Cao tầng Phong gia cũng biết chuyện lần này Lâm Phong là người chịu thiệt, cho nên bọn họ lập tức cử Phong Viêm đến để nói lời đa tạ.
Phong Viêm vừa ngồi xuống liền lấy ra một cái túi trữ vật đưa cho Lâm Phong.
- Lần này biểu tỷ có thể bình an vượt qua kiếp nạn đều là nhờ có Lâm sư đệ ra tay trợ giúp, sư huynh đại diện cho Phong gia đến nói lời cảm tạ với sư đệ, đây là một chút lòng thành, sư đệ đừng từ chối.
- Sư huynh đã có lòng vậy thì đệ cũng không khách khí.
Lâm Phong nhận lấy túi trữ vật, thần thức đảo qua, nụ cười trên gương mặt càng thêm vui vẻ, đúng là đại tộc có khác, ra tay thật là hào phóng.
Bên trong túi trữ vật có vài chục gốc linh dược, toàn bộ đều là địa cấp, trong đó có 5 gốc hồn dược, 18 gốc nguyên dược, ngoài ra còn có một bình mười viên địa cấp Ngọc Thanh Đan, chuyên dùng để phục hồi thương thế, tổng giá trị ước tính lên đến vài trăm vạn trung phẩm linh thạch.
Phong Viêm vừa nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Phong liền biết tên sư đệ này rất hài lòng với món quà mà hắn chuẩn bị, nhiệm vụ gia tộc giao cho hắn xem như đã hoàn thành.
- Nếu sau này sư đệ cần sư huynh trợ giúp chỉ cần nói một tiếng, sư huynh nhất định không từ nan.
- Vậy sau này phải làm phiền sư huynh chiếu cố nhiều hơn.
- Sư huynh còn có chuyện cần giải quyết, hôm nào có thời gian sẽ đến cùng sư đệ tâm sự, cáo từ.
- Sư huynh đi thong thả.
Lâm Phong nhìn bộ dáng vội vã rời đi của gian thương, vẻ mặt hoài nghi, rõ ràng mọi chuyện đã được giải quyết, sau tên này lại còn gấp gáp như vậy.
Phong Viêm vừa rời đi được một lúc thì lại có người tìm đến chỗ của Lâm Phong, lần này là người của Chấp Sự Điện đến để tuyên án, hôm nay Lâm Phong phải nộp phạt 100 vạn điểm cống hiến, bắt đầu từ ngày mai, hắn sẽ phải đóng cửa diện bích trong một tháng.
Phong Viêm vừa rời khỏi chỗ của Lâm Phong liền vội vã chạy tới nơi ở dành cho chấp sự của Thánh Cung, nhìn đại môn đóng kính trước mặt, vẻ mặt của hắn ẩn hiện lo lắng, thậm chí bên trong ánh mắt còn có chút sợ hãi.
Sau khi Phong Thanh Thanh động thủ với Lâm Phong đã bị giam vào Tịnh Hồn Phong để chờ đợi hình phạt của Chấp Sự Điện, trong thời gian này không ai được phép gặp nàng.
Cho đến khi Chấp Sự Điện công bố hình phạt, Phong Thanh Thanh mới được rời khỏi Tịnh Hồn Phong trở về nơi ở dành cho chấp sự, lúc này Phong Viêm mới có cơ hội gặp được biểu tỷ.
Nếu Phong Viêm đoán không lầm thì chút nữa người của Chấp Sự Điện sẽ đến tuyên án, hôm sau biểu tỷ sẽ bắt đầu diện bích, hôm nay chính là cơ hội tốt nhất để hắn gặp biểu tỷ, nếu không phải đợi thêm một tháng nữa, cho nên hắn mới phải vội vã như vậy.
Nhưng khi đứng trước cửa phòng của Phong Thanh Thanh, bộ dáng của Phong Viêm lại trở nên do dự, nếu không phải vì lời hứa với Lâm Phong thì hắn thật lòng không muốn gặp vị biểu tỷ này.
