- Ngươi… ngươi đẹp hay xấu thì liên quan gì đến ta?
- Ta so với Hàn Băng thì thế nào?
Lâm Phong nhìn từ trên xuống dưới rồi lại nhìn từ dưới lên trên, phải thừa nhận nữ nhân này đúng là quốc sắc thiên hương, không chỉ ngũ quan hoàn mỹ mà dáng người cũng thướt tha, mỗi hành động, lời nói đều toát lên vẻ đẹp câu hồn, có thể làm cho lòng người điên đảo.
Lâm Phong chợt cảm giác có một luồng hỏa khí bắt đầu dâng trào bên trong cơ thể, hắn vội lui lại vài bước để giữ khoảng cách an toàn với yêu nữ.
Lâm Phong lén vận công để áp chế hỏa khí, vẻ mặt bình thản nhìn nữ tử đối diện.
- Không tệ, nhưng muốn so với Hàn Băng sư tỷ thì phải dưỡng thêm vài chục năm nữa không chừng sẽ có cơ hội.
- Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao ?
- Ta thật sự nghĩ như vậy đấy.
Linh Mộng tiếp tục áp sát vào Lâm Phong, khoảng cách cả hai gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, nàng nhìn thấy ánh mắt của hắn vẫn không chút rung động, trong lòng thoáng kinh ngạc nhưng giọng điệu vẫn mỉa mai.
- Ta thật sự hoài nghi ngươi có phải là nam nhân hay không?
- Ngươi muốn biết thì đi tìm Hàn Băng sư tỷ mà hỏi.
- Ngươi…
Linh Mộng trở lại giường lớn, lúc nàng xuất hiện trở lại đã khoác lên mình một cái huyết bào che đi xuân quan cơ thể.
- Tìm ta có chuyện gì ?
- Ta muốn dùng Hỏa Vân Chi giao dịch với ngươi.
- Nói.
- Chỉ cần ngươi không can thiệp vào chuyện của Phong chấp sự thì Hỏa Vân Chi sẽ là của ngươi.
Linh Mộng nhìn tên nam nhân đối diện một lúc, khóe môi của nàng chợt cong lên, giọng nói ẩn ý.
- Ngươi vì Phong Thanh Thanh mà từ bỏ kỳ dược như Hỏa Vân Chi, ngươi không sợ Hàn Băng biết được chuyện này sẽ đau lòng sao?
- Hàn Băng sư tỷ là người thông minh, nhất định sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của ta.
Lâm Phong ngoài mặt trấn tĩnh nhưng trong lòng vẫn lo lắng, hắn cũng từng nghĩ tới chuyện bị Hàn Băng hiểu lầm, nhưng hắn không lo được nhiều như vậy, trước tiên phải giải quyết chuyện của Phong Thanh Thanh, sau đó sẽ tìm cơ hội giải thích với Hàn Băng.
Linh Mộng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lâm Phong, trong lòng thoáng qua chút thất vọng, nàng và Hàn Băng ở bên nhau mấy năm tất nhiên hiểu rõ tính cách của đối phương.
Hàn Băng sẽ không vì một vài chuyện nhỏ nhặt mà nổi giận với Lâm Phong, Linh Mộng chỉ muốn dọa hắn một chút, nàng rất muốn xem vẻ mặt hoảng loạn của tên nam nhân khốn kiếp này.
- Chờ đã, chuyện gì cũng có thể thương lượng, nếu Hỏa Vân Chi không đủ thì ta có thể dùng linh thạch thêm vào.
- Chuyện của Phong Thanh Thanh bản thánh nữ sẽ không tham gia, xem như trả lại ân cứu mạng của ngươi lúc trước, một mạng đổi một mạng, như vậy ngươi cũng không thiệt.
Nếu Linh Mộng thật sự nhúng tay vào chuyện này, Phong Thanh Thanh rất có khả năng sẽ bị phế, ý của Linh Mộng là dùng mạng của Phong Thanh Thanh để trả ân cứu mạng của Lâm Phong lúc trước.
