Thiên La

Chương 74: KHÁCH ĐẾN



Trong lúc Lâm Phong đang suy tư thì bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, sau đó là giọng nói bất mãn của Lãnh Phi Dao truyền vào.
- Tiểu Phong tử, mau lăn ra đây cho ta.
Vẻ mặt Lâm Phong lập tức thay đổi.
- Xong rồi, quên mất hôm nay có hẹn với tiểu sư tỷ đi mua linh dược.
Lâm Phong vừa mở cửa thì nhìn thấy Lãnh Phi Dao hai tay chống hông đứng bên ngoài.
- Tiểu Phong tử, có phải đệ lại muốn bị đánh nữa không?
- Đệ xin lỗi, lúc nãy đệ luyện công nên quên mất có hẹn với sư tỷ.
- Lần này ta tha cho đệ.
Lãnh Phi Dao không đợi đối phương mở lời liền nói tiếp.
- Chỉ phạt đệ 1000 trung phẩm linh thạch.
- Cái gì? Sao nhiều vậy, lần trước không phải chỉ có 200 thôi sao?
- Đệ còn dám nói, tái phạm tất nhiên phải bị phạt nặng hơn, hơn nữa lần này đâu phải chỉ có mình ta đứng đợi.
Lâm Phong nhìn ra phía sau tiểu sư tỷ thì thấy một hình bóng quen thuộc đã lâu không gặp, từ khi bị lão đầu chơi một vố, hắn vẫn luôn tìm cách tránh mặt băng nữ.
- Sao hôm nay Hàn Băng sư tỷ lại đến?
- Sao ta biết được, ta cảnh cáo đệ, mấy hôm nay tâm tình của tỷ tỷ không tốt, đệ đừng có nói lung tung.
- Đệ biết rồi.
Lãnh Hàn Băng nhìn tiểu muội đi tới, ánh mắt lạnh lùng thoáng lướt qua người lưu manh, từ khi nàng ra tay với Lâm Phong, thái độ của hắn đối với nàng đã khác đi rất nhiều, không còn thân cận như trước, mỗi lần gặp nhau hắn đều tìm cách tránh đi.
- Không lẽ hắn vẫn còn để ý chuyện đó.
Lâm Phong vì nàng mạo hiểm tiến vào Ma Lĩnh Sơn Mạch tìm giải dược, vậy mà vừa gặp mặt nàng đã đánh hắn, cho dù là ai thì cũng cảm thấy tức giận.
Mấy ngày không cùng Lâm Phong nói chuyện, Hàn Băng cảm giác cuộc sống thiếu đi thứ gì đó, chỉ có thể đứng từ xa nhìn hắn cùng tiểu muội vui vẻ trò chuyện, trong lòng xuất hiện cảm giác thất lạc khó tả.
Lãnh Phi Dao vừa bước tới đã nói đỡ cho Lâm Phong.
- Tỷ tỷ, lúc nãy tiểu Phong tử luyện công nên quên mất hôm nay có hẹn với muội, tỷ tỷ đừng trách đệ ấy.
Ánh mắt lạnh nhạt của Hàn Băng nhìn về phía Lâm Phong.
- Ngươi đi theo ta.
Lãnh Phi Dao nhìn hai người rời đi, trong lòng thầm cầu nguyện cho tiểu sư đệ, hi vọng tỷ tỷ sẽ nhẹ tay với hắn.
Lâm Phong lủi thủi đi phía sau băng nữ, trong lòng thầm mắng lão đầu vô sỉ, không phải lão chơi dơ thì hắn đâu có rơi vào tình cảnh như thế này.
Đột nhiên Hàn Băng dừng lại, giọng nói của nàng nhỏ đến mức chỉ đủ để hai người nghe.
- Xin lỗi.
- Hả?
- Lần trước ta không nên ra tay đánh ngươi, lúc đó ta không kiểm soát được bản thân.
Lâm Phong vội lắc đầu.
