Thiên La

Chương 92: NHẬN LỖI





Phong Viêm cũng biết chuyện này rất khó tin nhưng lại là sự thật, hắn tranh thủ nói hết những gì đã điều tra được với biểu tỷ.

- Tất cả những chuyện đệ nói đều là sự thật, đệ có thể dùng tâm ma đại thệ để chứng minh.

- Ha ha ha… cười chết ta mất…

Phong Viêm vừa dứt lời thì Phong Thanh Thanh chợt cười lớn, bộ dáng không chút thục nữ, nàng không ngờ yêu nữ kiêu ngạo kia lại để thua một tên dâm tặc, vừa nghĩ đến vẻ mặt Linh Mộng khi nhìn thấy Hàn Băng ở bên cạnh Lâm Phong là Phong Thanh Thanh lại không nhịn được cười.

- Không ngờ ả yêu nữ đó cũng có ngày hôm nay.

Nếu Phong Thanh Thanh có thể thành công giành được ngôi vị Cửu Huyền Thánh Nữ, không chừng nàng đã có cơ hội cứu được mẫu thân, Phong Thanh Thanh đối với Linh Mộng luôn giữ một mối oán thù, nhìn thấy kẻ thù gặp nạn tất nhiên trong lòng nàng sẽ thấy vui vẻ.

Phong Viêm nhìn thấy biểu tỷ vui mừng như vậy làm hắn cứ tưởng là kế hoạch sắp thành công, không ngờ lại mừng hụt.

- Ý của đệ là…

- Không cần ngươi nói thì ta cũng biết, ngươi muốn ta bắt tên dâm tặc kia để uy hiếp Lãnh gia có đúng không? Nếu bọn họ dám không đồng ý thì ta sẽ diệt trừ con tin, dù thành công hay không thì ta vẫn có thể xả giận, đúng là diệu kế.

Mẫu thân của Phong Thanh Thanh là vì xung đột với Lãnh gia nên mới bị giam vào cấm địa, nếu Lãnh gia chịu bỏ qua thì với thực lực của Phong gia, muốn cứu người không phải là chuyện không thể.

Phong Viêm há hốc nhìn vị biểu tỷ trước mặt, dù có cho một trăm cái lá gan thì hắn cũng không dám nghĩ ra cái ý tưởng này.

- Biểu tỷ làm như vậy có chút không ổn, Lâm sư đệ dù sao cũng là chân truyền đệ tử của Thánh Cung, không cẩn thận có thể làm liên lụy đến cả gia tộc.

- Như vậy càng tốt, lúc đó đám lão đầu kia phải chạy đi giải quyết hậu quả, sẽ không còn thời gian quan tâm đến chuyện đạo lữ của ta.

- Lỡ như lão tổ tức giận thì sao?

Phong Thanh Thanh vừa nghe đến lão tổ, nụ cười trên gương mặt xinh đẹp chợt ngưng lại.

- Lão tổ sẽ tức giận sao?

- Khả năng rất lớn.

- Vậy ngươi nói xem nên làm thế nào?

- Biểu tỷ cũng biết Lãnh Hàn Băng là tương lai của Lãnh gia, chỉ cần chúng ta tạo dựng mối quan hệ tốt với Lâm Phong thì chuyện cứu di nương sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Muốn tạo dựng mối quan hệ với Lâm Phong thì trước tiên phải xóa bỏ hiểu lầm giữa hai bên, cách đơn giản nhất để xóa bỏ hiểu lầm là Phong Thanh Thanh phải chủ động nhận lỗi.

Phong Thanh Thanh tất nhiên hiểu được dụng ý của Phong Viêm, chỉ là nàng bản tính cao ngạo, trước giờ chưa từng cúi đầu nhận lỗi với người khác.

Nhưng chuyện lần này có thể giúp Phong Thanh Thanh sớm đưa mẫu thân rời khỏi cấm địa, nàng tuyệt đối không thể bỏ lỡ.

Phong Thanh Thanh do dự một lúc, ánh mắt dần trở nên kiên định, giọng nói đã mất đi vài phần kiêu ngạo vốn có.

