch hay để hóng rồi.

Lãnh Hàn Băng có thể cảm giác được tất cả ánh mắt của mọi người đều đang nhìn về phía nàng, nếu là lúc trước, cho dù có đối mặt với hàng vạn đệ tử trong lúc thi đấu thì vẻ mặt nàng cũng không chút biến sắc, nhưng lúc này nội tâm nàng đã có chút không yên.

Hàn Băng thu lại quyển thư tịch trong tay, nàng ngẩng đầu nhìn Lâm Phong, giọng nói vẫn lạnh như thường.

- Đến rồi.

- Đệ có chút chuyện cần giải quyết nên đến hơi muộn.

Lâm Phong mỉm cười gật đầu, tuy Hàn Băng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng nhưng hắn có thể nhìn thấy chút bối rối bên trong ánh mắt của nàng.

- Đa tạ sư tỷ đã giúp đệ tổ chức yến tiệc.

- Ta chỉ giúp ngươi mời khách, không giúp ngươi thanh toán.

- Quan trọng là tấm lòng, buổi yến tiệc này là vì đệ mà tổ chức, sao có thể dùng linh thạch của sư tỷ.

Tuy Lâm Phong ngoài miệng nói không để ý nhưng ánh mắt hắn vẫn không nhịn được mà liếc nhìn xung quanh, bên trong căn phòng đã bày đầy mỹ vị, linh quả và linh tửu cũng không ít, xem ra lần này hắn phải xuất huyết rồi.

Hàn Băng nhìn vẻ mặt lúng túng của lưu manh, khóe môi khẽ cong lên, gương mặt lạnh lùng để lộ nụ cười hiếm thấy, ánh mắt nàng tiếp tục nhìn quyển thư tịch trong tay, hoàn toàn không để ý đến hắn.

Lãnh Phi Dao không biết từ đâu chạy đến kéo Lâm Phong rời đi, lúc sau cả hai cùng dừng lại bên cạnh một cái bàn lớn, bên trên chất đầy lễ vật.

- Tiểu Phong tử, lần này đệ giàu to rồi.

Lâm Phong nhìn một núi nhỏ lễ vật trước mặt chợt tỉnh ngộ, buổi yến tiệc hôm nay là để chúc mừng hắn kết thúc hình phạt, đã là tiệc chúc mừng thì người tham dự nhất định phải mang theo lễ vật.

Lần này có không ít đệ tử chân truyền đến tham dự, một phần là vì danh tiếng của Lâm Phong nhưng phần lớn vẫn là nể mặt Hàn Băng, đừng quên phía sau nàng chính là Lãnh gia, một trong Cửu Huyền bát đại tộc.

Trên mỗi món lễ vật đều có ghi rõ tên của người tặng, Lâm Phong chỉ nhìn sơ qua đã thấy được mười mấy cái tên chân truyền đệ tử, lễ vật của đám người này chắc chắn giá trị không ít, dù có tổ chức thêm mấy buổi yến tiệc cũng còn dư thừa.

- Cổ nhân nói không sai, đại họa không chết tất có hậu phúc a.

Sau khi biết được số linh thạch trong túi vẫn an toàn, tâm trạng của Lâm Phong hoàn toàn thay đổi, không chỉ sắc mặt trở nên vui vẻ mà còn nhiệt tình chào hỏi đám đồng môn xung quanh.

Buổi yến tiệc kéo dài hơn một canh giờ thì kết thúc, sau khi Lâm Phong tiễn mọi người rời đi thì hắn cũng quay trở về.

Vừa về đến phòng, Lâm Phong liền đóng kín đại môn, sau đó hắn lấy ra một đống lớn lễ vật đặt lên giường, nhìn sơ qua cũng gần cả trăm món.

- Muh ha ha ha… các tiểu bảo bối, đại ca ca đến đây.

Lâm Phong cười lớn một tiếng rồi bắt đầu lao vào đập hộp, từng món bảo vật hiện ra bên trong căn phòng, phần lớn trong số đó là đan dược và linh dược, ngoài ra còn có một vài tờ pháp chỉ, bảo vật phòng ngự.

- Hoàn Dương Đan, là tên ngốc nào tặng thứ này cho lão tử vậy?

Lâm Phong nhìn bình đan dược trong tay, nét mặt vui vẻ lập tức sầm lại, Hoàn Dương Đan thuộc về đan dược cường dương, khi sử dụng có thể cường hóa năng lực nam nhân liên tục trong một canh giờ, đảm bảo không có tác dụng phụ nhưng mỗi tháng chỉ có thể dùng một viên.