- Không phải, là đệ không đúng, lúc đó đệ chỉ nói đùa, sư tỷ xem như gió thổi mây bay là được rồi.
- Có phải ngươi còn giận ta không?
- Không có.
Lãnh Hàn Băng xoay người, ánh mắt nàng nhìn thẳng vào hắn.
- Vậy sao ngươi luôn né tránh ta?
- Đệ…
Lâm Phong cúi đầu, giọng nói ấp úng.
- Đệ sợ bị sư tỷ đánh.
Cho dù là Linh Mộng thì Lâm Phong cũng dám chiến một trận nhưng Hàn Băng thì khác, nàng đã vì hắn mà âm thầm làm rất nhiều chuyện, sao hắn có thể ra tay với nàng.
Lãnh Hàn Băng nhìn bộ dạng lúng túng của lưu manh, khóe môi thoáng cong lên, vẻ mặt nàng thoáng hiện chút tiếu ý nhưng lập tức khôi phục vẻ lạnh lùng.
- Ta không phải loại người thích dùng vũ lực, ngươi vì ta mạo hiểm đi tìm giải dược cho nên chuyện hôm đó ta sẽ không tính với ngươi.
- Thật sao?
- Tin hay không tùy ngươi.
Lâm Phong nhìn băng nữ rời đi, hắn vội đuổi theo.
- Sư tỷ đợi chút, đệ có chuyện muốn nhờ sư tỷ giúp.
- Chuyện gì?
- Đệ vừa nghĩ ra vài loại binh khí, muốn nhờ sư tỷ khắc giúp pháp văn.
Lãnh Hàn Băng xoay người nhìn hắn.
- Ngươi muốn luyện chế pháp binh?
- Không phải pháp binh mà là pháp đan binh.
Loại vũ khí của Lâm Phong là sự kết hợp giữa đan dược và pháp binh, một thứ vũ khí vô cùng bá đạo từng xuất hiện cách đây vài chục vạn năm, thành phần chính bao gồm yêu đan, linh dược và pháp văn.
Yêu đan sau khi được luyện chế thành bạo đan sẽ cho vào lò luyện đan phủ thêm một lớp dược liệu bên ngoài, thường là độc dược hoặc mê dược, sau đó lại được khắc thêm một lớp pháp văn phía ngoài cùng, dùng để gia tốc hoặc tăng sát thương.
Sau khi có được sự đồng ý của Hàn Băng, thời gian Lâm Phong đến chỗ của Phi Dao so với trước kia càng nhiều hơn, không chỉ giúp tiểu sư tỷ luyện đan mà còn cùng Hàn Băng luyện chế pháp đan binh.
Nhờ có sự trợ giúp của lão đầu mà đan đạo của Lâm Phong và Phi Dao không ngừng tiến bộ, gần ba tháng trôi qua, Phi Dao đã luyện chế thành công lục đan, trong đó có 5 viên thượng phẩm đan dược và 1 viên phế đan.
- Oa ha ha ha… tiểu Phi Dao là lợi hại nhất.
Phi Dao nhìn lục đan nằm im trong bình ngọc, gương mặt xinh đẹp tràn đầy vui sướng, Lâm Phong đứng bên cạnh có chút không hiểu.
- Chẳng lẽ thiên phú của tiểu sư tỷ thật sự cao hơn ta sao?
- Thiên phú nha đầu này không tệ, so với tiểu tử ngươi đúng là cao hơn một chút.
- Ta không tin, có phải lão lại lừa ta đúng không?
Lãnh Hàn Băng nhìn bình đan dược trong tay tiểu muội, khóe môi khẽ cong lên, nàng liếc nhìn lưu manh đang buồn bực đứng bên cạnh, ánh mắt lại thoáng hiện vẻ ôn nhu cực kỳ hiếm có.
- Tỷ tỷ, tiểu Phong tử, hôm nay chúng ta sẽ đến Thực Vi Hiên ăn mừng, muội bao hết.
