Thiên La

Chương 75: GIAO LƯU HỘI





Lam y lão đầu mỉm cười.

- Lần này nhờ có Lâm tiểu hữu tìm ra cách giải Hắc Phong Tán Linh, giúp đồ đệ của lão phu rút ngắn thời gian hồi phục, theo lý thì lão phu phải nói một tiếng đa tạ.

- Đa tạ làm gì, đưa mấy trăm vạn linh thạch là được rồi.

Lâm Phong thầm nói, ngoài mặt vẫn giữ thái độ cung kính.

- Tiểu bối có thể tìm ra giải dược, tất cả là nhờ có sư phụ chỉ dạy.

- Vậy sao? Không biết đó là vị cao sư nào?

- Là Lưu trưởng lão.

Lam y lão đầu khẽ gật đầu, thật ra thì lão cũng không tin một tên nhóc như Lâm Phong có thể giải được Hắc Phong Tán Linh, ngay cả lão còn không biết cách giải đây này.

Mỗi lần đại thiên bí cảnh khai mở, Thánh Cung thường trao đổi danh ngạch với nhau, lần trước Trường Hà bí cảnh mở ra, Cửu Huyền Thánh Cung đã đưa một top đệ tử tiến vào, lần này đến lượt đệ tử Trường Hà Thánh Cung tiến vào Cửu Huyền bí cảnh.

Bên trong một căn phòng, có vài thanh niên đang tụ tập, cùng nhau bàn về đại thiên bí cảnh.

- Đại thiên bí cảnh mỗi lần mở ra chỉ có 1000 cái danh ngạch, đám người Trường Hà kia lấy hết 100 cái, vậy chẳng phải chỉ còn 900 cái thôi sao? Hèn gì một cái danh ngạch lại có giá 1000 vạn điểm cống hiến.

Lãnh Phi Dao lắc đầu.

- Trong 900 danh ngạch còn lại, các gia tộc phụ thuộc Cửu Huyền Thánh Cung sẽ lấy 200 cái, thật ra chỉ còn lại có 700 cái thôi.

Phong Viêm ở bên cạnh cũng góp lời.

- Nếu để ta giao dịch thì một cái danh ngạch có giá thấp nhất là 1500 vạn điểm cống hiến.

Trong lúc đám người Lâm Phong bàn về đại thiên bí cảnh thì ở một góc khác của căn phòng, Tuệ Vân liên tục bắt thủ ấn, trước mặt nàng là một cái đan đỉnh lơ lửng trên không, hỏa quang càng lúc càng thịnh.

Một lúc sau, đan đỉnh khẽ rung lên, lục đan từ bên trong đỉnh bay ra được Tuệ Vân cẩn thận thu vào bình ngọc.

Phi Dao lập tức chạy tới cầm lấy bình đan dược quan sát, giọng nói tràn đầy hưng phấn.

- Tuệ Vân sư tỷ đúng là lợi hại, toàn bộ đều là thượng phẩm đan dược.

Tuệ Vân nhìn bình đan dược trong tay sư muội, đôi môi khẽ cong lên, từ sau khi nghe được kiến giải của Lâm Phong về đan đạo, nàng đã tự mình kiểm tra, cuối cùng phát hiện kiến thức của tên sư đệ này còn vượt qua cả nàng.

Từ đó, Tuệ Vân thường đến chỗ Phi Dao cùng luận bàn, đan thuật không ngừng tiến bộ, chỉ là không ngờ tốc độ lại nhanh đến như vậy, đến giờ nàng vẫn chưa tin bản thân có thể luyện thành lục đan thượng phẩm.

Lâm Phong và Phong Viêm liếc nhìn nhau, ánh mắt ẩn hiện tiếu ý, tiếp tục như thế này thì linh thạch sẽ như thác đổ vào túi bọn chúng.

Lãnh Phi Dao nhìn thấy vẻ mặt mờ ám của hai tên bên cạnh, ánh mắt cảnh giác.

- Có phải hai ngươi tính làm chuyện mờ ám đúng không ?

- Đâu có.

Hai thanh niên vội lắc đầu phủ nhận nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt của Phi Dao.

- Đừng tưởng ta không biết hai người các ngươi đang nghĩ gì, coi chừng ta đó.