Lâm Phong ném bình đan dược qua một bên, một thân đồng tử của hắn còn chưa phá thì cần gì sử dụng đến thứ này, không đúng, cho dù hắn có phá thân đồng tử thì cũng không cần dùng đến.

- Là tên khốn kiếp nào dám chơi lão tử.

Lâm Phong cầm lấy hộp quà lên xem, lúc này hắn mới để ý bên trên chiếc hộp hoàn toàn không có ghi tên người tặng, xem ra người đến không có thiện ý.

Nếu đối phương chỉ muốn trêu chọc Lâm Phong thì nhất định sẽ để lại tên trên lễ vật, nếu không dám để lại tên thì chắc chắn là muốn chế nhạo Lâm Phong, nói hắn chỉ biết dựa vào nữ nhân, sợ hắn không ngốc lên được nên mới tặng Hoàn Dương Đan.

Dù Lâm Phong rất tức giận nhưng hắn chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, người đến tham dự yến tiệc hôm nay không ít, hắn hoàn toàn không nhớ hết, dù có nhớ hết cũng chưa chắc đã tìm ra, dù có tìm ra cũng đâu có bằng chứng, dù có bằng chứng thì làm được gì, tặng Hoàn Dương Đan đâu có vi phạm thánh quy.

Một lúc sau, toàn bộ lễ vật đều đã bị Lâm Phong bốc sạch, phần lớn đều là địa cấp bảo vật, nổi bật nhất có lẽ là hai gốc địa cấp hồn dược, một gốc của Tuệ Vân sư tỷ tặng, gốc còn lại là của một tộc nhân Lãnh gia, không cần suy nghĩ cũng biết là có liên quan đến Hàn Băng.

- Đúng rồi, vẫn còn một cái chưa xem.

Lâm Phong lấy ra túi trữ vật mà Phong Viêm đã tặng lúc sáng, thần thức đảo qua, vẻ mặt Lâm Phong thoáng hiện kinh ngạc, không phải vì số lượng vật phẩm quá nhiều mà là vì bên trong túi có thêm một cái ngọc giản truyền tin.

Thần thức Lâm Phong truyền vào bên trong ngọc giản, từng tin tức lần lượt hiện ra, tất cả đều có liên quan đến hiểu lầm giữa hắn và Phong Thanh Thanh.

Số tin tức này là do phụ thân của Phong Viêm đã vận dụng thế lực của Phong gia để thu thập được, ngoại trừ những tin đồn từng xuất hiện bên trong Thánh Cung thì còn có một số tin tức mà ít người biết được.

Sau một thời gian điều tra, Phong gia cho rằng mọi chuyện xảy ra trong thời gian gần đây đều nhắm vào Lâm Phong, Phong Thanh Thanh chỉ là vô tình bị cuốn vào, càng điều tra thì bọn họ càng phát hiện thực lực của kẻ đứng phía sau không đơn giản, cho nên cao tầng Phong gia quyết định kết thúc chuyện lần này ở đây.

- Vậy mà có thể làm cho Phong gia kiên kỵ, xem ra suy đoán của lão đầu không phải là không có khả năng.

Trong thời gian diện bích, Lâm Phong và lão đầu đã từng suy đoán về thủ phạm, những cái tên được lão đầu đưa vào tầm ngắm đều không phải là loại dễ động vào.

Theo lời của lão đầu, muốn tìm ra thủ phạm thì trước tiên phải tìm ra động cơ của thủ phạm, đối tượng được đưa vào diện tình nghi là mấy tên có mâu thuẫn với Lâm Phong.

Đứng đầu danh sách chính là Linh Mộng nhưng yêu nữ cũng là đối tượng đầu tiên bị loại bỏ khỏi diện tình nghi.

Lâm Phong và Phong Thanh Thanh đều có mâu thuẫn với Linh Mộng, nếu như cả hai đều gặp nạn thì người hưởng lợi lớn nhất chính là yêu nữ.

Vấn đề là Linh Mộng đã bỏ ra nhiều công sức như vậy chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho Lâm Phong và Phong Thanh Thanh, hơn nữa Linh Mộng thích nhất là dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, Lâm Phong chưa từng nhìn thấy yêu nữ sử dụng loại mưu kế hèn hạ bao giờ.

Nhưng đó chỉ là nguyên nhân phụ thôi, sở dĩ Lâm Phong có thể dám chắc Linh Mộng không liên quan đến chuyện lần này là vì Hàn Băng.

Linh Mộng hiểu rõ vị trí của Lâm Phong trong lòng Hàn Băng quan trọng như thế nào, nếu như Linh Mộng hạ thủ với Lâm Phong thì Hàn Băng nhất định sẽ oán hận nàng suốt đời.

