Thiên La

Chương 89: ÂM MƯU



Phong Viêm vội chạy tới ôm lấy Lâm Phong.

- Lâm sư đệ, lần này đệ nhất định phải cứu sư huynh.

- Sư huynh đừng vội, có chuyện gì vào trong rồi nói.

Lâm Phong vội đẩy gian thương ra, hai tên nam nhân ôm ấp giữa thanh thiên bạch nhật thế này nếu để người khác nhìn thấy sẽ rất dễ hiểu lầm.

Phong Viêm cũng cảm giác được không ổn nhưng hắn vẫn sợ Lâm Phong bỏ chạy nên chuyển qua ôm lấy cánh tay tên sư đệ, đây chính là cộng rơm cứu mạng duy nhất của hắn, tuyệt đối không thể để tuột mất.

- Lâm sư đệ, nếu đệ không chịu cứu ta thì ta sẽ bị đánh chết mất.

- Là tên nào to gan như vậy? Dám uy hiếp đệ tử Thánh Cung?

- À, là phụ thân của ta.

- Tiểu đệ còn có việc, cáo từ.

Lâm Phong vừa dứt lời liền chạy đi, chuyện mà gian thương không giải quyết được thì chắc chắn không phải chuyện gì tốt lành.

Phong Viêm lập tức ôm chặt lấy đối phương.

- Lâm sư đệ, lần này ta thật sự không còn đường lui, hơn nữa chuyện này đệ cũng có phần.

- Chuyện nhà huynh thì liên quan gì đến đệ?

- Sao lại không liên quan, chẳng lẽ đệ chưa nghe được tin gì sao?

Lâm Phong lắc đầu, sau khi từ chỗ Nam Cung Như Mộng trở về, hắn phải tu sửa hang ổ của mình, làm gì có thời gian mà đi hóng hớt.

Phong Viêm vừa nhìn thấy vẻ mặt mờ mịch của tên sư đệ liền nhận ra tên này vẫn còn chưa biết gì, hắn vội kéo Lâm Phong vào phòng nói rõ mọi chuyện.

Trong thời gian Phong Viêm và Lâm Phong bị phạt diện bích, đã có người cố ý tung tin đồn thất thiệt bên trong Thánh Cung, đối tượng bị nhắm đến là Lâm Phong và Phong Thanh Thanh.

Nhưng nhờ có chấp sự ra mặt đính chính cùng với Phong gia ra sức áp chế nên tin đồn chưa nổi được bao lâu đã bị nhấn chìm.

Cứ tưởng mọi chuyện đến đây là kết thúc, không ngờ Phong Thanh Thanh lại động thủ với Lâm Phong, lúc này tin tức đã truyền khắp Thánh Cung, trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi.

Mọi người lại bắt đầu tin vào những lời bàn tán trước đó, nếu Phong Thanh Thanh và Lâm Phong không có thâm thù đại hận thì sau phải động thủ ngay bên trong Thánh Cung.

Lâm Phong càng nghe càng cảm thấy không ổn, chuyện lần này mà không giải quyết ổn thỏa thì quan hệ giữa hắn và Phong gia sẽ rất căng thẳng.

Phong Thanh Thanh là thiên chi kiêu nữ của Phong gia, được gia tộc trọng điểm bồi dưỡng, nếu như nàng bị phế bỏ thì hắn cũng không thể thoát khỏi liên quan.

- Lão đầu, hình như ta sắp gặp đại họa rồi.

- Là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh khỏi, tiểu tử ngươi lo lắng cũng vô ích.

- Bây giờ phải làm sao đây?

- Cứu được nha đầu kia rồi tính.

Nha đầu mà lão đầu nói đến chính là Phong Thanh Thanh, chỉ cần cứu được nữ nhân này thì Lâm Phong không chỉ hóa giải hiểu lầm với Phong gia mà còn khiến cho Phong gia nợ hắn một ân tình.

