Phong Viêm ngồi bên cạnh ngắm mỹ nhân, hắn vào đây chỉ để được ở gần với Tuệ Vân, còn những thứ khác hắn không quan tâm.
- Đó là thứ gì vậy?
Tuệ Vân chỉ vài chấm đen trên bầu trời, bọn chúng hòa vào màn đêm, nếu không để ý sẽ không thể thấy được.
- Kệ chúng đi, xung quanh nơi này có mấy cái trận pháp phòng ngự, bọn chúng không thể vào được đâu.
Phong Viêm vừa dứt lời thì gần đó truyền đến chấn động, trận pháp phòng ngự liên tục rung lên, mấy tên đệ tử vội rút binh khí chuẩn bị chiến đấu.
- Mọi người chạy mau, đó là Thiết Dực Hắc Phong.
- Cái gì? Sao bọn chúng lại ở đây?
- Không có thời gian giải thích đâu, chạy mau đi.
Hắc Dực Thiết Phong thường đi theo đàn, mỗi lần xuất hiện số lượng lên đến hàng chục vạn đầu, trong đó có gần cả ngàn đầu hắc phong đạt đến địa cấp, sức tấn công của cả đàn không thua gì một đám thiên thú.
Phong Viêm nhìn đàn thiết phong bay tới, hắn vội kéo theo Tuệ Vân chạy đi.
- Sư tỷ mau đi thôi.
- Không kịp rồi.
Xung quanh đã bị Hắc Dực Thiết Phong bao vây, số lượng nhiều đến không đếm hết, nhìn từ xa như một đám hắc vân đang rơi xuống đại địa.
Phong Viêm cũng hết cách chỉ có thể lấy ra truyền tống lệnh bài kích hoạt, từng đạo linh quang phá không bay đi, một lúc sau, mấy chục tên đệ tử cùng lúc xuất hiện bên cạnh truyền tống trận làm cho lão đầu giữ trận giật cả mình.
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Tham kiến trưởng lão, đệ tử gặp phải Thiết Dực Hắc Phong.
- Đám hắc phong đó không phải ở sâu bên trong bí cảnh sao? Các ngươi đi kiểu gì mà nhanh vậy?
- Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.
Đám đệ tử nghe trưởng lão hỏi lập tức mang mọi chuyện kể lại, bọn chúng đang nghỉ ngơi thì bị Hắc Dực Thiết Phong tập kích, cả đám phải sử dụng truyền tống lệnh bỏ trốn.
Truyền tống lệnh đã không còn, nếu tiếp tục tiến vào bí cảnh sẽ rất nguy hiểm, lúc này đám đệ tử cũng không thể rời đi, phải đợi đến khi bí cảnh kết thúc mới có thể kích hoạt truyền tống trận đưa mọi người trở về Thánh Cung.
Lão đầu nhíu mày.
- Các ngươi thật sự không làm gì bọn chúng?
- Không có.
- Vậy thì kỳ lạ.
Hắc Dực Thiết Phong rất ít khi rời xa tổ, bọn chúng phải bảo vệ phong dịch, trừ khi đám hắc phong bị một đầu yêu thú hùng mạnh giành lấy địa bàn, cũng có thể trong lúc bọn chúng dời tổ thì vô tình bay ngang qua chỗ đệ tử Thánh Cung.
- Nếu là như vậy thì nhân phẩm của các người đúng là quá nhọ.
Sáng hôm sau, Lâm Phong tiếp tục tiến về phía đầm lầy, sau khi suy nghĩ cả đêm, hắn đã tìm ra được vài biện pháp khả thi.
- Âm khí nơi này thật nồng đậm.
Đúng như Lâm Phong dự đoán, cái đầm lầy này đã tồn tại không biết bao nhiêu năm, chắc chắn đã có không ít yêu thú chôn thay nơi này, hắn có thể lợi dụng số thú cốt bên dưới đầm lầy để lấy băng liên.
- Thật là diệu kế.
Trong lúc Lâm Phong đắc ý thì giọng nói của lão đầu truyền tới.
- Nhân phẩm của tiểu tử ngươi hôm nay khá tốt, vừa ra cửa đã có khách tới thăm.