- Thời gian qua lâu như vậy chắc là biểu tỷ cũng hết giận rồi.
Phong Viêm cẩn thận bước đến gần đại môn, hắn có thể cảm nhận rõ nhịp tim của mình đang gia tốc, cho dù đối mặt với vị phụ thân uy nghiêm của hắn cũng không có cảm giác hồi hộp như vậy.
Phong Viêm hít một hơi thật sâu rồi nhỏ giọng gọi như sợ người ở bên trong nghe thấy.
- Biểu tỷ, đệ đến thăm tỷ…
Phong Viêm còn chưa kịp dứt lời thì đại môn đã mở ra, một cái ngọc thủ nắm lấy cổ áo hắn kéo vào bên trong.
- Biểu tỷ, chờ đã ui…
- ẦM…
Cơ thể Phong Viêm bị ném thẳng vào bên trong căn phòng, sau khi lăn được vài vòng thì dừng lại, hắn còn chưa kịp hoàn hồn thì cảm giác ngực như bị một thứ gì đó đè nặng, hít thở không thông.
Phong Thanh Thanh dẫm một chân lên ngực Phong Viêm, ánh mắt bốc hỏa nhìn tên biểu đệ của nàng.
- Ngươi còn dám tới đây?
- Biểu tỷ nghe đệ giải thích, thật ra mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, đệ chỉ là muốn tốt cho tỷ thôi.
- Muốn tốt cho ta? Nhờ những chuyện tốt của ngươi mà ta bị ả yêu nữ kia chơi đến không ngốc đầu lên được, ngươi còn dám nói là muốn tốt cho ta?
Phong Thanh Thanh vừa dứt lời liền đạp thêm mấy cước, Phong Viêm cảm giác kinh mạch toàn thân như muốn đứt đoạn, hắn vội mở miệng cầu xin.
- Biểu tỷ tha mạng, đệ có chuyện quan trọng muốn nói, ui…
- Đợi ta đánh xong rồi nói.
- Chuyện lần này có liên quan đến di nương, ai ui…
Sắc mặt Phong Thanh Thanh chợt thay đổi, nàng đá tên biểu đệ một cái rồi tìm chỗ ngồi xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
- Nếu ngươi dám ngụy miệng, ta đảm bảo ngươi sẽ không còn cơ hội bước ra khỏi cái đại môn này.
- Đệ sao dám lừa biểu tỷ.
Phong Viêm chật vật đứng lên, hắn lấy ra một viên đan dược nuốt vào, cảm giác cơ thể đã đỡ hơn một chút nhưng vẻ mặt vẫn chưa hết hoảng sợ.
Tuy thực lực của Phong Viêm không cao nhưng bù lại hắn có một cái miệng biết ăn nói cùng với đầu óc linh hoạt, nhiều lần đã giúp hắn biến nguy thành an.
Nhưng đối mặt với vị biểu tỷ ngang ngược thích dùng bạo lực này thì Phong Viêm có nói gì cũng vô dụng, chỉ cần một lời không hợp là Phong Thanh Thanh sẽ lập tức động thủ.
Mỗi lần tâm trạng của Phong Thanh Thanh không tốt đều sẽ chạy đi tìm huynh đệ, tỷ muội trong tộc luận bàn, nói là luận bàn nhưng thật ra đều bị nàng đánh đến thê thảm, Phong Viêm cũng từng là nạn nhân, hơn nữa còn bị không ít lần.
Cho nên mỗi lần nhìn thấy Phong Thanh Thanh, trong lòng Phong Viêm đều vô thức dâng lên một nỗi sợ hãi, ngay cả nói chuyện cũng không được lưu loát.
- Biểu tỷ, có một chuyện có lẽ biểu tỷ vẫn còn chưa biết, các vị trưởng bối trong tộc đang thương nghị về chuyện tìm đạo lữ cho biểu tỷ.
- Bọn họ quản được ta sao?
- Lần này các vị trưởng bối rất quyết tâm, đệ nghe nói trước khi lão tổ xuất quan phải giải quyết xong chuyện của biểu tỷ.