Lâm Phong vội hòa giải.

- Đệ và Phong sư huynh chỉ đang nói về chuyện giao lưu với đệ tử Trường Hà Thánh Cung.

Phong Viêm gật đầu nói tiếp.

- Mấy lần giao lưu trước đều bị bọn chúng chèn ép, lần này chúng ta phải lấy lại danh dự.

Bên trong số đệ tử Trường Hà Thánh Cung đến tham gia bí cảnh có mấy tên đệ tử Đan Cung, trước khi bí cảnh mở ra, bọn họ đã đề nghị tổ chức giao lưu đan đạo để hai bên cùng học hỏi và phát triển.

Lãnh Phi Dao vừa nghĩ đến buổi giao lưu sắp tới liền bỉu môi.

- Biết làm sao được, người ta có đệ nhất thiên tài đan đạo Nam Hoang tọa trấn, chúng ta sao có thể thắng được.

- Vậy thì chưa chắc.

Tuệ Vân đi tới bên cạnh sư muội.

- Mọi người đừng quên lần này giao lưu không phải là luyện đan.

- Đúng rồi, mỗi lần giao lưu chẳng phải đều bàn về đan đạo sao?

Lãnh Phi Dao vừa dứt lời, toàn bộ ánh mắt đều tập trung vào người Lâm Phong, kiến thức đan đạo của tên sư đệ này thật sự vô cùng khủng bố, ngay cả một tên gian manh như Phong Viêm, bình tĩnh như Tuệ Vân đều phải rung động.

Lâm Phong thấy vậy lập tức vỗ ngực đảm bảo.

- Đến bao nhiêu thì đệ cũng cân hết.

Mấy ngày tiếp theo, đệ tử bên trong Cửu Huyền Thánh Cung chạy khắp nơi để chuẩn bị cho buổi giao lưu giữ hai Thánh Cung, không chỉ có Đan Cung mà tất cả các cung còn lại đều tổ chức, chỉ là Đan Cung được chú ý nhiều hơn.

Đệ tử Thánh Cung nếu không có gì làm đều chạy tới Đan Cung đi dạo, từ khi Nam Cung Như Mộng đến đây, nàng thường đến Tàng Kinh Các để tìm thư tịch, mỗi lần nàng xuất hiện là nơi này lại bùng nổ dân số.

Lãnh Phi Dao hừ lạnh.

- Có gì đâu mà xem, đâu phải bọn họ chưa từng nhìn thấy mỹ nhân.

- Mỹ nhân thiên hạ không thiếu nhưng đạt đến cấp bậc như Nam Cung đạo hữu thì đúng là thế gian hiếm có.

Lâm Phong nghe gian thương nói liền gật đầu.

- Đúng là hiếm thấy.

Phi Dao thấy hai thanh niên mở to mắt nhìn Nam Cung Như Mộng lướt qua mà không thèm để ý đến đại mỹ nữ như nàng, ánh mắt tràn đầy tức giận, bản thân nàng có chỗ nào không bằng nữ nhân kia, chỉ là nàng còn nhỏ nên có vài chỗ vẫn chưa phát triển tốt.

Phi Dao nhìn tên gian thương bên cạnh, khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười tinh nghịch, nàng nhỏ giọng hỏi.

- Nam Cung tỷ tỷ so với Tuệ Vân sư tỷ thì như thế nào?

- Nói về dung mạo thì Tuệ Vân không thể so với Nam Cung đạo hữu nhưng trong lòng ta chỉ có một mình Tuệ Vân.

Phong Viêm đắc ý nhìn Phi Dao, mấy trò này sao có thể làm khó hắn.

Lãnh Phi Dao lấy ra một khối Lưu Ảnh Thạch sau đó truyền linh lực vào bên trong, hình ảnh Phong Viêm đang đắm đuối nhìn Nam Cung Như Mộng xuất hiện, tiếp đó là giọng nói của gian thương truyền đến.

- Nói về dung mạo thì Tuệ Vân không thể so với Nam Cung đạo hữu…

Hình ảnh chỉ phát đến đây là kết thúc, Phi Dao đắc ý thu Lưu Ảnh Thạch vào túi trữ vật.