- Ai?
Lâm Phong nhìn xung quanh nhưng không thấy ai, ánh mắt của hắn đột nhiên dừng lại trên đám hắc vân đang bay về phía này, linh cảm cho hắn biết thứ này cực kỳ nguy hiểm.
- Đậu xanh.
Đến khi nhìn rõ thứ đang bay tới, sắc mặt Lâm Phong đại biến, hắn lập tức xoay người bỏ chạy.
Thiết Dực Hắc Phong từ trên cao lao xuống, lúc bọn chúng tiếp cận thì Lâm Phong đột nhiên biến mất, hắc phong lại chuyển hướng đuổi theo.
Trước khi tiến vào đầm lầy, Lâm Phong đã để lại một cái ma trận bên ngoài để đề phòng bất trắc, không ngờ lại dùng đến nhanh như vậy, hắn chạy được một lúc thì nghe được tiếng xé gió từ phía sau truyền đến.
- Thiên Lý Tùy Hành.
Sau vài lần đổi hướng, Thiết Dực Hắc Phong vẫn bám theo Lâm Phong như hình với bóng, linh lực bên trong cơ thể của hắn đã tiêu hao gần một nửa, tiếp tục chạy như thế này sớm muộn cũng bị đám hắc phong đuổi kịp.
- Tiểu tử ngươi có thù với bọn này sao?
- Đâu có, ta với bọn chúng còn chưa từng gặp nhau nữa là.
- Tiểu tử ngươi nhất định có vấn đề.
- Lão đừng nói lung tung, cơ thể của ta rất tốt, chắc chắn không có vấn đề.
Thông thường yêu thú sẽ không truy cùng đuổi tận tu sĩ như vậy, trừ khi bọn chúng bị tấn công hoặc bị thứ gì đó hấp dẫn.
Lâm Phong kiểm tra lại toàn thân, những thứ quan trọng hắn đều bỏ vào Thông Thiên Giới Chỉ, bên ngoài chỉ còn ngọc bài và một cái túi nhỏ của tiểu sư tỷ tặng.
- Không lẽ là thứ này?
- Muốn biết đúng hay không thử là biết.
Lâm Phong thu cái túi nhỏ vào giới chỉ sau đó thi triển Thiên Lý Tùy Hành, lần này đám Hắc Dực Thiết Phong đã không còn đuổi theo nhưng vẫn lượn lờ gần chỗ của hắn vừa biến mất.
- Đúng là thứ này rồi.
Bị đám hắc phong truy đuổi cả buổi, linh lực của Lâm Phong còn lại không đến ba phần, bây giờ mà tiến vào đầm lầy thì chẳng khác gì nộp mạng cho đám yêu thú kia.
Vừa về đến chỗ ở, Lâm Phong liền bố trí một cái tiểu trận phong ẩn giấu khí tức của bản thân, hắn lấy ra cái túi hương mà Phi Dao sư tỷ tặng để kiểm tra, bên trong là hỗn hợp linh dược và một loại chất lỏng màu đen, hắn thử ngửi một chút, phát hiện mùi vị có chút quen thuộc.
- Hình như là phong dịch.
- Là phong dịch của Thiết Dực Hắc Phong.
- Nhưng sao lại có thứ đó ở trong này?
Túi hương là Phi Dao sư tỷ tặng cho Lâm Phong, nghe nói người luyện chế là Tuệ Vân sư tỷ, hai người này không thể nào hại hắn được.
- Có khi nào Tuệ Vân sư tỷ nhầm lẫn không?
- Cả hai nha đầu đó đều là đan sư, sao có thể nhầm lẫn.
- Chẳng lẽ sư tỷ không biết bên trong bí cảnh có Thiết Dực Hắc Phong?
- Tri nhân tri diện bất tri tâm, tiểu tử ngươi nên cẩn thận.
Lâm Phong thu túi hương vào giới chỉ, chuyện này để sau khi kết thúc bí cảnh sẽ tìm hiểu, chuyện quan trọng trước mắt vẫn là Thất Sắc Băng Liên.