Lâm Phong không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như vậy, lần trước hắn cứu Linh Mộng chỉ là tiện tay, một phần là không muốn nhìn thấy cảnh hương tiêu ngọc vẫn, một phần nữa là vì hắn có thù với Ma Giáo, không muốn nhìn thấy bọn chúng hưởng lợi, tám phần còn lại là vì hắn có ma trận hộ thân, dù không cứu được thì cũng có thể trốn thoát.
Cho nên Lâm Phong chưa bao giờ nghĩ đến chuyện Linh Mộng sẽ báo đáp, không ngờ yêu nữ lại là loại người hiểu chuyện như vậy, xem ra vẫn còn có thể cứu chữa.
Nếu Linh Mộng có thuật đọc tâm nhất định sẽ tung cước đá bay Lâm Phong ra khỏi phòng, trên đời này có một số người không thể đối tốt được, Lâm Phong chính là cực phẩm trong số đó.
- Có chuyện gì thì nói mau, bản thánh nữ không có thời gian đùa giỡn với ngươi.
- Là chuyện Thánh Cung ban thưởng lần trước, đa tạ ngươi đã ra tay giúp đỡ.
Theo như lời của Phi Dao thì Lâm Phong có thể lấy được bảo vật ở tầng thứ hai của thánh khố là nhờ có Lãnh gia và Thánh Mẫu trợ giúp.
Lâm Phong hoàn toàn không có liên quan gì đến Cửu Huyền Thánh Mẫu nhưng Linh Mộng là đệ tử Thánh Mẫu yêu thương nhất, cho nên hắn mặc định chuyện này là do yêu nữ ra tay giúp đỡ.
Linh Mộng nghe Lâm Phong nói, vẻ mặt không chút thay đổi, giọng nói còn có chút không vui.
- Chuyện đó không liên quan gì đến ta.
Từ sau khi đại thiên bí cảnh kết thúc, Linh Mộng vẫn còn tức giận vì chuyện Lâm Phong cướp lấy Hỏa Vân Chi, nàng làm gì có tâm trạng mà đi nói tốt cho hắn.
Sở dĩ Cửu Huyền Thánh Mẫu ra tay giúp đỡ Lâm Phong là vì mối quan hệ giữa Lãnh gia và gia tộc của Thánh Mẫu rất tốt, cho nên khi nhìn thấy trưởng lão Lãnh gia nói giúp Lâm Phong thì Thánh Mẫu cũng nói giúp hắn vài câu.
Lâm Phong nhìn vẻ mặt Linh Mộng không giống như đang đùa giỡn, trong lòng hắn bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ là tự mình đa tình.
Dù Thánh Cung ban thưởng có liên quan đến Linh Mộng hay không thì chuyện Thánh Mẫu ra tay giúp đỡ là sự thật, có ân tất báo, đây là nguyên tắc cơ bản của Lâm Phong.
Hắn vẫn đưa Hỏa Vân Chi cho yêu nữ.
- Gốc Hỏa Vân Chi này xem như Lâm Phong báo đáp ân tình của Thánh Mẫu, làm phiền Thánh Nữ chuyển giúp.
- Hừ, xem như người biết điều.
Linh Mộng thu lấy Hỏa Vân Chi, gốc linh dược này đối với nàng rất quan trọng, nếu Lâm Phong không tự nguyện giao ra thì nàng cũng sẽ tìm cách đoạt lấy.
Nhưng vài lời nói của sư phụ không thể so với Hỏa Vân Chi, Linh Mộng lại càng không muốn nợ ân tình của Lâm Phong.
- Bản Thánh Nữ cũng không muốn chiếm tiện nghi của ngươi, muốn thứ gì cứ nói.
- Không cần, ta…
- Ngươi đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.
Lâm Phong suy nghĩ một lúc, hắn chợt nhớ ra Linh Mộng cũng có mảnh Hộ Thần Giáp, không bằng nhân cơ hội này đoạt lấy.
- Ngươi có pháp văn không? Có hồn văn thì càng tốt.