Nhưng rõ ràng Lâm Phong mới là người bị hại, trên đời này làm gì có đạo lý nạn nhân phải đi cầu xin cho thủ phạm, để đám đồng môn biết được không chừng sẽ cho rằng hắn có sở thích kỳ lạ nào đó hoặc là bị bệnh lâu năm mà giấu.

- Hài, vẫn là nhân phẩm không tốt a.

Nếu Lâm Phong cũng có xuất thân đại tộc như Phong Thanh Thanh thì đâu cần phải làm mấy chuyện khác người như vậy, cứ xử phạt theo thánh quy là được.

Phong Viêm nhìn vẻ mặt chán nản của Lâm Phong, trong lòng nóng vội, tên sư đệ này không phải muốn buôn xuôi đó chứ.

- Lâm sư đệ, ta nghi ngờ có người đang muốn nhắm vào đệ.

Lâm Phong liếc nhìn gian thương một cái rồi tiếp tục thở dài, mọi chuyện đã rõ ràng như vậy, còn cần phải nghi ngờ sao?

Phong Viêm nhìn Lâm Phong vẫn không có phản ứng, trong lòng đã vội lại càng thêm hoảng, tên sư đệ này mà không chịu ra tay giúp đỡ thì kiếp này của hắn xem như bỏ.

Phong Viêm lập tức mang hết những tin tức mà hắn đã thu thập được nói ra để chứng minh suy đoán của bản thân, lúc này Lâm Phong mới có chút phản ứng, lông mày nhíu chặt.

Khi tin đồn xuất hiện thì Phong Thanh Thanh đang bế quan, Phong gia đã ra sức phong tỏa tin tức, tuyệt đối không để Phong Thanh Thanh biết chuyện.

Phong Thanh Thanh không chỉ là thiên tài mà còn là một thiên tài kiêu ngạo, bản tính ngang ngược của nàng không thua kém Linh Mộng, thích dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, nếu để nàng nghe được những lời bàn tán nhất định sẽ chạy đi tìm Lâm Phong.

Sau nhiều lần nỗ lực, cuối cùng Phong gia cũng thành công dập tắt tin đồn trước khi Phong Thanh Thanh xuất quan, nhưng không ngờ chuyện bọn họ lo lắng nhất vẫn xảy ra, hơn nữa còn ngoài sức tưởng tượng.

- Ta nghe đám người hầu trong tộc nói, trước lúc biểu tỷ chạy đi tìm đệ thì đã có vài lời bàn tán xuất hiện, nói đệ muốn bán Lưu Ảnh Thạch có hình ảnh của biểu tỷ cho đồng môn.

- Thì ra bạo nữ đó… à nhầm, không ngờ Phong chấp sự lại là biểu tỷ của sư huynh.

- Chuyện này quan trọng sao?

- À, cũng không quan trọng.

Vấn đề quan trọng là Lâm Phong đã chắc chắn có người đang nhắm vào hắn, hơn nữa người này còn không đơn giản, có thể qua mặt cao tầng Phong gia lặng lẽ đưa tin tức đến chỗ Phong Thanh Thanh, chuyện này Lâm Phong tự nhận không thể làm được.

Đối mặt với đối thủ lợi hại như vậy, nếu đơn độc chiến đấu sẽ rất mạo hiểm, ánh mắt Lâm Phong liếc nhìn tên gian thương bên cạnh, khóe miệng khẽ nhếch lên.

- Phong sư huynh, đệ cảm thấy chuyện lần này cũng không khó giải quyết.

- Sư đệ có cao kiến gì sao?

- Đệ có ý này…

Lâm Phong sẽ chủ động tìm chấp sự giải thích mọi chuyện, nói là hắn và Phong Thanh Thanh chỉ đang luận bàn, vì không để ý nên mới tạo ra động tĩnh lớn như vậy.

Luận bàn bên trong thánh địa nhất định sẽ bị xử phạt, nhưng tội này so với tội hạ thủ với đồng môn thì nhẹ hơn rất nhiều, với thực lực của Phong gia nhất định có thể giúp Lâm Phong và Phong Thanh Thanh giảm án, nhiều nhất cũng chỉ phạt diện bích mà thôi.