Phong Thanh Thanh nhíu mày, đám lão đầu này đúng là phiền phức, dù nàng là tuyệt thế thiên tài cũng không thể một mình giải quyết hết cả đám được.
- Chuyện này thì liên quan gì đến mẫu thân của ta?
- Sao lại không liên quan.
Phong Viêm nhìn tâm trạng của biểu tỷ đã dần ổn định, hắn vội chỉnh lại y phục, sau đó từ tốn giải thích.
- Đệ nghe nói đối tượng mà các vị trưởng bối lựa chọn cho biểu tỷ không phải là thiên kiêu của bát đại tộc.
- Nếu ta không muốn thì dù có là thiên vương lão tử đến cũng vô dụng.
- Lỡ như lão tổ gật đầu thì sao?
- Cùng lắm thì đoạn tuyệt.
Giọng nói của Phong Thanh Thanh không chút do dự, gương mặt xinh đẹp ngẩng cao, bộ dáng thập phần kiêu ngạo, nàng không phải là loại người thích nhẫn nhịn, càng không phải loại người thích cúi đầu.
Phong Viêm nghe biểu tỷ nói, trong lòng chỉ biết thở dài, cho dù vừa trải qua đại nạn thì bản tính của vị biểu này vẫn không thay đổi.
- Nếu tỷ đoạn tuyệt với Phong gia thì ai sẽ cứu di nương.
- Tự ta sẽ cứu mẫu thân.
- Đợi đến lúc tỷ có đủ thực lực, không biết di nương có còn hay không?
- Di ngôn của ngươi chỉ có nhiêu đây thôi sao?
Phong Thanh Thanh nhìn tên biểu đệ đối diện, khí tức trên người của nàng có dấu hiệu trở nên bất ổn, lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Phong Viêm nhìn thấy biểu tỷ lại muốn động thủ, hắn vội lui lại giữ khoảng cách, giọng nói có chút hoảng loạn.
- Ý của đệ là… là thời gian càng kéo dài chẳng phải di nương sẽ càng chịu nhiều đau khổ sao?
- Vậy là ngươi muốn ta đồng ý với đám lão đầu đó?
- Đệ cũng không có ý đó.
- Coi như ngươi thức thời.
Phong Thanh Thanh nhìn tên biểu đệ của nàng liên tục lắc đầu, vẻ mặt tức giận dịu đi vài phần nhưng giọng nói vẫn còn bất mãn.
- Nói hết những gì ngươi biết cho ta nghe.
- Vâng
Sở dĩ trưởng bối Phong gia nóng vội muốn tìm đạo lữ cho Phong Thanh Thanh là vì tốc độ phát triển của nàng quá nhanh, qua vài năm nữa chỉ sợ trưởng bối trong tộc không có mấy người có thể áp chế được nàng.
Bản tính của Phong Thanh Thanh vốn kiêu ngạo, thích hành sự tùy hứng, ngay cả thánh quy cũng không xem ra gì, sớm muộn cũng có một ngày chọc ra đại họa, làm liên lụy đến Phong gia.
Nếu Phong Thanh Thanh chỉ là một tộc nhân bình thường thì đã sớm bị đuổi khỏi Phong gia nhưng nàng lại là thiên tài trăm năm khó gặp, muốn bỏ cũng không nỡ.
Không thể đuổi đi cũng không thể giữ lại, chuyện này đã làm cho đám trưởng bối trong tộc phải đau đầu một thời gian, cuối cùng bọn họ quyết định tìm đạo lữ cho Phong Thanh Thanh, vừa có thể di họa dẫn đông, vừa có thể tìm thêm đồng minh, đúng là nhất cử lưỡng tiện.
Đối tượng mà Phong gia nhắm đến là thiên kiêu của các gia tộc bên trong địa bàn Cửu Huyền Thánh Cung, ngoại trừ Cửu Huyền bát đại gia tộc.
Thực lực của Cửu Huyền bát tộc gần như tương đương, lỡ như Phong Thanh Thanh sau khi gả đi lại chọc ra đại họa thì chưa chắc Phong gia có thể gánh nổi.