Sau khi nghỉ ngơi một đêm, Lâm Phong tiếp tục lên đường, hắn đi đến trước đầm lầy, một tay cầm cốt đao, tay còn lại cầm bình Âm Thi Phấn.
- Vân Tung Mị Ảnh.
Lâm Phong thi triển bộ pháp lướt vào bên trong đầm lầy, tuy không biết vị trí chính xác của Thất Sắc Băng Liên nhưng chỉ cần đi theo mùi hương thì nhất định sẽ tìm được.
Đột nhiên dưới chân truyền đến chấn động, Lâm Phong lập tức nhảy lên một cành đại thụ.
- ẦM…
Mặt đất nổ tung, một đầu cự ngạc từ bên dưới đầm lầy phóng về phía Lâm Phong, cái miệng đầy răng nanh mở rộng như muốn nuốt chửng con mồi.
- ẦM…
Lâm Phong nhìn cự ngạc phóng tới lập tức nhảy qua gốc đại thụ bên cạnh, hắn còn chưa kịp đáp xuống thì gốc đại thụ vừa rồi đã bị cự ngạc húc ngã.
- Còn tốt là lão tử nhanh chân.
Lâm Phong đứng trên cành cây, ánh mắt quan sát thủ phạm vừa tấn công hắn, vẻ mặt nghiêm túc.
- Là Thiết Giáp Cự Ngạc, tên này không dễ chơi.
Thiết Giáp Cự Ngạc thường sống bên trong đầm lầy, kích thước to lớn, bọn chúng có một lớp da dày có khả năng phòng ngự không thua gì bảo giáp, cự ngạc luôn sống theo đàn, mỗi đàn có thể lên đến cả ngàn đầu.
Lâm Phong nhìn thấy Thiết Giáp Cự Ngạc lại muốn tấn công, hắn lập tức thi triển Vân Tung Mị Ảnh bỏ chạy, lúc sau lại có thêm hai đầu cự ngạc xuất hiện đuổi theo Lâm Phong.
- Lão đầu xong chưa?
- Xong rồi.
Trong lúc Lâm Phong dẫn dụ đám Thiết Giáp Cự Ngạc thì lão đầu đã giúp hắn phân tích độc khí bên trong đầm lầy, loại độc khí này có thể làm cho cơ thể của hắn tạm thời bị tê liệt nhưng không phải cực độc, chỉ cần dùng linh lực hộ thể là có thể ngăn cản.
- Cửu Hỏa Liên Hoa.
Bốn đóa hỏa liên xuất hiện xung quanh Lâm Phong tạo thành một lớp phòng ngự giúp hắn thiêu đốt độc khí.
Ánh mắt Lâm Phong nhìn về phía Thiết Giáp Cự Ngạc, lúc này số lượng cự ngạc truy đuổi hắn đã tăng lên gần chục đầu.
- Đám cự ngạc này hình như cũng không lợi hại lắm.
Đám Thiết Giáp Cự Ngạc bên dưới nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Lâm Phong, một đầu cự ngạc đột nhiên há miệng phun ra một đống bùn lầy, tốc độ nhanh như tên bắn, uy lực ngang với công kích của linh giả ngũ cấp.
- ẦM…
Lâm Phong lập tức né tránh nhưng gốc đại thụ thì bị bùn lầy bắn tan nát, hắn nhìn nửa gốc đại thụ còn sót lại, vẻ mặt có chút căng thẳng, lúc nãy mà không nhanh chân thì xác định luôn rồi.
- Thật là nguy hiểm.
Lâm Phong vừa dứt lời thì gần chục đầu Thiết Giáp Cự Ngạc đồng loại há miệng phun bùn lầy về phía hắn, vừa nhìn đã thấy không có đường thoát.
- Thiên Lý Tùy Hành.
Lâm Phong dịch chuyển tới một gốc đại thụ gần đó, tiếp tục như thế này thì linh lực của hắn sẽ cạn khô trước khi tới được chỗ băng liên.
Thiết Giáp Cự Ngạc lập tức bao vây con mồi, khi đám cự ngạc vừa há miệng thì bị một luồn khí tức cuồng bạo tràn tới làm cho bọn chúng phải ngậm miệng, ánh mắt của đám cự ngạc nhìn chằm chằm vào thanh cốt đao trong tay Lâm Phong.