Trong lúc Lâm Phong còn đang đắc ý về cái diệu kế mà hắn vừa nghĩ ra được thì nghe thấy tiếng thở dài của Phong Viêm từ bên cạnh truyền đến.

Vẻ mặt của Phong Viêm lúc này chán nản không khác gì Lâm Phong lúc nãy.

- Nếu mọi chuyện đơn giản như vậy thì quá tốt.

- Chẳng lẽ còn vấn đề gì sao?

- Ta nghe nói lần này có cả thế lực của Thánh Mẫu và Lãnh gia nhúng tay vào, Phong gia có ra mặt cũng vô dụng.

Vẻ mặt Lâm Phong thoáng hiện kinh ngạc, Lãnh gia tham dự vào chuyện này hắn có thể hiểu được, nhưng Thánh Mẫu nhảy vào làm gì, chẳng lẽ là yêu nữ kia giở trò.

- Phong sư huynh, Phong gia và Thánh Mẫu có mâu thuẫn gì không?

- Có lẽ là vì chuyện tranh giành ngôi vị Thánh Nữ.

Phong Thanh Thanh từng là đối thủ lớn nhất của Linh Mộng trong trận chiến tranh giành ngôi vị Cửu Huyền Thánh Nữ, tuy Linh Mộng đã giành được ngôi vị Thánh Nữ nhưng Phong Thanh Thanh cũng chưa hẳn đã hết cơ hội.

Linh Mộng không phải là loại người thích hành sự theo quy tắc, với bản tính ngang ngược của nàng không chừng sẽ có một ngày phạm vào đại kỵ của Thánh Cung, lúc đó Phong Thanh Thanh có thể thừa cơ cướp lấy ngôi vị Thánh Nữ.

Nếu như lần này Phong Thanh Thanh bị phế thì chắc chắn sẽ không còn cơ hội tranh giành ngôi vị Thánh Nữ với Linh Mộng.

- Đúng là cao thủ không bằng tranh thủ.

Lâm Phong nhịn không được mà cảm thán, tuy Linh Mộng bình thường hành sự tùy hứng nhưng không phải là loại không có đầu óc, nếu nàng chỉ là loại tứ chi phát triển thì sao có thể áp chế được thiên tài như hắn.

Nếu chỉ có Lãnh gia tham dự vào chuyện của Phong Thanh Thanh thì Lâm Phong có thể chạy đi cầu xin Hàn Băng giúp đỡ, nhưng có thêm Linh Mộng nhảy vào thì phiền phức lớn rồi, mặt mũi của hắn ở chỗ yêu nữ ngoại trừ bị đánh ra thì chẳng còn tác dụng gì.

- Chuyện lần này đúng là không đơn giản a.

- Sư huynh cũng biết là không đơn giản nên mới mặt dày đến nhờ sư đệ ra tay giúp đỡ.

Đệ tử bên trong Thánh Cung đều biết được mối quan hệ thân mật giữa Hàn Băng và Linh Mộng, nhưng ít người biết được mối quan hệ mờ ám giữa Hàn Băng và Lâm Phong.

Phong Viêm chính là một trong số ít người đó nên hắn mới chạy đến nhờ Lâm Phong giúp đỡ, nếu không thể thuyết phục được Linh Mộng thì có thể thuyết phục Hàn Băng.

Lâm Phong ra vẻ do dự một lúc rồi gật đầu, Phong Thanh Thanh nhất định phải cứu nhưng cũng không thể làm không công được.

- Đệ có thể giúp sư huynh cầu xin Thánh Nữ nhưng đệ có một điều kiện.

- Sư đệ có chuyện gì cứ nói, sư huynh nhất định không từ nan.

- Nếu chuyện lần này được giải quyết thì sư huynh phải đảm bảo Phong chấp sự sẽ không tiếp tục tìm đến chỗ của đệ làm loạn.