Sau khi bàn luận kỹ lưỡng, cả Lâm Phong và lão đầu đều quyết định loại Linh Mộng ra khỏi danh sách tình nghi.

Vị trí thứ hai là Vương Lăng, thanh niên này từng là đệ nhất thiên tài Đan Cung, thanh thế như mặt trời giữa trưa, nhưng từ lúc Lâm Phong xuất thế, đã có không ít tin đồn nói rằng thiên phú của Lâm Phong còn cao hơn cả Vương Lăng.

Sở dĩ Vương Lăng có thể đứng thứ nhất trong Thánh Cung đại hội là vì thời gian tu luyện của Lâm Phong còn ngắn, nếu như cả hai cùng lúc gia nhập Cửu Huyền Thánh Cung thì người đứng thứ nhất phải là Lâm Phong.

Ngoài chuyện lần này ra thì Vương Lăng còn là đối tượng tình nghi trong chuyện Lâm Phong bị Thiết Dực Hắc Phong tấn công lúc tham gia đại thiên bí cảnh.

Theo lời của Phi Dao sư tỷ thì túi hương lần đó là do Tuệ Vân sư tỷ luyện chế nhưng Lâm Phong và Tuệ Vân gần như không có mâu thuẫn, chưa kể hai bên còn có quan hệ hợp tác.

Nếu Tuệ Vân không phải là thủ phạm vậy thì chỉ có hai khả năng, một là nàng bao che cho thủ phạm, hai là trình độ đan đạo của thủ phạm cao hơn nàng, dù là khả năng nào thì Vương Lăng cũng nằm trong đối tượng tình nghi.

Đứng ở vị trí thứ ba trong danh sách là Ngạo Minh, theo lời của lão đầu thì tên này này chính là tình địch lớn nhất của Lâm Phong.

Vị trí cuối cùng là Trịnh Luân, vị Thánh Tử này không có mâu thuẫn với Lâm Phong nhưng lại có mâu thuẫn với Linh Mộng.

Đệ tử Thánh Cung đều biết mối quan hệ thân thiết giữa Hàn Băng và Linh Mộng, Lâm Phong lại có quan hệ mờ ám với Hàn Băng, vậy chẳng khác nào hắn đứng về phía yêu nữ.

Tuy Lâm Phong bây giờ chỉ là một tên thiên tài mới nổi nhưng với thiên phú của hắn sớm muộn gì cũng sẽ trở thành trụ cột Đan Cung, tạo thành uy hiếp không nhỏ với Trịnh Luân.

Với thực lực và địa vị của đám nghi phạm này, đừng nói là Lâm Phong, cho dù là Phong gia cũng không dám tùy tiện động vào, tạm thời hắn chỉ có thể tùy cơ ứng biến mà thôi.

- Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, cứ để mấy tên đó nhảy nhót một thời gian, đợi lão tử tu thành chính quả sẽ đi tìm từng tên tâm sự.

Trường Hà Thánh Cung, Liễu gia tổ địa, một đám người tụ tập bên ngoài hang động, có già có trẻ, ánh mắt bọn họ đều tập trung nhìn về phía cửa hang, vẻ mặt khẩn trương.

Một nam tử nhịn không được mà nhỏ giọng hỏi.

- Nhị trưởng lão, sau lần này lại lâu như vậy?

- Im lặng.

Ánh mắt uy nghiêm của lão đầu chỉ thoáng liếc qua đám tiểu bối phía sau đã làm cho cả đám hoảng sợ cuối đầu, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Lão đầu tiếp tục nhìn về phía cửa hang, tuy vẻ mặt của lão vẫn giữ được bình tĩnh nhưng trong lòng đã có chút lo lắng, lần này so với những lần trước đã trễ hơn vài giờ rồi.

Đúng lúc này, bên trong hang động xuất hiện dị biến, từng luồng hắc vụ bay ra khỏi cửa hang, đám người đang đứng chờ bên ngoài chợt cảm giác huyết nhục sôi trào, phải lập tức vận công áp chế.

- Cuối cùng cũng xuất hiện.

Lão đầu vừa dứt lời, một đám nam tử, nữ tử từ bên trong hang động lần lượt bước ra, cơ thể của bọn họ đều bị hắc khí bao phủ, có tên chỉ bị phủ một phần, có tên bị phủ kín toàn thân.

Lúc này, bộ dáng uy nghiêm của Liễu Tam đã không còn, vẻ mặt lão hiện rõ kích động, giọng nói run rẩy.

- Huyết mạch thật tinh thuần.

Trong số đám người từ bên trong hang động bước ra có một nữ tử khác thường, hắc khí phủ kín cơ thể nàng lúc mạnh lúc yếu, rõ ràng là nàng vẫn chưa thể hoàn toàn khống chế được hắc khí.