Linh Mộng đang định lấy ra một khối thượng phẩm linh thạch để đánh ấn ký của nàng vào, giống như cách mà Lâm Phong đã giao dịch với Nam Cung Như Mộng.
Nhưng khi nghe Lâm Phong nói ra yêu cầu, nét mặt vui vẻ vì vừa lấy được Hỏa Vân Chi của Linh Mộng gần như biến mất, nàng nghiến răng nghiến lợi nói ra từng chữ.
- Ngươi lấy mấy thứ đó làm gì?
- Gần đây tâm trạng của Hàn Băng sư tỷ không tốt, ta muốn tìm một vài cái pháp văn hiếm có để tặng cho sư tỷ.
Lâm Phong vừa dứt lời, Linh Mộng liền ném ra một đống vật phẩm đến trước mặt hắn, nhìn sơ qua thì có khoảng vài chục vật phẩm, tất cả đều liên quan đến pháp văn, xem ra yêu nữ đã vì Hàn Băng mà tiêu tốn không ít sức lực.
Ánh mắt Lâm Phong lướt qua mấy chục vật phẩm, cuối cùng dừng lại chỗ Hộ Thần Giáp, tổng cộng có 5 mảnh, 3 mảnh địa văn và 2 mảnh thiên văn, ánh mắt hắn sáng lấp lánh.
Ngay lúc Lâm Phong sắp động thủ thì giọng nói của lão đầu truyền đến.
- Tiểu tử, cẩn thận bị lừa.
Lâm Phong nghe được lời của lão đầu, hắn lập tức chuyển hướng lấy thứ bên cạnh mảnh Hộ Thần Giáp.
Khi bàn tay của Lâm Phong sắp chạm vào thì vật đó thì Linh Mộng đột nhiên xuất thủ, nàng thu lấy vật phẩm mà hắn đã nhìn trúng.
- Thứ này vẫn hữu dụng với ta, ngươi chọn thứ khác đi.
- Ngươi… ai nói ta muốn lấy thứ đó.
Lâm Phong trừng mắt nhìn yêu nữ rồi nhặt lấy 5 mảnh Hộ Thần Giáp kế bên, vẻ mặt bực tức.
- Ta lấy thứ này.
- Lấy xong thì cút đi.
- Cáo từ.
Sau khi rời khỏi Phủ Thánh Nữ, Lâm Phong nở nụ cười thỏa mãn, mém chút là bị yêu nữ chơi rồi.
- Vẫn là tiền bối cao minh, tiểu bối bái phục.
- Tuy lão phu không nham hiểm như tiểu tử ngươi nhưng mấy chiêu trò này còn lâu mới qua mắt được lão phu.
Sau khi giải quyết được Linh Mộng, tiếp theo sẽ là Lãnh gia, Lâm Phong muốn thuyết phục Lãnh gia thì cách đơn giản nhất là thuyết phục Lãnh Hàn Băng.
- Hay là đến chỗ Phi Dao sư tỷ xem thử.
Từ lúc Lâm Phong trở thành đệ tử Thánh Cung đến giờ, hắn vẫn chưa từng đến chỗ tu luyện của Hàn Băng, phần lớn thời gian gặp được băng nữ đều là ở chỗ của Phi Dao, hi vọng hôm nay nhân phẩm của hắn không ngủ quên.
Sau khi trải qua ba ngày hội luận, cuối cùng Chấp Sự Điện đã đưa ra hình phạt dành cho Phong Thanh Thanh, phạt diện bích 1 tháng cùng với 100 vạn điểm cống hiến.
Đệ tử Thánh Cung khi nghe được tin tức đều tỏ ra kinh ngạc, hình phạt Chấp Sự Điện đưa ra so với tưởng tượng của bọn chúng khác nhau một trời một vực.
Phong Thanh Thanh hạ thủ với đệ tử Thánh Cung ngay bên trong thánh địa, tội này có thể bị đày vào cấm địa, thậm chí là phế bỏ tu vi, nhưng hình phạt của Chấp Sự Điện đưa ra lại quá nhẹ, ngay cả chức vụ nội cung chấp sự của Phong Thanh Thanh vẫn được giữ nguyên.