Lâm Phong lập tức lấy ra mấy bình Âm Thi Phấn ném về phía Thiết Giáp Cự Ngạc, đây là loại Âm Thi Phấn đã được nâng cấp, một khi dính vào thì rất khó tẩy ra.
- Cho các ngươi thấy sự lợi hại của lão tử.
Lâm Phong đứng trên cành cây, cốt đao trong tay chém lung tung, miệng không ngừng lẩm bẩm, bộ dánh như mấy tên thầy pháp.
Đám cự ngạc bên dưới mở to mắt cảnh giác nhìn tên phía trên, đột nhiên một đầu cự ngạc nhảy dựng lên.
- Grào…
Sau đó là liên tiếp những tiếng kêu hoảng loạn vang vọng khắp đầm lầy, một bộ xà cốt xuất hiện quấn chặt lấy Thiết Giáp Cự Ngạc, miệng liên tục hôn hít làm cự ngạc hoảng loạn bỏ chạy.
Lâm Phong đứng ở trên nhìn thấy cũng không chịu nổi.
- Không ngờ đám yêu thú này bạo dạn như vậy?
Cửu Huyền bí cảnh đã tồn tại không biết bao nhiêu năm, bên dưới đầm lầy chắc chắn tích lũy không ít cốt thú, thứ này không chỉ giúp Lâm Phong đối phó đám cự ngạc mà còn giúp cốt đao của hắn thăng cấp, đúng là nhất tiễn song điêu.
Lâm Phong nhìn đám cự ngạc bị cầm chân liền xoay người tiến sâu vào bên trong đầm lầy, hắn vừa đi vừa ném ra Âm Thi Phấn, chỉ một lúc trôi qua, phía sau hắn đã là cả một thế lực.
- Thất Sắc Băng Liên ở bên phải, cách tiểu tử ngươi chưa tới một dặm.
Lâm Phong di chuyển bên trong đầm lầy được nửa giờ thì giọng nói của lão đầu truyền đến, hắn nhìn theo hướng lão chỉ, khóe miệng khẽ nhếch lên, cuối cùng cũng tìm thấy mục tiêu.
Cách đó không xa, một vùng của đầm lầy đã bị đóng băng, vài chục đầu Thiết Giáp Cự Ngạc đang nằm trên thềm băng nghỉ ngơi, bộ dáng vô cùng nhàn nhã, phía sau bọn chúng là mấy chục gốc Thất Sắc Băng Liên.
Lâm Phong nhìn thấy băng liên, vẻ mặt hiện rõ hưng phấn.
- Lần này trúng lớn rồi.
Không chỉ có mười mấy đóa liên hoa mà còn có cả liên đài và liên tử, những thứ này đều là bảo vật có giá trị rất cao.
Lúc này Thiết Giáp Cự Ngạc đã chú ý đến Lâm Phong, vài chục cặp yêu nhãn cùng lúc nhìn về phía hắn, uy áp địa cấp yêu thú bao trùm vài dặm xung quanh.
Lâm Phong đối diện với mấy chục đầu địa cấp cự ngạc mà không chút yếu thế, ngược lại còn lớn giọng hò hét.
- Các huynh đệ, đã đến lúc phục thù rửa hận, tấn công.
Vừa dứt lời, Lâm Phong liền ném mấy bình Âm Thi Phấn về phía Thiết Giáp Cự Ngạc, vài ngàn bộ cốt thú đồng loạt xông lên, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.
Nhiều cốt thú như vậy mà không có nổi một viên yêu đan, chứng tỏ đám yêu thú này trước khi chìm xuống đầm lầy đã bị đám cự ngạc xơi qua.
Lâm Phong nhìn đám Thiết Giáp Cự Ngạc bị cốt thú vây khốn, hắn lập tức chạy tới chỗ Thất Sắc Băng Liên bắt đầu đào dược.
- Tiểu tử, đào nguyên gốc cho lão phu.
- Không ngờ lão tham như vậy?
- Không được sao?
- Ta thích.
Lâm Phong lấy ra huyết đao bắt đầu đào linh dược.
