Thiên La

Chương 80: KINH BIẾN





Trong lúc Lâm Phong tiếp tục hành trình thì bên trong bí cảnh xảy ra một chuyện không ai ngờ tới, đoàn người của Trường Hà Thánh Cung bất ngờ bị yêu thú tập kích, tổn thất nghiêm trọng, gần một nửa đệ tử đã sử dụng truyền tống ngọc bài rời đi.

- HỐNG…

Hơn vạn đầu yêu hầu từ trên núi phóng xuống, trong đó có hơn trăm đầu đạt đến địa cấp, khí thế vô cùng bá đạo.

- Rút mau.

- Trưởng lão, ta đề nghị mọi người chia ra chạy, sau đó sẽ tập hợp ở chỗ đã hẹn.

- Các ngươi đi trước, để lão phu chặn đám nghiệt súc này lại.

Trên đỉnh cự sơn, một đầu yêu hầu có kích thước to lớn gấp đôi bình thường đang nhìn đám tu sĩ bên dưới tháo chạy, nó chính là vương hầu cai quản nơi này, một đầu thiên thú hàng thật giá thật, đến cả trưởng lão Thánh Cung cũng phải e ngại.

Lão đầu nhìn vẻ mặt đắc ý của đầu vương hầu, tức đến đỏ mặt, không phải vì an toàn của đám đệ tử thì lão cũng không chật vật như vậy.

Chạy được một lúc, đệ tử Trường Hà Thánh Cung lại tiếp tục chia ra, quá trình rượt đuổi kéo dài suốt một canh giờ thì đám yêu hầu mới hoàn toàn ngừng lại.

Sau khi tìm được chỗ ẩn nấp, Nam Cung Như Mộng liếc nhìn xung quanh, đệ tử Trường Hà Thánh Cung còn sót lại chỉ có mười mấy người, với thực lực như thế này muốn tiếp tục tiến sâu vào bí cảnh sẽ rất nguy hiểm, dù có tìm được tài nguyên thì cũng không đủ sức tranh giành với Cửu Huyền Thánh Cung.

Trong lúc Nam Cung Như Mộng suy tư thì có một trung niên nam tử bước đến bên cạnh nàng, nhỏ giọng nói.

- Như Mộng, ta có chuyện muốn nói.

- Trần chấp sự, có chuyện gì sao?

- Là lệnh của trưởng lão, chúng ta ra ngoài kia nói chuyện.

Trần Cung ra lệnh cho đám đệ tử tìm chỗ khôi phục, đợi khi hắn trở lại sẽ tiếp tục xuất phát.

Hai người đi được một lúc thì dừng lại, vẻ mặt Trần Cung rất căng.

- Trưởng lão nghi ngờ chuyện chúng ta bị yêu thú tập kích lần này là âm mưu của Cửu Huyền Thánh Cung, bọn chúng không muốn chúng ta lấy được Hỏa Vân Chi.

- Với thực lực bây giờ của chúng ta đúng là không thể tranh giành với Cửu Huyền Thánh Cung.

- Cho nên hai vị trưởng lão sẽ âm thầm hành động, trưởng lão muốn Như Mộng trở lại truyền tống trận, giả vờ như chúng ta đã thất bại, tiện thể giám sát đám người Cửu Huyền Thánh Cung.

Nam Cung Như Mộng nhíu mày, chuyện này hoàn toàn không có trong kế hoạch, trong lúc nàng do dự thì có một đạo linh lực hùng mạnh bất ngờ đánh tới.

- Phụt…

Như Mộng hoàn toàn không kịp phản ứng, cơ thể nàng bị đánh bay đi, lúc nàng còn lơ lửng trên không thì một thân ảnh xuất hiện bên cạnh, đại thủ vỗ thẳng vào đan điền của nàng.

- ẦM…

Thân thể Nam Cung Như Mộng bị đánh bay vào vách đá gần đó, khói bụi tan biến, nàng chật vật đứng lên, khóe môi vẫn còn vết máu, ánh mắt kinh ngạc nhìn đối phương.

- Tại sao… ngươi lại làm như vậy?

- Ta cũng không còn cách nào khác.