- Cuối cùng cũng tìm được lễ vật tặng cho Tuệ Vân sư tỷ.

Phi Dao vừa dứt lời liền rời đi, bỏ lại hai thanh niên trợn mắt há miệng nhìn theo.

- Lãnh sư muội, đợi ta với.

Phong Viêm vội đuổi theo, Lâm Phong thấy gian thương chạy đi cũng đuổi theo sau, tuy hắn không bị tiểu sư tỷ chơi nhưng vẫn sợ nàng đi tố cáo với băng nữ.

Vài ngày trôi qua, đại hội giao lưu lần thứ 257 giữa Cửu Huyền Thánh Cung và Trường Hà Thánh Cung sắp chuẩn bị bắt đầu, bên trong Đan Cung, các vị trưởng lão và chân truyền đệ tử đều có mặt đầy đủ, nơi tổ chức giao lưu là một căn phòng rộng lớn, có sức chứa lên đến 1000 người.

Bình thường đệ tử Đan Cung chỉ có vài trăm nhưng buổi giao lưu vẫn chưa bắt đầu thì căn phòng đã chật kín người, nguyên nhân là do đệ tử của các cung khác đã sớm tới đây chờ đợi.

Lâm Phong đứng phía sau sư phụ, bên cạnh là gian thương, cả hai đều bày ra bộ dáng nghiêm túc, khác với thường ngày.

Lãnh Phi Dao đứng bên cạnh cố nhịn cười, hai thanh niên này sau khi bị sư phụ nàng chỉnh vài lần đã không còn manh động như lúc trước.

- Cuối cùng cũng tới, làm lão tử đứng mỗi cả chân.

Lâm Phong nhìn ra phía ngoài đại môn, nơi đó có mười mấy người đang bước vào, dẫn đầu là một bạch y lão nhân, râu tóc bạc trắng, bộ dáng tiên phong đạo cốt, chắc là sắp gần đất xa trời rồi.

- Các vị đạo hữu, thật ngại quá đã khiến các vị đợi lâu.

Sau một hồi đàm đạo giữa các bô lão, buổi giao lưu chính thức bắt đầu, hôm nay chỉ có đệ tử Thánh Cung tham gia, trưởng lão sẽ ở một bên âm thầm đánh giá.

Lúc này, ánh mắt mọi người đều tập trung vào nữ nhân ngồi hàng đầu tiên bên trong đám đệ tử Trường Hà Thánh Cung, hôm nay bọn chúng sẽ thấy được thiên phú của đệ nhất thiên tài đan đạo Nam Hoang.

Lâm Phong ngồi ở chỗ đệ tử chân truyền, khoảng cách với Nam Cung Như Mộng chỉ là vài bước chân, từ đây hắn có thể thấy rõ vẻ đẹp của nàng.

Phải thừa nhận Nam Cung Như Mộng rất xinh đẹp, dáng người và khuôn mặt đều đúng chuẩn, ánh mắt thanh tịnh như nước, không chút rung động, dù cho trước mặt nàng là những thiên tài ưu tú nhất của Cửu Huyền Thánh Cung, vẻ đẹp của nàng có phần giống với Tuệ Vân, nhưng sáng hơn ở gương mặt tự tin và tràn đầy trí tuệ.

Lãnh Phi Dao đang ngồi quan sát thì thấy ánh mắt của Lâm Phong cứ dừng trên người Nam Cung Như Mộng, nàng trừng mắt nhìn tên sư đệ.

- Tiểu Phong tử, mau thu cặp sắc nhãn của đệ lại, đừng làm mất mặt đệ tử Cửu Huyền.

- Sư tỷ đừng hiểu lầm, đệ chỉ đang quan sát đối thủ.

- Vậy đệ nhìn thấy gì rồi?

Lâm Phong bày ra bộ dáng nghiêm túc.

- Đối thủ rất lợi hại, công thủ song toàn.

Phi Dao nghe xong thì có chút không hiểu.

- Cái gì là công thủ song toàn.

- Chính là ngực công, mông thủ.

Phong Viêm tốt bụng giải thích, hai tên gian manh liếc nhìn nhau, đều thấy được vẻ đắc ý trong ánh mắt đối phương.