Theo lời của Phong Viêm thì bản tính của Phong Thanh Thanh ngang ngược không thua kém gì Linh Mộng, một khi mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa, không chừng nữ nhân này lại chạy đến chỗ của Lâm Phong đạp phá, hắn cũng không muốn suốt ngày phải sửa lại cái ổ của mình..

Phong Viêm lập tức gật đầu, vẻ mặt không chút do dự.

- Sư đệ yên tâm, ta sẽ giúp đệ giải thích rõ mọi chuyện với biểu tỷ, đảm bảo sẽ không có lần sau.

- Hy vọng là như vậy.

- Đây là chút tâm ý của sư huynh, sư đệ đừng từ chối, cáo từ.

Sau khi được Lâm Phong đồng ý giúp đỡ, Phong Viêm lấy ra một cái hộp ngọc đặt lên bàn rồi lập tức rời đi, tiếp theo hắn phải tìm cách thuyết phục Phong Thanh Thanh, nhất định phải làm cho biểu tỷ nhận ra mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, Lâm Phong hoàn toàn vô tội.

- Hài, đúng là sai một li thì đi mỗi cả chân.

Nếu hôm đó Phong Viêm không nghĩ ra cái kế hoạch trời ơi kia thì đâu có rơi vào tình cảnh thê thảm như bây giờ, đây gọi là lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát.

Lâm Phong nhìn gian thương vội vã chạy đi, sau đó lại nhìn hộp ngọc đặt trên bàn, có thể làm cho vị sư huynh này chủ động xuất ra bảo vật, đủ thấy được chuyện lần này phiền phức thế nào.

Bên trong hộp ngọc là hai gốc địa cấp hồn dược, giá trị ít nhất cũng mấy chục vạn trung phẩm linh thạch nhưng so với chuyện lần này vẫn không thấm vào đâu.

Thánh Nữ Phủ, Linh Mộng nửa ngồi nửa nằm trên giường, tâm trạng của nàng lúc này có chút không tốt, đám huyết y vệ cảm giác được tình hình không ổn đều chủ động lui ra xa.

Mấy hôm nay, Hàn Băng không còn tới chỗ của Linh Mộng, Hỏa Vân Chi cũng không lấy được, tên khốn kia vậy mà lại tặng thứ nàng cần cho một đám đệ tử của Thánh Cung, đáng giận hơn là hắn chỉ đổi lấy một khối linh thạch ở chỗ Nam Cung Như Mộng.

- Chẳng lẽ ta còn không bằng đám người kia sao?

Sau khi trải qua những chuyện bên trong đại thiên bí cảnh, Linh Mộng gần như không còn cơ hội chia rẽ Hàn Băng và Lâm Phong, sớm muộn gì vị tỷ muội mà nàng tin tưởng nhất cũng sẽ rời đi, Thánh Cung rộng lớn chỉ còn lại một mình nàng cô độc.

Nghĩ đến đây, Linh Mộng lại không cam lòng, sao nàng có thể thua một tên nam nhân được, nhất định phải giữ Hàn Băng ở lại.

Vấn đề là Linh Mộng không thể động thủ với Lâm Phong, tên khốn này không chỉ là nam nhân trong lòng của Hàn Băng mà còn từng ra tay cứu nàng một mạng, tuy nàng chán ghét đám nam nhân nhưng cũng không phải là loại người lấy oán báo ân.

- Hừ, bản thánh nữ không tin ngay cả một tên nam nhân cũng không trị được.

Nếu đã không thể khuất phục Lâm Phong vậy thì Linh Mộng quyết định sẽ chinh phục tên khốn này, với tài mạo và địa vị của nàng, một khi nàng chủ động thì thiên hạ này có tên nam nhân nào mà không động lòng, trừ khi tên khốn đó không phải là nam nhân.