Trần Cung vừa nói vừa bước về phía Nam Cung Như Mộng, ánh mắt sắt lạnh nhìn nữ tử vô lực dựa lưng vào vách đá, nếu nàng không kịp kích hoạt bảo vật phòng ngự thì đã chết dưới tay của hắn.

- Nếu ngươi chết ở đây thì Cửu Huyền và Trường Hà nhất định sẽ xảy ra xung đột.

- Ngươi là dư nghiệt của Ma Giáo?

- Không sai, đáng tiếc là ngươi biết quá muộn.

Như Mộng nhìn đối phương đến gần, vẻ mặt vẫn bình thản.

- Ngươi nghĩ có thể giết được ta?

- Không thử làm sao biết được.

Trong lần ra tay thứ nhất, Trần Cung đã nhanh tay lấy được ngọc bài truyền tống, giới chỉ và túi trữ vật của Nam Cung Như Mộng, trừ món bảo vật phòng ngự thì trên người của nàng thì không còn thứ gì.

- Ngươi đã bị trúng Hóa Linh Chưởng của ta, linh lực sẽ dần biến mất, mấy ngày tiếp theo sẽ không thể dùng linh lực, không đúng, phải nói là cả đời này ngươi sẽ không còn cơ hội dùng linh lực.

- Thật vậy sao?

Đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa bao phủ lấy toàn thân Như Mộng, Trần Cung vừa nhìn thấy, sắc mặt liền biến đổi, hắn vội lướt tới muốn kết liễu đối phương nhưng vẫn chậm một bước, hỏa ảnh đã cuốn lấy Linh Mộng bay mất.

- Đáng chết, lại để cho nha đầu này trốn thoát.

Trần Cung nhìn hỏa ảnh phá không bay về phía chân trời, gương mặt xuất hiện nụ cười dữ tợn, Nam Cung Như Mộng đã không thể sử dụng linh lực, một tên phàm nhân sao có thể tồn tại bên trong cái bí cảnh này.

Cách đó vài trăm dặm, Nam Cung Như Mộng dựa lưng vào một gốc đại thụ, lúc này nàng rất mệt mỏi, cơ thể đã trở nên vô lực chỉ muốn nằm ngủ một giấc, giới chỉ và túi trữ vật đều bị lấy mất, một thiên tài đan đạo như nàng không ngờ cũng có lúc không còn đan dược để sử dụng.

- Ta sẽ chết ở đây sao?

Nàng cố sức đứng dậy, từng bước chân nghiêng ngã tiến về phía trước, nếu bây giờ nằm xuống thì mọi thứ sẽ kết thúc với nàng.

Vừa đi được vài bước thì bên cạnh truyền đến tiếng động, Như Mộng quay đầu nhìn lại, ánh mắt vốn đã mệt mỏi lại càng thêm tuyệt vọng.

Một đầu yêu chu không biết từ khi nào đã xuất hiện bên cạnh Nam Cung Như Mộng, nếu như linh lực vẫn còn, nàng có thể dễ dàng giải quyết đầu địa thú này nhưng bây giờ nàng chỉ là một nữ tử bình thường.

Yêu chu há miệng phun ra vài sợi tơ bắt lấy con mồi sau đó mang theo chiến lợi phẩm rời đi.

Ở một nơi gần đó, Lâm Phong vừa ghé thăm hang động của một vị đạo hữu, hắn vừa đi vừa kiểm tra chiến lợi phẩm, gần vạn khối trung phẩm linh thạch, địa cấp linh dược có 3 gốc.

- Lão đầu, vẫn chưa tìm thấy tung tích của Ngân Tâm Thảo sao?

- Linh dược một khi đã thông linh thì không dễ tìm.

Linh dược đã thông linh khác với linh dược thông thường, bọn chúng không ở một chỗ mà thường xuyên di chuyển khắp nơi, vấn đề là những thanh niên này thích di chuyển bên dưới lòng đất để né tránh bọn yêu thú.

Lâm Phong vừa đi vừa nhìn địa đồ, tung tích của Ngân Tâm Thảo liên tục thay đổi qua từng năm, khu vực xuất hiện khá rộng, đúng là không dễ tìm.