- Tốt.
Lâm Phong vừa bước vào Thực Vi Hiên thì nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, nụ cười trên gương mặt lại rạng rỡ thêm vài phần.
- Hôm nay vận khí của chúng ta không tệ.
Lãnh Phi Dao ở bên cạnh vội hỏi.
- Tiểu Phong tử, có chuyện gì sao?
- Nhìn bên kia.
Phi Dao nhìn theo hướng Lâm Phong chỉ, hai mắt sáng lên, giọng nói hưng phấn.
- Chúng ta mau qua đó thôi.
Phong Viêm đang ngồi một mình, vừa ăn linh thực vừa uống linh tửu chợt nhìn thấy một đám người kéo tới, hắn chưa kịp mở lời thì đối phương đã vào vị trí chiến đấu.
- Phong sư huynh, đã lâu không gặp, hình như sắc mặt của sư huynh không được tốt cho lắm.
Lâm Phong vừa nói vừa lấy một ít thức ăn cho hai vị sư tỷ, sẵn tiện vẫy tay gọi phục vụ kêu thêm vài món ăn.
- Mọi người dùng tự nhiên, ta có chuyện cần giải quyết, cáo từ.
Phong Viêm dứt lời liền đứng dậy rời đi, hắn chưa kịp bước đi thì đã bị Lâm Phong kéo lại.
- Phong sư huynh chờ đã, đệ có chuyện vô cùng quan trọng muốn bàn với sư huynh.
- Có chuyện gì sau này hãy nói, ta chợt nhớ ra có chuyện gấp cần giải quyết.
- Chuyện này liên quan đến nửa đời còn lại của sư huynh, nếu sư huynh không muốn nghe thì đệ cũng không ép.
Phong Viêm nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Phong, không biết là thật hay giả, tên sư đệ này nói dối không chớp mắt làm cho hắn nhất thời khó phân biệt.
- Có chuyện gì?
Lâm Phong nhìn Phong Viêm ngồi xuống, hắn liền nháy mắt với tiểu sư tỷ sau đó quay qua bàn chuyện với gian thương.
- Đệ có hai chuyện quan trọng muốn bàn với sư huynh, tình duyên và sự nghiệp, sư huynh muốn nghe chuyện nào trước?
- Đệ có tin tức của Tuệ Vân sư tỷ?
- Đệ không có nhưng Phi Dao sư tỷ thì có.
Phong Viêm liếc nhìn hai nữ tử đối diện, đúng lúc thấy Lãnh Phi Dao đang chăm chú gọi món ăn, hắn lại có xúc cảm muốn bỏ đi.
- Tuệ Vân thế nào?
- Đệ đã nghe Phi Dao sư tỷ kể lại chuyện của hai người, không ngờ chỉ vài tháng ngắn ngủi mà sư huynh đã thành công như vậy, chúc mừng chúc mừng.
- Đệ đang chế nhạo ta có phải không?
Tin tức Lý Tuệ Vân từ chối Phong Viêm đã truyền khắp Đan Cung, một tên ngốc cũng biết là hắn đã thất bại.
Lâm Phong lắc đầu.
- Đệ là thật lòng chúc mừng sư huynh.
- Có gì đáng chúc mừng?
- Sư huynh không nghĩ thử xem vì sao Tuệ Vân sư tỷ lại nói ra những lời đó với huynh, còn không phải là vì sư tỷ lo lắng cho sư huynh sao?
- Lo cho ta?
Phong Viêm càng nghe càng không hiểu, không biết tên sư đệ này muốn bày trò gì.
Lâm Phong nhấp một ít linh tửu, bắt đầu khai sáng cho gian thương.
- Ngũ cung tranh bá sắp tới, sư tỷ lo sư huynh vì chuyện tình cảm mà bỏ quên tu luyện nên mới nói ra những lời như thế, nếu là trước đây thì sư tỷ có thèm nói chuyện với huynh không?
