Thiên La

Chương 76: NAM CUNG NHƯ MỘNG





Lâm Phong đi đến bên cạnh bình đan dược, hắn nhìn một lúc rồi gật đầu nhưng sau đó lại lắc đầu.

- Chất lượng khá tốt chỉ là thiếu một chút, thật đáng tiếc.

- Vị đạo hữu này đừng nói lung tung, đạo hữu có biết viên đan dược này là do ai luyện chế không?

- Đan dược tất nhiên là do đan sư luyện chế, chuyện này còn phải hỏi sao?

- Ngươi…

Tên đệ tử Trường Hà trừng mắt nhìn Lâm Phong.

- Viên đan dược này là do chính tay Nam Cung sư tỷ luyện chế, làm sao có thể có vấn đề.

- Ta đâu có nói viên đan dược này có vấn đề, ta chỉ nói là thiếu một chút, chỉ cần một chút nữa là thành bát đan rồi.

- Ăn nói lung tung… ngươi vừa nói cái gì?

Đám đệ tử nghe Lâm Phong nói liền nhìn về phía trưởng lão, không ai có phản ứng, như vậy lời của tên này nói là sự thật, Nam Cung Như Mộng đã tiếp cận đến trình độ bát đan.

Vương Lăng chỉ vừa luyện thành lục đan thượng phẩm, vẫn chưa bước vào thất đan, cách biệt giữa hai người đã quá xa, xem ra ngôi vị đệ nhất thiên tài của ngũ cung đại hội sắp tới lại thuộc về Nam Cung Như Mộng.

Lâm Phong thấy không ai hỏi chuyện thì nhìn qua Nam Cung Như Mộng ngồi đối diện, ánh mắt của nàng cũng đang đánh giá thanh niên trước mặt, kết quả không có gì nổi bật.

- Nam Cung đạo hữu, bán viên đan dược này cho ta có được không?

- 20 vạn trung phẩm linh thạch.

- Cái gì?

Lâm Phong bị nàng hù cho giật cả mình, 20 vạn trung phẩm linh thạch đủ để hắn mua 10 viên Huyết Linh Đan.

- Không được, 2 vạn là nhiều rồi.

- 5 vạn, ta mua.

- Ta cũng mua, ta ra 10 vạn.

Đám đệ tử vừa nghe Nam Cung Như Mộng mở lời liền điên cuồng ra giá, đối với mấy tên đệ tử chân truyền thì vài vạn trung phẩm linh thạch chẳng đáng là gì.

Lâm Phong trừng mắt nhìn đám người xung quanh.

- Các ngươi không biết cái gì gọi là tới trước đến sau hử?

- Trước sau không quan trọng, ai ra giá cao thì được.

- Đúng vậy, ta ra 15 vạn trung phẩm linh thạch.

- 20 vạn.

-…

Nam Cung Như Mộng mỉm cười nhìn thanh niên đối diện.

- Xem ra 20 vạn trung phẩm linh thạch không phải là một cái giá quá cao.

- Đúng rồi, sao ta không nghĩ ra nhỉ?

Lâm Phong chợt nghĩ ra một kế sách bán đan dược, một khi thành công thì số linh thạch chảy vào túi hắn sẽ tăng gấp mấy lần.

- Đan dược của Nam Cung đạo hữu luyện chế sao có thể dùng mấy thứ tầm thường như linh thạch để trao đổi.

Lâm Phong vừa nói vừa lấy ra một cái bình ngọc đưa cho đối phương.

- Đây là đan dược tại hạ vừa luyện chế, tại hạ muốn dùng viên đan dược này để trao đổi với đạo hữu.

Như Mộng vừa nhìn thấy viên đan dược trong tay Lâm Phong, vẻ mặt thoáng đổi.

- Đan dược này thật sự là do đạo hữu luyện chế?

- Quân tử nhất ngôn, tại hạ chưa lừa ai bao giờ.

- Thành giao.