Liễu Tam bước đến bên cạnh nữ tử, khí tức tôn giả trung kỳ bạo phát, đại thủ của lão đặt phía trên đỉnh đầu nữ tử, giúp nàng áp chế hắc khí.

Vài hơi thở trôi qua, lục y nữ tử đang vận công chợt mở mắt, nàng vội hành lễ với Liễu Tam.

- Đa tạ nhị trưởng lão trợ giúp.

Liễu Tam mỉm cười gật đầu, ánh mắt hài lòng nhìn đám tiểu bối trước mặt.

- Các ngươi làm rất tốt, không phụ sự kỳ vọng của lão tổ.

Đám tiểu bối đồng loạt hướng về Liễu Tam hành lễ.

- Đa tạ nhị trưởng lão đã giúp tiểu bối hộ pháp.

- Được rồi, trở về thôi.

Một canh giờ trôi qua, Liễu Tam mang theo đám tiểu bối trở về Liễu gia, đoạn đường từ tổ địa đến Liễu Phủ chỉ kéo dài hơn 10 dặm, sở dĩ bọn họ tốn nhiều thời gian như vậy là vì xung quanh tổ địa có vài chục cái trận pháp phòng ngự, trong đó có đến năm cái thiên cấp đại trận.

Sau khi tiến vào Liễu gia, đám tiểu bối có nửa ngày để nghỉ ngơi trước khi tham gia đại tiệc chúc mừng bọn họ thành công thức tỉnh huyết mạch.

Lục y nữ tử vừa tách ra khỏi đám đông liền có một lão đầu chạy bên bên cạnh, giọng nói của lão tràn đầy quan tâm.

- Tiểu thư, mọi chuyện thế nào rồi?

- Tam thúc yên tâm, mọi chuyện rất thuận lợi.

Nữ tử mỉm cười gật đầu, lần thức tỉnh huyết mạch này còn thuận lợi hơn so với dự tính của nàng, ánh mắt lục y nữ tử chợt nhìn xung quanh, đến khi xác định không có người nào ở gần thì nhỏ giọng hỏi.

- Tam thúc, chuyện ta nhờ lão điều tra thế nào rồi?

- Tiểu thư yên tâm, lão phu đã thu thập đầy đủ những thứ người cần.

Liễu Đồng vừa nói vừa lấy ra một mảnh ngọc giản truyền tin đưa cho lục y nữ tử, bên trong là tất cả tin tức mà lão đã thu thập được từ khi tiểu thư tiến vào tổ địa.

- Lão gia và phu nhân đã cho người chuẩn bị đại tiệc chúc mừng tiểu thư…

- Ta còn phải ổn định huyết mạch, làm phiền tam thúc giúp ta chuyển lời đến phụ mẫu.

Lục y nữ tử vừa dứt lời liền hướng về phòng của nàng bước đến, Liễu Đồng chỉ có thể nhìn theo, một khi tiểu thư đã quyết định thì lão cũng không ngăn được.

Trên đường trở về phòng, trong lòng lục y nữ tử lại bắt đầu nhớ đến hình bóng của một tên nam nhân đã nhiều lần cứu nàng, cùng nàng trải qua những ngày tháng tốt đẹp ở Thương Vân.

- Không biết bây giờ chàng có nhớ đến ta không?

Nếu Lâm Phong ở đây, chỉ cần nhìn thấy bóng lưng thì hắn cũng có thể nhận ra được thân phận của lục y nữ tử, vì nàng chính là Liễu Huân Vũ mà hắn ngày đêm mong nhớ.

Đêm xuống, bên trong Liễu phủ dần trở nên náo nhiệt, đèn hoa giăng kín, đàn sáo ngân nga, gia nhân ra vào không ngừng, bên trong đại sảnh, các vị trưởng bối liên tục nói cười, không khí vô cùng náo nhiệt.

Ba năm một lần, Liễu gia sẽ tổ chức đại tiệc để chúc mừng tộc nhân thức tỉnh huyết mạch thành công, lần này quá trình thức tỉnh vô cùng thuận lợi, chất lượng huyết mạch so với mấy lần trước còn tốt hơn, khiến cho các vị trưởng bối trong tộc vô cùng vui mừng.

Một vị tộc lão nhìn đám tiểu bối đang tụ tập bên ngoài đại sảnh, ánh mắt ẩn hiện tiếu ý, lão khẽ ra hiệu cho vị trung niên nam tử đứng bên cạnh.

- Thời gian bái tổ sắp đến, ngươi mau dẫn đám nhóc đó đến trước Tổ Đường chờ đợi.

- Tuân lệnh.