Lúc này Lâm Phong đã tiến khá sâu vào bí cảnh, càng vào sâu thì yêu thú càng hùng mạnh, tuy hắn có ma trận hộ thân nhưng khoảng cách dịch chuyển chỉ có mười mấy dặm, không cẩn thận gặp phải thiên thú là xác định.

- Bây giờ mà trở về thì chắc gì đã còn mạng.

Nghĩ lại thì yêu nữ kia còn nguy hiểm hơn cả thiên thú, khi nàng lên cơn thì cả Thánh Cung cũng rung chuyển.

Lâm Phong càng nghĩ càng cảm thấy bi quan, đúng lúc này giọng nói của lão đầu truyền đến như một tia sáng chiếu rọi cái tương lai mờ mịt của hắn.

- Tiểu tử, phía trước có cái hang động, có muốn kiếm chút không?

Cách đó không xa có một cái vách núi, đây là nơi yêu thú rất thích đào hang, từ chỗ Lâm Phong có thể nhìn thấy một cái hang động khá lớn.

- Là chỗ của Hấp Huyết Chu.

Trên địa đồ có ghi rõ, nơi này là địa bàn của Hấp Huyết Chu, nhớ lúc ở Thương Vân Thành, Lâm Phong cùng Huân Vũ đi săn cũng từng gặp phải một cặp huyền cấp Hấp Huyết Chu, xem ra hắn cùng dòng họ tên này rất có duyên.

Hấp Huyết Chu đang ở bên trong hang động đột nhiên nghe thấy vài tiếng nổ truyền đến, mặt đất khẽ chấn động, nó lập tức chạy ra kiểm tra thì thấy một tên tu sĩ đang đứng ở gần đó vẫy tay chào.

- Huyết chu đạo hữu, lâu ngày không gặp đạo hữu vẫn khỏe chứ?

- Két…

Hấp Huyết Chu há miệng phun ra mấy chục sợi huyết tơ nhưng đều bị đối phương né tránh, nó phun thêm vài lần, kết quả vẫn không thay đổi.

Lâm Phong lấy ra thêm mấy viên bạo đan ném về phía Hấp Huyết Chu.

- ẦM… ẦM… ẦM…

- Huyết chu đạo hữu, thấy lễ vật của ta thế nào?

- Két…

Hấp Huyết Chu rống lên một tiếng rồi phóng thẳng tới chỗ Lâm Phong nhưng tên phá hoại kia chưa đánh đã bỏ chạy, yêu chu chỉ đứng nhìn mà không đuổi theo.

Đợi khi Lâm Phong mất dạng thì Hấp Huyết Chu quay trở lại hang động nhưng nó vừa xoay người thì bị mấy viên bạo đan bay tới nổ tung, cơ thể yêu chu bị thổi bay đi vài trượng.

- Két…

Hấp Huyết Chu lập tức đuổi theo, lần này nó vô cùng quyết tâm, nhất định phải bắt được cái tên phá hoại này.

- Huyết chu đạo hữu, thượng lộ bình an.

Lâm Phong xuất hiện trước cửa hang động, hắn vác theo cốt đao tiến vào bên trong, ánh mắt cảnh giác, thông thường sẽ còn một đầu Hấp Huyết Chu ở lại giữ hang.

Đúng như dự đoán, Lâm Phong vừa bước vào hang động liền bị một đám huyết tơ công kích, hắn đạp Vân Tung Mị Ảnh tránh né, hoàn toàn không có ý định giao chiến với Hấp Huyết Chu mà tiếp tục chạy thẳng vào bên trong hang.

Mục tiêu của Lâm Phong không phải Hấp Huyết Chu mà là linh thạch và linh dược bên trong hang ổ của bọn chúng, chỉ cần lấy được bảo vật sau đó rời đi trước khi đầu yêu chu bên ngoài quay trở lại xem như đại công cáo thành.

Hấp Huyết Chu nhìn thấy tên kia muốn xông vào hang ổ, nó lập tức đuổi theo, đúng lúc này một đạo uy áp cuồn bạo ập tới làm cho đầu yêu chu đang phẫn nộ truy đuổi phải dừng lại, cơ thể nó khẽ rung lên, ánh mắt do dự.