Đám đệ tử nhìn thấy đan dược rơi vào tay Lâm Phong cũng không làm được gì, có lẽ bây giờ bọn chúng đã bắt đầu hiểu ra linh thạch không phải vạn năng.

Luận bàn kéo dài suốt hai canh giờ, đám đệ tử hoạt động vô cùng sôi nổi, chỉ có vài người là trầm tĩnh khác thường.

Nam Cung Như Mộng từ khi đổi đan dược với Lâm Phong thì chỉ tập trung vào viên đan dược trong tay, hoàn toàn không có ý luận bàn.

Ánh mắt Vương Lăng nhìn Như Mộng sau đó lại chuyển qua Lâm Phong, không biết là đang suy nghĩ về điều gì.

Lâm Phong thì cùng đồng bọn tụ lại một chỗ để bàn bạc về kế hoạch kiếm linh thạch hắn vừa nghĩ ra.

- Mọi người thấy thế nào?

Lãnh Phi Dao là người đầu tiên phản đối.

- Không được, làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Tuệ Vân sư tỷ.

- Ta cũng không đồng ý.

Phong Viêm là người tiếp theo phản đối, linh thạch quan trọng nhưng không thể so được với nữ thần trong lòng hắn.

Lâm Phong vẫn chưa bỏ cuộc.

- Mọi người đừng vội, có gì chúng ta từ từ bàn lại, cùng lắm thì chia lại linh thạch.

- Không được.

Kế hoạch của Lâm Phong là dựa vào danh tiếng của Tuệ Vân để bán đan dược, một khi mấy tên theo đuổi nàng biết được sẽ không tiếc linh thạch để mua, lúc đó giá đan dược sẽ tăng lên gấp mấy lần.

Chỉ tiếc là diệu kế của Lâm Phong đã bị Lãnh Phi Dao và Phong Viêm diệt từ trong lý thuyết, không có cơ hội thực hành.

Nửa giờ trôi qua, phần luận bàn kết thúc, toàn bộ trưởng lão và chấp sự đều rời đi, một đích của bọn họ đến đây là để quan sát thực lực của đám đệ tử, chứ không phải là chỉ giáo.

Lúc này, đại hội bước vào giai đoạn kế tiếp là trao đổi vật phẩm, quy tắc rất đơn giản, chỉ cần đọc tên vật phẩm trao đổi sau đó chờ đợi xem có người nào muốn trao đổi hay không.

Đầu tiên sẽ là đệ tử của Cửu Huyền Thánh Cung, một tên chân truyền đệ tử đứng lên đọc ra một mớ vật phẩm gồm có linh dược, đan dược, đan phương… những thứ này hắn đều không cần dùng đến nhưng rất có giá trị.

- Có vị đạo hữu nào muốn trao đổi với tại hạ không?

- Ta…

Lâm Phong ngồi một bên chờ thời, hắn không giống với đa số đệ tử ở đây, mỗi tên đều có xuất thân bất phàm, tài nguyên vô số, hắn chỉ là một tên tán tu chẳng có gì ngoài linh thạch.

- Lão đầu, nãy giờ có nhìn thấy thứ gì tốt không?

Đệ tử Thánh Cung đã trao đổi được một lúc mà lão đầu vẫn giữ im lặng, Lâm Phong nhìn đống vật phẩm mà ngứa hết cả tay.

- Chỉ là những thứ tạp nham, đối với tiểu tử ngươi vô dụng.

- Ta thấy gốc hồn dược kia cũng được mà.

- Đâu?

- Bên kia đó, đừng nói là nãy giờ lão ngủ quên a.

Đợi thêm một lúc, cuối cùng cũng tới lượt của Lâm Phong trao đổi, hắn lấy ra viên Huyết Linh Đan đặt trước mặt.

- Nhanh tay thì còn, chậm tay thì mất, thứ này chắc không cần tại hạ phải giới thiệu chứ hả?

- 20 vạn trung phẩm linh thạch.

- 22 vạn…

Phong Viêm ngồi bên cạnh nhíu mày.

- Lâm sư đệ, thứ này không dễ tìm, sao không giữ làm kỷ niệm.