- Hai ngươi… các ngươi là một đám háo sắc.

- Trật tự.

Ánh mắt Lưu Vũ Đồng liếc nhìn đám đệ tử phía sau, khiến cho tên nào cũng câm như hến, mấy tên đệ tử của bà đều có thiên phú hơn người nhưng tính cách thì không khác gì một đám sửu nhi, trừ Tuệ Vân.

Buổi giao lưu đã bắt đầu được một lúc, chủ yếu là bàn luận về một số vấn đề khó giải quyết trong quá trình luyện đan, phối dược…

Lâm Phong vừa nghe vừa học hỏi, lâu lâu lại đưa ra những vấn đề trời ơi làm đối phương câm lặng, cho dù là mấy vị trưởng lão ngồi bên cạnh quan sát cũng phải nhíu mày.

Lãnh Phi Dao mỉm cười khích lệ.

- Tiểu Phong tử làm tốt lắm.

Phi Dao vừa dứt lời thì một tên đệ tử Trường Hà Thánh Cung liền đứng lên đặt vấn đề, từng câu từng chữ đều giống y lời của Lâm Phong, nói xong còn dùng ánh mắt đắc ý nhìn về phía đệ tử Cửu Huyền Thánh Cung.

- Nếu đạo hữu đã thành tâm muốn biết thì tại hạ sẽ sẵn lòng trả lời…

Lâm Phong bắt đầu làm nhiệm vụ thông dịch viên, những lời hắn nói ra mang đậm tính chất trừu tượng, chỉ có cấp bậc như trưởng lão mới có thể hiểu được, đám đệ tử kia thì hên xui.

Đến khi Lâm Phong ngừng lại, vẻ mặt của đám đệ tử xung quanh như vừa tỉnh ngủ, mặt tên nào cũng đần ra.

- Lão tử còn không hiểu mình đang nói cái gì thì sao các ngươi có thể hiểu được.

Đám đệ tử cái hiểu cái không nhìn về phía trưởng lão, mấy lão đầu này không phản đối chứng tỏ đối phương nói không sai.

Một tên đệ tử tiếp tục hướng Lâm Phong đặt ra vấn đề mà bản thân hắn mất vài năm vẫn chưa thể phá giải.

Lâm Phong tiếp tục dùng biện pháp nghệ thuật trừu tượng diễn giải, khiến đối phương vừa hiểu vừa không.

- Lâm đạo hữu, có thể giải thích rõ hơn không?

- Cái này nói ra thì dài lắm, đạo hữu có thời gian thì đến chỗ của tại hạ đàm đạo, lúc đó sẽ nói rõ hơn.

- Vậy xin đa tạ.

Phong Viêm dùng ánh mắt khác người nhìn tên sư đệ bên cạnh, hôm nay tên này sao lại tốt tính như vậy, chẳng lẽ trời đổi gió rồi?

- Không lẽ Lâm sư đệ muốn thể hiện trước mặt mỹ nhân?

Lãnh Phi Dao cũng cảm giác có chút không đúng lắm.

- Tiểu Phong tử, sao đệ lại đi giúp mấy tên đó?

- Đan sư trong thiên hạ đều là người một nhà, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm.

- Hừ, không muốn nói thì thôi.

Trong lúc mọi người đang bàn tán sôi nổi thì Nam Cung Như Mộng đột nhiên lấy ra một bình đan dược đặt lên bàn, bên trong bình chỉ chứa đúng một viên huyết đan, nàng không nói một lời, ánh mắt thanh tịnh nhìn về phía đệ tử Cửu Huyền Thánh Cung.

- Đó chẳng phải là Huyết Linh Đan sao?

- Không sai, chất lượng đã đạt đến địa cấp thượng phẩm.

Đám đệ tử chân truyền vừa nhìn đã biết viên đan dược bên trong bình ngọc là địa cấp thượng phẩm Huyết Linh Đan, công dụng chủ yếu dùng để bổ máu, hoạt huyết, chỉ là không hiểu dụng ý của Nam Cung Như Mộng.

Lâm Phong nhíu mày.

- Có khi nào nàng ta muốn bán đấu giá ở đây không? Đúng rồi, sao ta lại quên mất chuyện này nhỉ?