- Sau khi kết thúc diện bích, ta sẽ đến nhận lỗi với tên dâm tặc đó.

- Biểu tỷ chỉ cần đến gặp Lâm sư đệ là được, còn chuyện lễ vật cứ giao cho đệ.

- Ừm.

- Nếu không còn chuyện gì nữa thì đệ xin phép rời đi, biểu tỷ không cần tiễn.

Phong Viêm vừa dứt lời liền xoay người bỏ chạy, hắn còn chưa bước ra khỏi phòng thì nghe được giọng nói từ phía sau truyền đến.

- Phong Viêm, lần này đa tạ ngươi.

- Hả?

Phong Viêm đứng hình mất một lúc, hắn còn tưởng là mình bị ảo giác, hình như biểu tỷ vừa mới nói lời cảm tạ với hắn.

Phong Thanh Thanh chợt đứng dậy, nàng đi tới bên cạnh Phong Viêm sau đó lấy ra một bình đan dược chữa thương đưa cho hắn.

- Chuyện lần này ta sẽ bỏ qua cho ngươi, trở về dưỡng thương cho tốt.

- À, đệ biết rồi.

Phong Viêm mơ màng cầm theo bình đan dược rời đi, đến khi hắn tỉnh lại thì đã rời khỏi căn phòng của biểu tỷ, ánh mắt hắn nhìn bình đan dược trong tay một lúc rồi thở phào một hơi, cuối cùng mọi chuyện cũng đã kết thúc.

- Không chỉ có biểu tỷ mà ta cũng nên cải tà quy chính.

Nếu không phải vì Phong Viêm lôi kéo Lâm Phong đến Huyền Minh Sơn thì đâu có xảy ra nhiều chuyện phiền phức như vậy, lúc đó hắn cứ nghĩ là có thiên cấp bảo vật che giấu hành tung thì sẽ không bị ai phát hiện.

Đến bây giờ hắn mới hiểu ra, trên đời này không có chuyện gì có thể che giấu được mãi mãi, muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm.

Thời gian một tháng chớp mắt trôi qua, Thánh Cung vẫn không có gì thay đổi, trời xanh gió mát, khung cảnh yên tĩnh như mặt hồ, những tin đồn từng dậy sóng lúc trước đã dần chìm vào quên lãng, không còn ai nhắc đến.

Lâm Phong đẩy nhẹ đại môn, chậm rãi bước ra bên ngoài, ánh mắt ngắm nhìn bầu trời rộng lớn trên cao, một loại cảm giác tự do tự tại dâng trào bên trong cơ thể làm cho hắn không nhịn được mà hét lên.

- Cuối… cùng… lão… tử… cũng… đậu xanh.

Lâm Phong còn chưa kịp hét hết câu đã phải rút vào bên trong đại môn, lúc sau hắn mới ló đầu ra, gương mặt nở một nụ cười miễn cưỡng.

- Phong chấp sự, Phong sư huynh, hai vị đến tìm ta sao?

- Lâm sư đệ, chúc mừng chúc mừng.

Phong Viêm vừa cười vừa bước đến bên cạnh Lâm Phong, bộ dáng như huynh đệ lâu ngày gặp lại.

- Hôm nay sư huynh và Phong chấp sự đến đây là để chúc mừng sư đệ khôi phục tự do.

- Thật sự là đến để chúc mừng sao?

Lâm Phong nhìn nữ tử đứng cách đại môn không xa, vẻ mặt của nàng không giống như đến chúc mừng mà giống như đến tìm hắn tính sổ hơn.

Phong Viêm nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Lâm Phong, hắn lấy ra một cái túi trữ vật đưa cho đối phương.

- Tất nhiên là sư huynh đến chúc mừng, ngay cả quà cũng đã chuẩn bị sẵn cho đệ.

Lúc này Lâm Phong đã tin người đến là có ý chúc mừng, nếu muốn tìm hắn tính sổ thì còn mang theo lễ vật để làm gì.

Người ta đã có lòng thì Lâm Phong cũng không từ chối, hắn vội mở rộng đại môn để mời khách vào.

- Phong chấp sự, Phong sư huynh mời vào bên trong nói chuyện.