- Nếu Phong sư huynh muốn thì đệ có thể ưu tiên cho huynh.

Phong Viêm nhìn Tuệ Vân ngồi bên cạnh rồi lắc đầu, sau đó hắn chợt hiểu ra chân lý, Lãnh Hàn Băng không có ở đây nhưng bên cạnh vẫn còn một tên nội gián vô cùng đáng yêu.

Nửa ngày trôi qua, buổi luận bàn giữa đệ tử Cửu Huyền Thánh Cung và Trường Hà Thánh Cung chính thức kết thúc, lần này không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, ngoại trừ hai tên đệ tử Trường Hà bị thương trong khi luận bàn, nghe nói người ra tay là Lãnh Hàn Băng.

Bên trong một căn phòng rộng lớn, hai lão đầu nhìn viên đan dược trên bàn, vẻ mặt bán tín bán nghi.

- Như Mộng, thứ này thật sự do một tên đệ tử Cửu Huyền luyện chế sao?

- Đệ tử không biết, là hắn nói tự tay luyện chế.

Lão đầu bên cạnh lập tức phủ nhận.

- Không thể nào, thủ pháp cao siêu như vậy sao có thể do một tên đệ tử luyện ra được.

- Đúng vậy, trình độ như thế này cho đến bây giờ lão phu chỉ thấy có vài người làm được.

- Cho dù không phải tiểu tử đó luyện chế thì bên trong Cửu Huyền cũng có người đạt đến bát đan, đây không phải là chuyện tốt.

- Chuyện quan trọng trước mắt là phải tìm cho ra người luyện chế viên đan dược này.

Lão đầu khẽ gật đầu đồng ý.

- Chuyện này không khó, chúng ta có thể để vài tên đệ tử đến chỗ tiểu tử kia thăm dò.

Nam Cung Như Mộng mở lời.

- Đệ tử sẽ tự mình đến đó.

- Có Như Mộng dò thám vậy thì không cần phải lo.

Vài ngày sau, bên trong một căn phòng của Đan Cung, vài tên đệ tử đang bàn luận nhiệt tình.

- Không sai vấn đề chính là ở đây, là do hỏa lực không đủ.

- Vậy phải làm sao?

- Dùng Hỏa Linh Đan là được.

Hỏa Linh Đan có thể cường hóa hỏa lực của tu sĩ lên vài phần trong thời gian ngắn, nhưng sau khi dùng đan dược thì tu sĩ sẽ tạm thời rơi vào tình trạng kiệt sức trong vài ngày.

Lâm Phong lấy ra mấy bình địa cấp Hỏa Linh Đan của gian thương vừa luyện chế, mỗi bình một viên đặt lên bàn.

- Bên trong đều là địa cấp thượng phẩm Hỏa Linh Đan, mỗi viên chỉ có 2 vạn trung phẩm linh thạch, có phải rất rẻ không?

- Ta lấy 3 viên.

Mấy ngày nay, có không ít đệ tử Trường Hà Thánh Cung tìm tới chỗ Lâm Phong bàn luận, nguyên nhân là vì lần trước tham gia giao lưu hội, khi trả lời vấn đề thì hắn chỉ nói một nửa, đến khi đối phương xác nhận những lời của Lâm Phong có hiệu quả, nhất định sẽ đến tìm hắn để luận bàn.

Sau khi luận bàn tiện thể bán thêm vài bình đan dược, giá cả so với bên ngoài cao hơn mấy phần, vậy mà đám đệ tử Trường Hà Thánh Cung vẫn bỏ linh thạch ra mua, không thèm chớp mắt một cái.

- Mấy tên này đúng là giàu có thật.

Ngoài linh thạch, Lâm Phong còn trao đổi được khá nhiều linh dược quý, những thứ này chỉ có thể tìm thấy ở địa bàn của Trường Hà Thánh Cung, ngay cả Vạn Bảo Các cũng không có bao nhiêu.

Đúng lúc Lâm Phong đang đắc ý vì bán được mấy viên đan dược thì một giọng nói từ bên ngoài truyền vào.