Trong lúc đám đệ tử vẫn còn kinh ngạc thì lại có thêm một tin tức truyền đến làm cho bọn chúng càng thêm hoang mang, Lâm Phong vốn là nạn nhân trong chuyện lần này cũng bị phạt diện bích 1 tháng và 100 vạn điểm cống hiến.
Đám đệ tử vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì một vị chấp sự đã đứng ra công bố mọi chuyện, Phong Thanh Thanh và Lâm Phong chỉ là luận bàn bên trong Thánh Cung, vì không cẩn thận nên đã tạo ra động tĩnh quá lớn dẫn đến hiểu lầm.
- Chuyện lần này đến đây là kết thúc, nếu bản chấp sự phát hiện ra còn có người cố ý tung tin đồn thì sẽ nghiêm phạt theo thánh quy.
Chấp sự Thánh Cung vừa dứt lời liền rời đi, đám đệ tử chỉ biết nhìn nhau, Chấp Sự Điện đã đưa ra quyết định, bọn chúng cũng không thể thay đổi, chỉ có thể lần lượt rời đi.
Lúc này, Lâm Phong đang nhàn nhã thưởng trà, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài đại môn, nếu mọi chuyện thuận lợi thì một lúc nữa sẽ có chấp sự tìm đến chỗ của hắn.
Hai ngày trước, sau khi rời khỏi Thánh Nữ Phủ, Lâm Phong lập tức chạy đến chỗ Phi Dao sư tỷ, tuy hắn không gặp được Hàn Băng nhưng vẫn giải quyết được vấn đề.
Lúc Lâm Phong đến chỗ của tiểu sư tỷ, bên trong căn phòng chỉ còn lại một mình Phi Dao đang chờ đợi hắn.
Lãnh Phi Dao vừa nhìn thấy Lâm Phong liền bắt đầu than phiền.
- Tiểu Phong tử, sao bây giờ đệ mới đến, có biết ta chờ đệ lâu lắm rồi không?
Lâm Phong nhìn bộ dáng mơ màng của tiểu sư tỷ, thỉnh thoảng còn ngáp vài cái, xem ra vị sư tỷ này đã chờ hắn được một khoảng thời gian rồi, giọng nói của hắn có chút kinh ngạc.
- Sư tỷ làm sao biết được đệ sẽ đến?
- Ta bấm đốt tay tính được, có lợi hại không?
Lãnh Phi Dao tất nhiên sẽ không đoán được nhưng tỷ tỷ của nàng thì có, Hàn Băng không chỉ biết Lâm Phong sẽ đến mà còn đoán được mục đích của hắn.
Nghĩ đến đây, lòng ngưỡng mộ của Phi Dao dành cho tỷ tỷ càng thêm ghê gớm, người gì mà vừa xinh đẹp lại còn thông minh.
- Chẳng lẽ tỷ tỷ đã lấy hết ưu điểm của mẫu thân nên khi ta xuất thế mới không còn gì để thừa hưởng, nhất định là như vậy.
Phi Dao càng nghĩ càng cảm thấy bất công, nếu nàng là người sinh ra trước thì bây giờ đã trở thành một nữ tử tài mạo song toàn được vạn người hâm mộ, có thể tha hồ mà ức hiếp tỷ tỷ.
Lâm Phong không có thời gian đùa giỡn với tiểu sư tỷ, hắn lập tức vào vấn đề chính.
- Phi Dao sư tỷ, Hàn Băng sư tỷ có ở đây không?
- Tỷ tỷ bế quan rồi, nhưng trước khi bế quan, tỷ tỷ có vài lời nhờ ta chuyển cho đệ.
Lần này Lãnh gia chỉ có ý định hù dọa Phong Thanh Thanh chứ không thật sự muốn hạ thủ, nếu Lâm Phong muốn cầu xin cho Phong Thanh Thanh thì có thể quay trở về.