Tốt nhất nên chọn một gia tộc ở bên ngoài Thánh Thành, tuy thực lực không thể so với Cửu Huyền bát tộc nhưng nếu Phong Thanh Thanh có gây chuyện thì bọn họ vẫn có thể bao che.
Phong Thanh Thanh nghe đến đây, ngọc thủ nắm chặt, giọng nói kiềm nén.
- Đám lão đầu đó nghĩ hay thật.
Thánh địa là nơi tu luyện tốt nhất bên trong địa bàn Cửu Huyền Thánh Cung, một khi Phong Thanh Thanh rời đi, tài nguyên của nàng chắc chắn sẽ không còn được như trước, tốc độ tu luyện tất nhiên cũng sẽ chậm lại.
Nghĩ đến đây, ánh mắt tức giận của Phong Thanh Thanh lại có thêm chút lo lắng, với tốc độ tu luyện bây giờ của nàng không biết bao lâu nữa mới cứu được mẫu thân, nếu nàng rời đi thì cơ hội ngày càng xa vời.
- Ta tuyệt đối không rời thánh thành.
- Nếu lão tổ đích thân ra lệnh thì sao?
- Thì ta sẽ trốn luôn bên trong Thánh Cung.
Giọng nói của Phong Thanh Thanh tràn đầy đắc ý, nàng là nội cung chấp sự, muốn ở bên trong Thánh Cung bao lâu thì ở bấy lâu, không ai có quyền đuổi nàng đi.
- Hừ, ta không tin đám lão đầu đó dám động thủ.
- Nếu các vị trưởng bối cắt tài nguyên tu luyện của biểu tỷ thì sao?
Gần một nửa tài nguyên tu luyện của Phong Thanh Thanh là do Phong gia chu cấp, số còn lại là do nàng hoàn thành nhiệm vụ của Thánh Cung và bổng lộc của chấp sự.
Nếu Phong gia thật sự ngừng cung cấp tài nguyên thì tốc độ tu luyện của Phong Thanh Thanh nhất định sẽ chậm lại, nàng có thể làm thêm vài cái nhiệm vụ để bù đắp vào phần tài nguyên bị thiếu hụt, nhưng làm như vậy thì nàng sẽ không có nhiều thời gian để tu luyện, tốc độ vẫn sẽ chậm lại.
Phong Viêm nhìn vẻ mặt có phần bối rối của biểu tỷ, trong lòng mừng thầm, xem ra chuyện lần này có cơ hội rồi.
- Thật ra đệ cảm thấy chuyện này cũng không khó giải quyết, vấn đề là biểu tỷ có muốn hay không mà thôi.
- Giải quyết thế nào?
- Biểu tỷ còn nhớ Lâm Phong không?
Vừa nhắc đến Lâm Phong, khí tức trên người Phong Thanh Thanh lại có dấu hiệu bùng nổ, rõ ràng là nàng còn ghi hận chuyện bị nhìn trộm.
- Ngươi còn dám nhắc đến cái tên dâm tặc đó.
- Thật ra Lâm sư đệ là một người rất tốt.
- Vậy ngươi nói xem, tên dâm tặc đó có chỗ nào tốt?
- Chuyện này…
Phong Viêm không ngờ biểu tỷ lại có phản ứng mãnh liệt như vậy, trong lòng không ngừng suy nghĩ đến chỗ tốt của Lâm Phong
Thôi xong rồi, Phong Viêm nghĩ một lúc mà chẳng nhớ ra Lâm Phong có chỗ nào tốt, hắn chỉ có thể hét lên.
- Lâm sư đệ chỗ nào cũng tốt.
- Thật sao? Ý của ngươi là tên dâm tặc đó nhìn trộm ta cũng là chuyện tốt?
- Biểu tỷ bình tĩnh, thật ra mọi chuyện chỉ là hiểu lầm…
Sau khi nghe Phong Viêm giải thích một lúc, vẻ mặt của Phong Thanh Thanh vẫn bán tín bán nghi, tên dâm tặc kia lại vì nàng mà chủ động đi cầu xin yêu nữ và Lãnh gia, thậm chí còn cùng nàng gánh chịu hình phạt, trên đời còn người tốt như vậy sao?