- Tiểu Phong tử, xem bộ dáng của đệ thì việc làm ăn cũng không tệ há?

Lãnh Phi Dao đi tới bên cạnh Lâm Phong, hai mắt mở to nhìn túi trữ vật trong tay hắn.

- Có lừa được tên đó không?

- Đệ có lừa ai bao giờ, sư tỷ không được nói lung tung.

- Vậy túi linh thạch này là sao?

Lâm Phong nhìn túi linh thạch trên tay, vẫn chưa kịp phi tang vật chứng, lần này đúng là trở tay không kịp.

- Đệ đang muốn đi đến Vạn Bảo Các mua vài gốc linh dược nên chuẩn bị ít linh thạch.

- Số linh thạch đó đệ cứ giữ mà dùng, ta không cần.

Lãnh Phi Dao tìm một chỗ ngồi xuống, ánh mắt đảo quanh căn phòng như đang tìm thứ gì đó.

- Nghe nói mấy ngày hôm nay có rất nhiều đệ tử Trường Hà Thánh Cung đến chỗ của đệ đúng không?

- Không có.

- Ta nói cho đệ biết, tốt nhất là đệ đừng quá thân mật với đám người đó, đặc biệt là mấy nữ tử kia.

Lâm Phong nghe đến đây, cảm giác có chuyện bất ổn sắp ập đến, vẻ mặt lập tức thay đổi.

- Sư tỷ, có chuyện gì cứ nói, đệ nhất định sẽ nghe lời.

- Mấy hôm trước có hai tên đệ tử Trường Hà Thánh Cung trêu chọc tỷ tỷ nên bị đánh trọng thương, đệ có biết chuyện này không?

- Có biết, nhưng cũng không thể vì vậy mà quơ đũa cả nắm được.

Lãnh Phi Dao trừng mắt nhìn tên sư đệ.

- Bọn chúng tốt hay xấu ta không quan tâm, ta chỉ lo tâm tình của tỷ tỷ không tốt, lỡ như nhìn thấy đệ ở cùng với nữ nhân khác thì lúc đó ta cũng không cứu được đệ.

Lâm Phong nghĩ đến đây, cảm giác có chút lạnh người, ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh.

- Nghiêm trọng như vậy sao?

- Hừ, đừng tưởng ta không biết chuyện mờ ám giữa hai người, nói cho đệ biết, muốn làm tỷ phu của ta không phải dễ đâu.

Lãnh Phi Dao nói đến đây thì dừng lại, giọng điệu có chút thay đổi.

- Chỗ này cũng không tệ, ta quyết định rồi, mấy ngày kế tiếp ta sẽ ở đây?

- Hả?

- Hả cái gì? Chẳng lẽ không được sao?

Lâm Phong nhíu mày, chuyện này không thể đùa được, không cẩn thận thì hang ổ cũng không còn.

- Sư tỷ, đệ có một chuyện muốn hỏi.

- Nói.

- Có phải tỷ lại chọc giận Hàn Băng sư tỷ đúng không?

- Làm gì có.

Lãnh Phi Dao lập tức lắc đầu phủ nhận, vẻ mặt ngây thơ vô tội, mấy hôm nay nàng rất nghe lời chỉ là trạng thái của tỷ tỷ không tốt, một mình nàng ở bên cạnh sớm muộn gì cũng có chuyện nên quyết định chạy sớm.

- Cho dù đệ có nói gì thì ta cũng không đi, ta sẽ ở lại đây?

- Đệ thấy chỗ của Tuệ Vân sư tỷ tốt hơn chỗ của đệ rất nhiều.

- Nhưng ở đó rất nhàm chán.

- Chỗ của đệ cũng rất nhàm chán.

Lâm Phong vừa dứt lời, bên ngoài liền có vô số âm thanh truyền đến, sau đó là tiếng bước chân của rất nhiều người đang chạy tới chỗ của hắn.

Hai mắt Lãnh Phi Dao sáng lấp lánh.

- Linh thạch tới rồi.