Chỉ cần giữ được Lâm Phong bên cạnh thì Hàn Băng cũng sẽ không rời đi, lúc đó nàng muốn hành hạ hắn thế nào mà không được, nghĩ đến đây, khóe môi Linh Mộng khẽ cong lên, gương mặt vốn xinh đẹp lại có thêm vài phần phong tình.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói của huyết y vệ.

- Chủ nhân, Lâm Phong có chuyện cầu kiến.

- Để hắn vào.

- Tuân lệnh.

Bên ngoài Thánh Nữ Phủ, Lâm Phong lặng lẽ đứng chờ, trên đường đến đây hắn đã cùng lão đầu bàn luận không ít kế sách để thuyết phục yêu nữ.

Cách đơn giản nhất chính là nhờ Hàn Băng giúp đỡ, một khi Hàn Băng ra mặt thì Linh Mộng nhất định sẽ đồng ý bỏ qua cho Phong Thanh Thanh, nhưng làm như vậy thì quá hời cho yêu nữ.

Không chỉ khiến Hàn Băng phải nợ ân tình của Linh Mộng mà còn tạo cơ hội để yêu nữ chế nhạo Lâm Phong, nói hắn chỉ biết dựa vào nữ nhân, không đáng mặt nam nhân…

Thậm chí Linh Mộng có thể dựa vào chuyện này để chia rẽ mối quan hệ giữa Lâm Phong và Hàn Băng, khó khăn lắm hắn mới đá được Linh Mộng ra khỏi cuộc tình tay ba này, tuyệt đối không thể để cho yêu nữ có cơ hội quay trở lại.

- Hài, để nữ nhân đó chiếm tiện nghi một lần vậy.

Lâm Phong nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể nghĩ ra cách dùng Hỏa Vân Chi để giao dịch với Linh Mộng, hắn còn muốn dùng linh chi để làm mồi câu yêu nữ nhưng kế hoạch đó có lẽ không thực hiện được rồi.

Trong lúc Lâm Phong đang tiếc hùi hụi vì đã bỏ qua một cơ hội báo thù Linh Mộng thì đại môn Thánh Nữ Phủ mở ra, một tên huyết y nhân xuất hiện mang hắn vào bên trong.

Hai người đi đến trước một căn phòng thì dừng lại, giọng nói cung kính của huyết y nhân vang lên.

- Chủ nhân, Lâm Phong đã được đưa đến.

- Cho hắn vào.

Lâm Phong nhìn tên huyết y nhân bước tới mở cửa, ánh mắt thoáng hiện kinh ngạc, cứ như thế mà bước vào sao?

Mỗi lần Lâm Phong bị huyết y vệ mang đến, hắn đều bị ném vào bên trong căn phòng, lúc giọng nói của Linh Mộng truyền đến thì hắn đã thủ sẵn thế, bất cứ lúc nào cũng có thể thi triển bộ pháp tránh né.

Linh Mộng đợi một lúc vẫn không thấy Lâm Phong bước vào, ánh mắt nàng nhìn ra bên ngoài thì thấy tên khốn kia vẫn bất động, vẻ mặt ngơ ngác nhìn xung quanh, giọng nói của nàng có thêm vài phần bất mãn.

- Ngươi còn đứng đó làm gì, muốn bản thánh nữ đích thân mời ngươi vào sao?

Lâm Phong bước vào bên trong căn phòng, ánh mắt cảnh giác liếc nhìn xung quanh, đến khi chắc chắn không có gì bất thường thì thở phào một hơi.

Bên trong căn phòng, Linh Mộng nửa ngồi nửa nằm phía sau bức màng, từ ngoài nhìn vào chỉ thấy được cái bóng của nàng, giọng nói lạnh lùng truyền đến.

- Gặp Thánh Nữ còn không mau hành lễ?

- Bớt nhảm, ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi.

Lâm Phong vừa dứt lời thì yêu nữ liền xuất hiện trước mặt, dọa hắn hết cả hồn, hôm nay trời không nóng nhưng yêu nữ lại mặt y phục rất mát, có thể nhìn thấy cả nội y ẩn hiện bên trong.