Lâm Phong nghe tiểu sư tỷ nói, vẻ mặt nghi ngờ.
- Thật sự chỉ là hù dọa thôi sao?
- Chẳng lẽ ngươi nghĩ Lãnh gia và Phong gia sẽ vì chuyện này mà không chết không thôi?
Phi Dao nhìn vẻ mặt bán tín bán nghi của Lâm Phong, trong lòng tràn đầy bất mãn, tên sư đệ ngốc này lại dám nghi ngờ lời nói của nàng.
- Thật ra chuyện lần này không liên quan đến Lãnh gia, tất cả đều là do tỷ tỷ tự ý quyết định, vì chuyện này mà tỷ tỷ suýt nữa đã bị tộc lão trách phạt.
- Hàn Băng sư tỷ có sao không?
- Mấy lão đầu đó có thể làm gì được tỷ tỷ, cùng lắm cũng chỉ nói vài câu thôi.
Lãnh Hàn Băng chính là đệ nhất thiên tài của Pháp Cung, là tương lai của Lãnh gia, mấy lão đầu trong tộc bảo vệ nàng còn không kịp, làm gì dám trách phạt nàng.
Biết được Hàn Băng không có chuyện gì, Lâm Phong thở phào một hơi, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác ấm áp, băng nữ chính là như vậy, nàng không thích nhiều lời nhưng luôn âm thầm vì hắn mà làm không ít chuyện.
Hành động lần này của Hàn Băng không chỉ thay Lâm Phong trút giận mà còn muốn thông báo với toàn bộ Thánh Cung, Lâm Phong có Lãnh gia hậu thuẫn, không phải ai cũng có thể động vào.
Sau khi nói hết mọi chuyện, Lãnh Phi Dao lập tức hạ lệnh đuổi khách, Lâm Phong cũng không ở lại, hắn còn phải chạy đến Chấp Sự Điện minh oan cho Phong Thanh Thanh, mượn cớ luận bàn để giảm nhẹ án cho nữ nhân đó.
- Chuyện lần này chắc là đã giải quyết ổn thỏa.
Lâm Phong thưởng thức chung trà trong tay, cuối cùng hắn cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, vì chuyện lần này mà hắn đã tiêu tốn không ít tài nguyên và sức lực.
Lâm Phong đang tận hưởng cảm giác vừa thoát khỏi tai họa thì giọng nói của lão đầu truyền đến.
- Tiểu tử ngươi có phải đã vui mừng quá sớm rồi không?
- Chẳng lẽ còn vấn đề gì sao?
- Diệt cỏ không diệt tận gốc, sớm muộn gì cũng sẽ mọc lại.
Những chuyện đã xảy ra trong thời gian vừa qua đều nhắm vào Lâm Phong, nhất định có tên nào đó muốn hãm hại hắn, nếu chưa tìm ra được tên đó thì hắn vẫn chưa thể sống được những ngày tháng yên bình.
Trong lúc Lâm Phong và lão đầu đang suy đoán tên nào là thủ phạm thì một giọng nói hưng phấn từ bên ngoài truyền vào.
- Lâm sư đệ, đệ có ở bên trong không?
Phong Viêm vừa bước tới đại môn thì nhìn thấy Lâm Phong đang ngồi bên trong thưởng trà, hắn vội chạy đến muốn ôm lấy đối phương.
- Lâm sư đệ…
Lâm Phong lập tức lách người né tránh, sau đó giữ khoảng cách an toàn với gian thương.
- Phong sư huynh, tìm đệ có chuyện gì sao?
- Tất nhiên là đến đa tạ đại ân của sư đệ.
- Có gì ngồi xuống rồi nói.
- Là sư huynh nóng vội, mời sư đệ ngồi.
Sau khi biết được hình phạt Chấp Sự Điện giành cho biểu tỷ, Phong Viêm mừng đến rơi lệ, cuối cùng hắn cũng có thể trở về Phong gia, không còn trải qua những ngày tháng chốn chui chốn nhủi, không chốn dung thân.