Một thân ảnh xuất hiện trước cửa phòng, Lâm Phong vừa nhìn thấy liền hiểu ra vì sao đám người kia lại kéo tới chỗ của hắn.

- Nam Cung tỷ tỷ.

Lãnh Phi Dao vừa nhìn thấy người tới liền vui vẻ chạy ra chào đón.

- Tỷ tỷ đến tìm muội sao?

- Ta đến tìm Lâm đạo hữu.

- Tỷ tìm tiểu Phong tử làm gì?

Như Mộng mỉm cười, nụ cười của nàng ấm áp như ánh xuân, khiến cho cả đám đệ tử xung quanh có cảm giác như say nắng.

- Ta đến đây vì Hỏa Linh Đan.

- Vậy thì tỷ tỷ không cần vào trong, muội cũng có Hỏa Linh Đan, hơn nữa còn là hàng thượng phẩm.

- Ta còn có vài chuyện muốn nói với Lâm đạo hữu.

- Tỷ tỷ cứ nói với muội, sau đó muội sẽ nói lại cho tiểu Phong tử.

Lâm Phong đứng bên cạnh như người vô hình, vị tiểu sư tỷ này thật sự đã xem chỗ này là nhà của nàng rồi.

- Nam Cung đạo hữu, có chuyện gì vào trong rồi nói.

Nam Cung Như Mộng vừa bước vào phòng thì Lâm Phong lập tức đóng cửa, làm cho mấy tên bên ngoài tức đến méo mặt.

- Nam Cung đạo hữu, có chuyện gì muốn nói với tại hạ sao?

Như Mộng lấy ra một bình đan dược đặt lên bàn, nàng trực tiếp vào vấn đề.

- Lâm đạo hữu có thể cho ta biết viên đan dược này là do ai luyện chế không?

- Là lão tử luyện chứ ai.

Lâm Phong thầm nói, nhưng hắn biết đối phương sẽ không tin, nếu tin đã không tới đây hỏi hắn.

Thật ra thì viên đan dược này không phải hoàn toàn là do Lâm Phong luyện chế, hôm đó lão đầu không biết bị gì mà đột nhiên nổi hứng, đích thân chỉ hắn luyện đan, không ngờ lại luyện thành bát đan.

Lâm Phong còn chưa kịp trả lời thì giọng nói kinh ngạc của Phi Dao truyền đến.

- Tiểu Phong tử, không lẽ đan dược của đệ luyện chế có vấn đề nên bị Nam Cung tỷ tỷ trả hàng rồi?

- Không thể nào, đan dược của đệ tuyệt đối không có vấn đề.

Lâm Phong lập tức phủ nhận, đùa à, chuyện này có liên quan đến danh tiếng của hắn, lỡ như bị đám thanh niên ngoài kia biết được đan dược của hắn bị Nam Cung Như Mộng trả hàng thì còn làm ăn gì nữa.

- Không phải đan dược của đệ có vấn đề thì Nam Cung tỷ tỷ mang đến đây làm gì? Chẳng lẽ đệ muốn nói ánh mắt của Nam Cung tỷ tỷ có vấn đề sao?

- Đệ không có nói, là tỷ nói.

- Rõ ràng là đệ có ý đó.

- Đệ không có.

Nam Cung Như Mộng ngồi bên cạnh nhìn tỷ đệ tranh nhau, nàng có cảm giác gì đó rất lạ, từ trước đến giờ, mỗi khi nàng xuất hiệu đều là trung tâm của mọi người, chưa bao giờ bị bỏ rơi như lúc này.

- Lâm đạo hữu, có thể trả lời câu hỏi ta không?

- Nam Cung đạo hữu, tại hạ thật sự không có nghi ngờ ánh mắt của đạo hữu, tại hạ có thể dùng tâm ma đại thệ để chứng minh.

Giọng nói Lâm Phong vô cùng chân thành, Nam Cung Như Mộng là nữ thần của một nửa tu sĩ Nam Hoang, tuyệt đối không thể đắt tội nàng.