Phong Viêm nhíu mày, đúng là lúc trước hắn chỉ dám đứng từ xa nhìn Tuệ Vân, hai người không nói được mấy chữ, Tuệ Vân còn không thèm nhìn hắn.
- Thật sao?
- Quân tử không nói chơi, chẳng lẽ sư huynh chưa nghe câu, nữ nhân nói có chính là không hay sao?
- Vậy bây giờ phải làm sao?
- Nếu sư huynh luyện một lò đan dược thất bại thì huynh có bỏ cả đan đạo không?
Phong Viêm không cần suy nghĩ liền lắc đầu.
- Tất nhiên là không.
- Chẳng lẽ sư huynh chỉ vì một lần bị từ chối mà từ bỏ cả cuộc tình? Nếu là như vậy thì đệ cũng không muốn giúp huynh.
Lâm Phong vừa nói vừa ăn, hắn phải thừa nhận thức ăn ở Thực Vi Hiên đúng ngon, nhưng hắn không biết chỉ một câu nói vô tâm đã làm cho hai người hữu ý.
Phong Viêm như được giác ngộ, nếu hắn dễ dàng bỏ cuộc như vậy sao có thể cho Tuệ Vân thấy được tình cảm như đại hải mênh mông vô tận của hắn dành cho nàng.
- Sư đệ có cao kiến gì không?
- Không vội, Tuệ Vân sư tỷ vẫn ở Thánh Cung, chỉ cần sư huynh kiên trì chờ thời, nhất định sẽ có cơ hội.
Lâm Phong lấy ra một cái bình ngọc đưa cho đối phương.
- Sư huynh nhìn thứ này xem.
- Gì đây? Hình như là hồn đan?
- Sư huynh đúng là tinh mắt, thứ này chính là huyền cấp Luyện Hồn Đan.
- Cái gì?
Phong Viêm mém chút đã đánh rơi bình đan dược, ánh mắt kinh ngạc nhìn tên sư đệ bên cạnh.
- Đệ lấy thứ này ở đâu ra vậy?
- Mấy tháng trước, đệ tiến vào một cái cổ di tích vô tình tìm được đan phương, huynh xem viên đan dược này có vấn đề gì không?
- Nếu thật sự là Luyện Hồn Đan thì quá tốt, có thể cho ta mượn một lúc không?
Lâm Phong đoán gian thương sẽ đi tìm người thử đan, hắn liền sảng khoái đồng ý.
- Không vấn đề.
- Bây giờ ta sẽ đến Vạn Bảo Các, chậm nhất là sáng hôm sau ta sẽ đến tìm đệ.
- Vậy còn bàn thức ăn này?
- Ta bao.
Lãnh Phi Dao nhìn gian thương vội rời đi thì giơ ngón cái với Lâm Phong.
- Vẫn là tiểu Phong tử lợi hại.
Luyện Hồn Đan là loại đan dược đã thất truyền cách đây mấy vạn năm, tương truyền có thể tôi luyện thần hồn, mở rộng thần thức, vô cùng hữu dụng với tu sĩ.
- Nè, tiểu Phong tử, lỡ như Tuệ Vân sư tỷ thật sự không thích gian thương thì sao?
- Thì thôi.
Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, một khi đã làm hết sức thì dù thất bại cũng không có gì phải hối tiết.
Lãnh Hàn Băng ngồi bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng ẩn hiện suy tư, trong đầu vẫn nghĩ đến câu nói của lưu manh.
Nữ nhân đầu tiên Lâm Phong thích chắc chắn không phải nàng nhưng tình cảm không phải đến trước là có thể nhận được, ít nhất từ giờ cho đến khi lưu manh gặp Huân Vũ thì nàng vẫn có thời gian ở bên cạnh hắn.
Nàng phải tận dụng khoảng thời gian ngắn ngủi này, dù sau này không thể ở bên nhau cũng sẽ có được những ký ức vui vẻ của hai người.