Hấp Huyết Chu nhìn bóng dáng Lâm Phong dần biến mất bên trong hang động, nó đổi hướng chạy ra phía bên ngoài sau đó há miệng phun ra huyết tơ lấp kín cửa hang, đạo uy áp cuồn bạo vừa rồi làm cho yêu chu có cảm giác nguy hiểm, nó quyết định đợi đồng bọn trở về sẽ cùng tấn công.

Phía cuối hang động, Lâm Phong bắt đầu thu gom bảo vật, càng tiến vào sâu vào bí cảnh thì số lượng linh thạch và linh dược thu được cũng không ngừng tăng lên, lần này so với lần trước nhiều hơn một gốc địa cấp linh dược.

Sau khi thu hết bảo vật, ánh mắt Lâm Phong dừng lại trên vách hang, nơi đó có một cái lưới lớn làm bằng huyết tơ, trên lưới có vài cái huyết kén, đây chính là thức ăn của Hấp Huyết Chu, bọn chúng thường tha con mồi về tổ rồi mới thịt.

- Có cả địa cấp yêu thú nữa nè.

- Tiểu tử, phía trên có người.

- Cái gì?

Lâm Phong nhìn lên phía trên, đúng là có một cái kén giống hình người, không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là một tu sĩ.

Hắn nhanh tay lấy cái kén xuống kiểm tra, toàn bộ cơ thể đã bị huyết tơ bao phủ chỉ chừa lại một cái mũi để hít thở.

- Còn tốt là Hấp Huyết Chu thích ăn đồ tươi.

- Vẫn còn cứu được, phải mau rời khỏi nơi này.

Lão đầu kiểm tra một lúc, phát hiện người nằm bên trong cái kén vẫn còn hơi thở, tuy sinh mệnh đã rất mong manh, linh lực đã mất hết nhưng lão vẫn có thể cứu được.

Lâm Phong vừa lấy ra ma trận muốn kích hoạt thì bị lão đầu ngăn lại.

- Tiểu tử ngốc, phàm nhân không thể dùng truyền tống trận, điều này mà ngươi cũng không biết sao?

- Ta quên mất.

Phàm nhân muốn dùng truyền tống trận phải có một loại pháp bảo hộ thân, thứ đó không bao giờ dùng đến nên Lâm Phong chưa từng mang theo, sau này nên chuẩn bị vài cái đề phòng.

- Vậy bây giờ làm sao đây? Hang động bị bịt kín hết rồi.

- Trước tiến ra ngoài rồi tính.

- Hiểu rồi.

Lâm Phong cẩn thận đặt cái kén xuống, hắn kích hoạt ma trận trở ra bên ngoài hang động, sau khi xác định cửa hang chỉ có một đầu Hấp Huyết Chu canh giữ, lúc này hắn mới yên tâm cứu người.

Lâm Phong tìm một chỗ giấu ma trận đề phòng bất trắc, sau đó hắn lặng lẽ tiến lại gần cửa hang, cứu người rất quan trọng nhưng giữ mạng càng quan trọng hơn, trước khi đầu Hấp Huyết Chu kia trở lại, hắn phải giải quyết tên này.

- Ăn một đao của lão tử.

Hấp Huyết Chu không ngờ Lâm Phong lại tập kích ở phía sau, nảy giờ nó vẫn nghĩ tên kia đang ở bên trong hang động.

- Khét…

Hấp Huyết Chu lập tức phóng đi nhưng vẫn không kịp tránh né, cơ thể to lớn của nó bị cốt đao chém trúng, để lại một vết cắt dài gần nửa thước trên lưng, yêu huyết không ngừng trào ra.

Lâm Phong nhìn đầu Hấp Huyết Chu vẫn chưa ngã xuống, xem ra một đao vừa rồi chưa chạm tới yêu cốt của yêu chu, nên không thể kích hoạt Thực Cốt Pháp Văn.

- Thiên Lý Tùy Hành.