- Ngươi không lừa ta đó chứ?
- Nếu biểu tỷ không tin thì đệ có thể dùng tâm ma đại thệ.
- Cho ngươi mười lá gan thì ngươi cũng không dám.
Phong Thanh Thanh có thể không tin Phong Viêm nhưng nàng không thể không tin vào quyết định của Chấp Sự Điện, bản thân nàng là nội cung chấp sự tất nhiên hiểu rõ quá trình tra khảo nghiêm ngặt như thế nào.
Dù Phong Thanh Thanh đã biết chắc chuyện giữa nàng và Lâm Phong chỉ là hiểu lầm nhưng sắc mặt vẫn không tốt, nếu cái tên dâm tặc đó không chạy lung tung thì đã không xuất hiện tin đồn, nàng cũng không có lý do ra tay với hắn.
- Ngươi nói xem, chuyện của ta thì liên quan gì đến tên dâm tặc đó?
- Cổ nhân có câu, đại họa không chết ắt có hậu phúc, biểu tỷ có thể lợi dụng chuyện lần này để thay đổi tình thế.
- Thay đổi thế nào?
- Chỉ cần biểu tỷ chịu hạ mình đến chỗ của Lâm sư đệ nhận lỗi là được.
Phong Viêm cho rằng nguyên nhân của mọi chuyện là nằm ở tính cách bốc đồng của Phong Thanh Thanh, một hòn ngọc quý như biểu tỷ nếu không đến bước đường cùng thì Phong gia sẽ không từ bỏ, chỉ cần để cho các vị trưởng bối nhìn thấy hòn ngọc này vẫn có thể mài giũa thì vẫn còn cơ hội để cứu chữa.
Hiểu lầm lần này giữa Phong Thanh Thanh và Lâm Phong chính là một thời cơ tốt để thể hiện, nếu biểu tỷ chịu nhận lỗi với Lâm Phong thì các vị trưởng bối sẽ cho rằng nàng đã bắt đầu cải tà quy chính.
Nhưng Phong Thanh Thanh lại không cho là như vậy.
- Ngươi muốn ta đi nhận lỗi với cái tên dâm tặc đó, mơ tưởng.
Đến tận bây giờ, Phong Thanh Thanh vẫn cho rằng Lâm Phong là người có lỗi, nàng tuyệt đối sẽ không đi nhận lỗi với tên dâm tặc đó.
Phong Viêm đã sớm đoán được biểu tỷ sẽ không dễ dàng nhận lỗi với Lâm Phong, một người ngang ngược như biểu tỷ sao có thể chủ động nhận sai, xem ra đã đến lúc hắn dùng đến tuyệt chiêu.
- Nếu Lâm Phong có thể giúp biểu tỷ cứu di nương thì sao?
- Cái tên dâm tặc đó ngay cả ta cũng không đánh lại thì sao có bản lĩnh cứu được mẫu thân.
Phong Thanh Thanh vừa dứt lời liền dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn tên biểu đệ bên cạnh.
- Là tên dâm tặc đó kêu ngươi đến cầu xin ta có đúng không?
- Không có a.
Phong Viêm lập tức lắc đầu, ngoài mặt vẫn cố tỏ ra trấn tĩnh nhưng trong lòng hắn đã bắt đầu hoảng loạn, nếu để biểu tỷ biết hắn đến để nói giúp Lâm Phong thì kế hoạch lần này coi như xong.
- Thật ra Lâm Phong chính là nam nhân của Lãnh Hàn Băng.
- Còn có chuyện này? Có phải ngươi lại muốn lừa ta không?
Tất cả đệ tử Thánh Cung đều biết Lãnh Hàn Băng là người của Linh Mộng, tên nào dám có chủ ý với đóa kiều hoa của Lãnh gia này thì kết quả sẽ rất thê thảm.