Sau khi vào phòng, Lâm Phong tự tay pha trà mời khách, bộ dáng vô cùng nhiệt tình.

- Phong chấp sự, Phong sư huynh, mời dùng trà.

Phong Viêm nhận lấy chung trà, ánh mắt nghi ngờ nhìn tên sư đệ đối diện.

- Lâm sư đệ, hình như hôm nay tâm trạng của đệ rất tốt, có chuyện gì vui sao?

Lâm Phong mỉm cười, vừa bước ra cửa đã có người tặng quà, chuyện tốt như vậy ai mà không vui cho được.

- Huynh đệ gặp lại, chẳng lẽ không phải là chuyện đáng vui.

- Ha ha ha… sư đệ nói không sai, đây đúng là chuyện đáng vui.

Phong Thanh Thanh ngồi bên cạnh, vẻ mặt lạnh lùng nhìn hai thanh niên đang cười nói, ngọc thủ nắm chặt chung trà trong tay, ánh mắt phức tạp.

Phong Thanh Thanh vừa kết thúc diện bích thì Phong Viêm liền chạy tới, nói là muốn cùng nàng đến chỗ Lâm Phong tạ lỗi, ngay cả lễ vật cũng đã giúp nàng chuẩn bị xong.

Lúc đầu Phong Thanh Thanh không muốn đi, nàng vừa kết thúc hình phạt liền chạy đến chỗ Lâm Phong nhận lỗi, tin tức này một khi truyền ra nhất định sẽ bị đồng môn xem thường.

Nhưng Phong Viêm lại không cho là như vậy, phải đến sớm thì mới thể hiện được thành ý, hơn nữa với địa vị của Lâm Phong, một khi kết thúc hình phạt nhất định sẽ có đồng môn đến chúc mừng, không chừng sẽ không còn cơ hội gặp mặt.

- Biểu tỷ, chuyện lần này liên quan đến di nương, chúng ta không thể không cẩn trọng.

Sau khi thuyết phục một lúc vẫn không có hiệu quả, Phong Viêm vẫn phải sử dụng đến ác chủ bài, đúng như dự đoán, hắn vừa dứt lời thì vẻ mặt kiêu ngạo của biểu tỷ liền trở nên do dự, cuối cùng vẫn đồng ý.

Kết quả là Phong Thanh Thanh và Phong Viêm phải đứng đợi bên ngoài đại môn của Lâm Phong gần nửa canh giờ, lúc nhìn thấy Lâm Phong bước ra, Phong Thanh Thanh suýt nữa nhịn không được mà động thủ, còn tốt là Phong Viêm phản ứng nhanh, chủ động bước tới chào hỏi.

Từ nhỏ đến lớn, Phong Thanh Thanh chưa từng phải chờ đợi người khác, cho dù là đám trưởng bối trong tộc, một khi bọn họ nghe tin nàng đến sẽ lập tức mở cửa đón chào hoặc là phái người đuổi đi, tuyệt đối sẽ không để nàng đứng bên ngoài chờ đợi, nếu không bọn họ lại phải tốn linh thạch tu sửa lại đại môn.

Còn Lâm Phòng thì sao, không chỉ để Phong Thanh Thanh đứng bên ngoài chờ đợi mà từ khi bước vào phòng, hắn hoàn toàn không để ý đến nàng, một câu chào hỏi cũng không có, đúng là khinh người quá đáng.

Tâm trạng của Phong Thanh Thanh vốn không tốt lại phải nghe hai tên nam nhân liên tục lải nhải bên cạnh, cuối cùng cũng không nhịn được.

- ẦM…

Ngọc thủ của nàng vỗ xuống mặt bàn làm cho mấy chung trà rung lên, nước trà bắn tung tóe, hai thanh niên đang cười nói vui vẻ chợt đứng hình, ánh mắt cùng nhìn về phía nữ nhân còn lại, chỉ cần nàng động thủ thì bọn chúng sẽ lập tức bỏ chạy.

Không khí bên trong căn phòng lúc này yên tĩnh đến kỳ lạ, chỉ còn lại tiếng hít thở của ba người.