Lâm Phong lần nữa xuất hiện phía sau Hấp Huyết Chu, cốt đao tiếp tục chém xuống, mục tiêu chính là vị trí vết thương trên lưng của yêu chu.

- Khét…

Hấp Huyết Chu vừa cảm giác được Lâm Phong xuất hiện bên cạnh liền nhanh chân phóng đi, nó thành công né được được một đao, sau đó há miệng phun ra mấy chục sợ huyết tơ về phía Lâm Phong.

- Tên này nhanh thật.

- Tiểu tử, mau sử dụng long khí.

- Thiên Lý Tùy Hành

Lâm Phong lại xuất hiện bên cạnh Hấp Huyết Chu, đại đao tiếp tục chém tới, yêu chu vừa định tránh né thì một đạo uy áp cuồn bạo ập đến làm cho cơ thể của nó khẽ rung lên.

- Phập…

Cốt đao trong tay Lâm Phong chém thẳng vào vết thương trên lưng Hấp Huyết Chu, lưỡi đao cắm vào gần một nửa, cơ thể to lớn của yêu chu rung lên vài lần rồi đổ gục.

Lâm Phong thu thi thể Hấp Huyết Chu vào giới chỉ sau đó bước về phía hang động, hắn lấy ra một tờ pháp chỉ kích hoạt, hỏa quang lóe sáng, mấy chục đạo hỏa cầu bắn thẳng vào cửa hang, thiêu trụi đám huyết tơ.

Lâm Phong lập tức chạy vào bên trong hang động, hắn ôm lấy cái huyết kén rồi xoay người rời đi, khi hắn ra đến cửa hang thì nhìn thấy một đầu Hâp Huyết Chu đang đứng bên ngoài, ánh mắt của nó tràn đầy phẫn nộ.

- Nhân mệnh quan thiên, lão tử không có thời gian chơi với ngươi, mau cút sang một bên.

- Khét…

Hấp Huyết Chu rống lớn một tiếng rồi xông về phía Lâm Phong, khi nó vừa bước vào cửa hang thì bị một đạo linh lực hùng mạnh đánh bay ra bên ngoài.

Lâm Phong một tay ôm lấy huyết kén từ trong hang động chạy ra, tay còn lại cầm mảnh Hộ Thần Giáp đã nạp đủ 10 vạn hạ phẩm linh thạch, có thể phát ra công kích không thua gì một đòn của lục cấp tu sĩ.

- Huyết Ảnh Phân Thân.

Lâm Phong tiếp tục lấy ra một tờ pháp chỉ kích hoạt, mấy chục tên Lâm Phong đột nhiên xuất hiện sau đó bỏ chạy tán loạn, Hấp Huyết Chu nhất thời không phân biệt được thật giả, nó chỉ có thể chọn bừa một cái đuổi theo.

- Xem ra nhân phẩm hôm nay của lão tử không tệ.

Nửa giờ trôi qua, Lâm Phong đã thoát khỏi truy đuổi của Hấp Huyết Chu, vấn đề tiếp theo là phải tìm một chỗ an toàn để chữa thương, nhưng ở cái nơi này thì làm gì có chỗ nào an toàn.

- Lão đầu, có chủ ý gì không?

- Không phải tiểu tử ngươi có rất nhiều đạo hữu ở đây sao?

- Đúng há, sao ta lại quên mất nhỉ?

Mấy hôm trước, Lâm Phong có đi ngang qua địa bàn của một đầu yêu hùng, tên này vẫn đang trong thời gian ngủ đông, hắn có thể đến đó dừng chân một lúc.

Sau khi đến nơi, Lâm Phong tìm một chỗ ở gần hang ổ của yêu hùng, sau đó bố trí vài cái trận pháp ẩn nấp đơn giản, bình thường đám yêu thú sẽ không xâm phạm địa bàn của nhau, hắn có thể tạm thời ở nơi này chữa thương.

- Trước tiên dùng linh lực bảo vệ tâm mạch rồi từ từ tháo tơ.

Lâm Phong làm theo hướng dẫn của lão đầu, hắn truyền một ít linh lực vào cơ thể đối phương, sau đó bắt đầu gỡ huyết tơ, thứ tự sẽ là từ đầu đến chân.