- Keng…
Đại đao chém xuống chỉ làm cho một lớp băng mỏng vỡ ra.
- Cứng dữ.
- Dùng lửa đi.
Lâm Phong vận Vạn Hỏa Khai Thiên, huyết đao trong tay hắn được một ngọn lửa bao phủ, lúc này tốc độ đào linh dược đã nhanh hơn một chút nhưng vẫn phải tốn rất nhiều thời gian.
Đột nhiên giọng nói của lão đầu truyền đến.
- Tiểu tử cẩn thận.
Một đầu Thiết Giáp Cự Ngạc bất ngờ tập kích phía sau Lâm Phong nhưng bất thành, nhờ có lão đầu nhắc nhở mà hắn tránh được một kiếp.
Tuy Lâm Phong tránh được công kích của Thiết Giáp Cự Ngạc nhưng hắn không thể tiếp tục đào băng liên, đợi thêm một lúc thì Âm Thi Phấn sẽ hết tác dụng, thú cốt sẽ chìm xuống đầm lầy, một mình hắn sẽ phải đối mặt với mấy chục đầu địa cấp cự ngạc.
- Lão đầu, bây giờ phải làm sao đây?
- Không đào được băng liên vậy thì lấy liên hoa, liên đài, liên tử là được.
- Hảo.
Lâm Phong vừa giơ huyết đao lên thì mặt băng dưới chân truyền đến chấn động, từng vết nứt xuất hiện, một đạo uy áp khủng khiếp bao trùm thiên địa khiến hắn không thở nổi.
Đám Thiết Giáp Cự Ngạc cũng dừng chiến đấu, cả đám bỏ chạy tán loạn như gặp phải đại địch.
- Có chuyện gì vậy?
- Có thiên thú, chạy mau.
Lâm Phong lập tức xoay người bỏ chạy, trước khi rời đi, hắn nhìn thấy một khối băng rơi ra từ vết nứt, bên trên có gần chục gốc Thất Sắc Băng Liên, hắn nhanh tay thu vào giới chỉ rồi chạy đi.
Một bộ thú cốt từ dưới đầm lầy trồi lên, cao đến mấy chục trượng, kích thước to lớn chẳng khác gì một ngọn tiểu sơn, toàn thân lấp lánh như được đúc từ hoàng kim, bên trong bộ thú cốt có một viên cầu to như nắm tay liên tục xoay tròn.
- Là một bộ thiên cấp thú cốt, còn có cả yêu đan.
Lâm Phong đứng cách đó vài dặm, ánh mắt như dán lên bộ hoàng kim thú cốt, một khắc cũng không rời, giọng nói tràn đầy hưng phấn.
- Lão đầu, có cách nào lấy được bộ thú cốt đó không?
- Bộ thú cốt đó là của một đầu thiên thú cao giai, uy áp của nó hoàn toàn có thể ép chết tiểu tử ngươi.
- Thật sự không có cách nào sao?
- Nếu có mấy mảnh Hộ Thần Giáp của nha đầu kia ở đây thì không chừng sẽ có cơ hội.
Mảnh Hộ Thần Giáp lão đầu nói tới đang nằm trong tay của Hàn Băng, bên trên có khắc thiên văn dùng để bảo vệ thần hồn của tu sĩ.
Lão đầu nhìn vẻ mặt cố chấp của Lâm Phong, nhỏ giọng nhắc nhở.
- Muốn làm đại sự thì phải biết nắm được, buông được.
- Nhưng ta còn chưa nắm được mà.
Âm Thi Phấn của Lâm Phong chỉ còn lại mười mấy bình, giờ mà không chạy khỏi đây thì không còn cơ hội, dù sao băng liên cũng đã đến tay.
Lâm Phong do dự một lúc, cuối cùng quyết định xoay người rời đi, trên đường đi hắn liên tục thu thập thú cốt, thứ này có thể giúp cốt đao thăng cấp, tất nhiên không thể bỏ phí.
Sau khi rời khỏi đầm lầy, Lâm Phong tiếp tục hướng tới mục tiêu kế tiếp là Ngân Tâm Thảo, tiện thể ghé thăm nhà mấy đạo hữu yêu thú.