Phong Thanh Thanh sau khi giải tỏa, trong lòng đã dễ chịu hơn một chút, nàng hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh, giọng nói có chút ngập ngừng.

- Lần trước là ta không đúng, chưa phân biệt rõ đúng sai đã động thủ với ngươi.

- À, là chuyện này sao.

Lâm Phong còn tưởng nữ nhân bạo lực này lại muốn động thủ, dọa hắn hết cả hồn.

- Chuyện lần đó Phong sư huynh đã giải thích với đệ tử, tất cả chỉ là hiểu lầm, Phong chấp sự không cần phải để ý.

- Nói vậy là ngươi không trách ta?

- Hoàn toàn không có, với thực lực của Phong chấp sự nếu thật sự muốn hạ thủ thì đệ tử tuyệt đối không có cơ hội trốn thoát.

- Hừ, coi như ngươi thức thời.

Phong Thanh Thanh vừa dứt lời liền xoay người rời đi, Phong Viêm thấy vậy vội đuổi theo.

- Biểu tỷ, tỷ muốn rời đi sao?

- Không đi thì ở lại đây làm gì? Nghe hai người các ngươi nói nhảm?

Phong Viêm bước tới bên cạnh biểu tỷ, nhỏ giọng nói.

- Biểu tỷ không nhớ chúng ta đến đây làm gì sao?

- Chẳng phải cái tên dâm… cái tên Lâm Phong đó đã nói là không để ý rồi sao, chẳng lẽ ngươi không nghe thấy?

Phong Viêm ngẩn người, tất nhiên là hắn nghe thấy, dù Lâm Phong có thật sự để ý thì cũng không dám nói ra, người ta chỉ nói khách khí vài câu vậy mà vị biểu tỷ này lại tin là thật.

Trong lúc Phong Viêm không biết phải làm sao để giải thích cho Phong Thanh Thanh hiểu thì giọng nói của Lâm Phong truyền đến.

- Phong chấp sự, Phong sư huynh, hai vị còn có chuyện gì sao?

Phong Viêm nghe Lâm Phong hỏi, chỉ có thể mỉm cười đáp lời.

- Ta và biểu tỷ chợt nhớ ra còn có chuyện phải giải quyết, ngày khác lại đến làm phiền sư đệ.

- Sư huynh đi thong thả.

Sau khi tiễn Phong Viêm và Phong Thanh Thanh rời đi, Lâm Phong thở phào nhẹ nhõm, không hiểu sao lúc đối mặt với Phong Thanh Thanh làm hắn cảm thấy rất áp lực, giống như khi đối diện với yêu nữ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đánh.

- Để xem hôm nay thu hoạch thế nào.

Lâm Phong chợt nhớ đến túi trữ vật gian thương đã đưa khi hai người vừa gặp, hắn định lấy ra xem thì một giọng nói hưng phấn từ xa truyền đến.

- Tiểu Phong tử.

Thần thức của Lâm Phong còn chưa kịp đảo qua túi trữ vật đã phải thu trở vào, lúc hắn ngẩn đầu thì thấy tiểu sư tỷ đã chạy tới bên cạnh.

- Phi Dao sư tỷ, tìm đệ có chuyện gì sao?

- Thế nào rồi, có thu hoạch được thứ gì tốt không?

- Thứ gì là thứ gì?

Phi Dao nhìn thấy vẻ mặt giả ngơ của tên sư đệ thì bĩu môi.

- Tỷ đệ Phong gia không phải đến tìm ngươi nhận lỗi sao? Ngươi đừng nói với ta là bọn họ không mang theo lễ vật đó nha.

- Làm sao sư tỷ biết được?

- Chuyện đó để sau rồi nói, bọn họ tặng ngươi thứ gì vậy, lấy ra cho ta xem với.

- Thật sự không có.

Lâm Phong do dự một thoáng rồi lắc đầu, hắn không phải không muốn cho tiểu sư tỷ xem mà là không thể cho nàng xem.

Chuyện Phong Thanh Thanh mang lễ vật đến nhận lỗi tốt nhất không nên để nhiều người biết, với tính cách kiêu ngạo của nữ nhân kia nếu để nàng biết chuyện này là do hắn tiết lộ ra ngoài không chừng sẽ chạy đến tính sổ.