Những người có mặt trong buổi giao lưu hôm nay không phải là trưởng lão Thánh Cung thì cũng là đệ tử chân truyền, tên nào mà không giàu chảy mỡ, không vắt một chút thì đúng là quá có lỗi với bản thân.

Phong Viêm khẽ lắc đầu.

- Loại đan dược này không có giá trị cao, bán đấu giá cũng không được bao nhiêu.

Lãnh Phi Dao trừng mắt nhìn hai tên hám tài bên cạnh.

- Các ngươi có im đi không, không phải ai cũng tham linh thạch như hai ngươi.

Trong mắt Phi Dao thì Nam Cung Như Mộng chính là hình mẫu lý tưởng mà nàng theo đuổi, sao có thể để hai tên này nói xấu được.

Trong lúc mọi người còn đang bàn tán thì Vương Lăng đột nhiên đứng lên, hắn bước lại gần bình đan dược, sau khi quan sát một lúc, vẻ mặt hiện rõ sự kinh ngạc.

- Chúc mừng Nam Cung đạo hữu.

Nam Cung Như Mộng khẽ gật đầu xem như đáp lễ, Vương Lăng vừa về chỗ thì có một tên đệ tử khác chạy lên xem đan dược nhưng không nhìn ra được gì.

Lâm Phong nhịn không được hỏi lão đầu.

- Lão đầu, viên đan dược đó có gì lạ sao?

- Tiểu tử ngươi không nhìn ra được gì sao?

- Không thấy a.

- Vấn đề không nằm ở chất lượng mà nằm ở số lượng.

Một câu của lão đầu khiến Lâm Phong tỉnh mộng, ngay từ đầu hắn đã lạc đề, từ hình dáng, kích thước, đường vân và màu sắc của đan dược cho thấy viên Huyết Linh Đan này được luyện ra cùng lúc với 6 viên Huyết Linh Đan khác, tức là chủ lò đã đạt đến trình độ thất đan, hơn nữa có thể là thất đan thượng phẩm.

- Thì ra là muốn thị uy đây mà.

Lâm Phong nói ra suy đoán của mình với đồng bọn xung quanh làm cả đám kinh ngạc một trận, thất đan không phải ai cũng có thể luyện thành, toàn bộ Nam Hoang chỉ có mười mấy vị đan sư đạt được, bên trong Cửu Huyền có bốn vị, toàn bộ đều là trưởng lão Đan Cung.

Một đan sư cho dù có học nhiều hiểu rộng đến mức nào đi nữa nhưng không thể luyện ra số lượng đan dược ngang với đối thủ thì đẳng cấp vẫn không bằng, muốn luận bàn với Nam Cung Như Mộng, trước tiên cần phải đạt đến trình độ thất đan, đây chính là dụng ý của đối phương.

Lãnh Phi Dao mở to đôi mắt ngưỡng mộ nhìn nữ tử ngồi đối diện.

- Bây giờ phải làm sao? Chẳng lẽ chúng ta phải chịu thua?

Tuy nàng rất thần tượng Nam Cung Như Mộng nhưng danh tiếng cũng rất quan trọng, Lâm Phong vỗ ngực đảm bảo.

- Để đó cho đệ.

- Đệ lại muốn làm gì?

- Mọi người nhìn cho rõ, đệ chỉ làm một lần thôi đó.

Lâm Phong lấy ra một cái bảng sau đó ghi lên vài chữ rồi giơ lên.

- Ta ra giá 5 vạn trung phẩm linh thạch.

-…

Đám đệ tử đang bàn luận sôi nổi đều dừng lại nhìn về phía Lâm Phong, căn phòng đột nhiên trở nên vô cùng tĩnh lặng.

Một tên đệ tử Trường Hà Thánh Cung nhịn không được cười ha hả.

- Tên ngốc đó muốn làm gì vậy?

- Hắn đang đấu giá sao?

- Ha ha ha, đúng là chết cười…

Lãnh Phi Dao lén kéo tên sư đệ một cái.

- Đây chính là cái chủ ý của đệ đó sao?

- Không phải sao? Nếu không muốn bán đan dược thì lấy ra để làm gì?