Phi Dao tính tình hoạt bát lại thích chạy đến những nơi náo nhiệt, nói cho nàng biết thì chẳng khác gì nói cho cả Thánh Cung biết.

Lâm Phong nhìn vẻ mặt tiểu sư tỷ vẫn còn nghi ngờ, hắn vội tìm cách đánh trống lãng.

- Sư tỷ đến tìm đệ là có chuyện gì sao?

- Tất nhiên là để giúp ngươi hòa nhập với cộng đồng.

- Hả?

- Hả cái gì, mau đi thôi.

Phi Dao vừa dứt lời liền kéo Lâm Phong rời đi, muốn hòa nhập với cộng đồng tất nhiên phải tìm một nơi có nhiều người, Thực Vi Hiên chính là lựa chọn tốt nhất.

Khi Lâm Phong và Phi Dao bước vào một căn phòng bên trong Thực Vi Hiên, nơi này đã có không ít người, tất cả đều là đồng môn huynh đệ Đan Cung cùng với vô số mỹ vị đã được chuẩn bị sẵn.

Ánh mắt Lâm Phong liếc nhìn một vòng xung quanh cuối cùng dừng lại trên người một nữ tử lặng lẽ ngồi im ở góc phòng, trên người nàng vẫn tỏa ra khí chất lạnh lùng nhưng lại làm cho lòng hắn cảm thấy ấm áp.

Trên đường đi, Phi Dao đã nói rõ mọi chuyện với Lâm Phong, để chúc mừng hắn kết thúc hình phạt, Hàn Băng không chỉ đặt một phòng thượng hạng ở Thực Vi Hiên mà còn mời rất nhiều đồng môn đến tham dự.

Vì Hàn Băng còn phải tiếp đãi đồng môn nên nàng đã nhờ Phi Dao đến gọi Lâm Phong.

- Tỷ tỷ nói với ta là Phong gia có thể sẽ cử người đến nhận lỗi với ngươi, nếu nhìn thấy người của Phong gia thì phải đừng bên ngoài chờ.

Lúc Phi Dao chạy tới chỗ của Lâm Phong thì nhìn thấy Phong Thanh Thanh và Phong Viêm đang đứng chờ bên ngoài đại môn, nàng chỉ có thể tìm một chỗ chờ đợi cho đến khi tỷ đệ gian thương rời đi, sau đó mới cùng sư đệ đến Thực Vi Hiên.

Không khí bên trong căn phòng càng lúc càng náo nhiệt, số lượng đệ tử tham dự không ngừng tăng lên, mỗi người đều mặt hoa phục lộng lẫy, cười nói vui vẻ, chỉ có Hàn Băng là ngoại lệ, nàng ngồi lặng im một góc, ánh mắt chăm chú nhìn quyển thư tịch trong tay.

Tuy Hàn Băng là chủ nhân của bữa tiệc nhưng phần lớn khách nhân là do Tuệ Vân và Như Nguyệt tiếp đón, vì mối quan hệ giữa Hàn Băng và Linh Mộng nên không nhiều đệ tử Thánh Cung dám tiếp cận nàng.

Bản tính Hàn Băng hướng nội, không thích giao tiếp với người ngoài, cho nên mới xuất hiện cảnh tượng mà Lâm Phong nhìn thấy, một mình Hàn Băng ngồi một góc, cảm giác như thế giới này hoàn toàn không có mối liên hệ với nàng.

Ánh mắt Hàn Băng lướt theo từng dòng thư tịch chợt dừng lại, tuy nàng đọc thư tịch nhưng vẫn chú ý động tĩnh xung quanh, lúc Lâm Phong bước vào phòng thì nàng đã phát hiện, kể từ lúc đó, tâm tư của nàng đã không còn đặt vào quyển thư tịch trong tay.

Lâm Phong bỏ qua tất cả ánh mắt của đồng môn, hắn đi một mạch đến chỗ của Hàn Băng, đến khi cách nàng vài bước chân thì dừng, hắn không mở lời mà chỉ im lặng ngắm nhìn nữ nhân trước mặt.