Vài ngày sau, một đoàn người xuất hiện bên trong Cửu Huyền Thành, đích thân trưởng lão Thánh Cung dẫn theo một đám đệ tử ra tiếp đón, hơn một nửa trong số đó là đệ tử Đan Cung.
- Có cần phải long trọng như vậy không?
Lâm Phong nhìn mấy trăm đệ tử Thánh Cung xung quanh, gần như toàn bộ trưởng lão Đan Cung đều xuất hiện, đệ nhất thiên tài Vương Lăng cũng có mặt, Tuệ Vân sư tỷ đang bế quan cũng bị kinh động.
Phía sau Tuệ Vân là gian thương, Phong Viêm vừa nhìn thấy Lâm Phong liền ra hiệu với đối phương, sau lần gặp mặt ở Thực Vi Hiên, hắn đã tìm cơ hội nói chuyện với Tuệ Vân, bây giờ giữa hai bên tạm thời chỉ là quan hệ đồng môn.
Lãnh Phi Dao đứng bên cạnh nhìn tiểu sư đệ ngó tới ngó lui, nàng nhỏ giọng nhắc nhỡ.
- Tiểu Phong tử, mau nghiêm túc lại.
- Dù sao đám người đó cũng chưa tới, nhìn một chút cũng có sao?
- Đệ chẳng có một chút phong thái của đan sư gì cả.
- Hắc hắc… bây giờ nhìn tỷ giống vệ binh hơn là đan sư.
Lâm Phong bày ra bộ dáng nghiêm túc đứng chờ, hắn chưa ngốc tới mức vì mấy chuyện nhỏ này mà đắc tội với tiểu sư tỷ, lỡ chọc giận nàng thì linh thạch của hắn sẽ chạy hết.
Sau khi Phong Viêm mang Luyện Hồn Đan đi kiểm tra đã thu được kết quả vô cùng tốt, đám người Lâm Phong lập tức bắt đầu quá trình luyện chế đan dược, Lâm Phong tạm thời làm thợ chính, tiểu sư tỷ làm thợ phụ, gian thương sẽ lo đầu ra.
Bên cạnh đó, Lâm Phong còn lợi dụng mối quan hệ của Thánh Cung, Lãnh gia và Phong gia để thu mua lượng lớn linh dược.
Mỗi viên huyền cấp Luyện Hồn Đan có giá 300 khối trung phẩm linh thạch, Lâm Phong lấy 4 phần, Phi Dao và gian thương mỗi người lấy 2 phần, số còn lại dùng để mua linh dược luyện chế.
Lúc đầu chỉ có Lâm Phong và Phi Dao luyện đan, sau đó Tuệ Vân sư tỷ cũng tham gia, cuối cùng gian thương cũng lao vào luyện chế, lúc này Lâm Phong không còn phải lo chuyện thiếu đan dược để cung ứng, hắn lại có nhiều thời gian để tu luyện.
Trong lúc Lâm Phong đang nghĩ về tương lai tươi sáng thì có một đám người xuất hiện, dẫn đầu là thành chủ Cửu Huyền Thành và mấy vị lão đầu, phía sau còn có vài chục tên đệ tử, nam nữ có đủ.
- Tới rồi.
Lâm Phong vừa nhìn liền đoán ra lai lịch của đám người này, vì trên y phục mỗi người đều có ký hiệu của Trường Hà Thánh Cung.
Lãnh Phi Dao nhỏ giọng nói với Lâm Phong.
- Tiểu Phong tử, có nhìn thấy nữ tử đi phía sau lão thành chủ không?
- Thấy, chậc chậc… đúng là mỹ nhân hiếm thấy.
- Đó là Nam Cung Như Mộng.
Nam Cung Như Mộng chính là đệ nhất thiên tài đan đạo Nam Hoang, nữ tử duy nhất bên trong ngũ cung có thể sánh ngang với Linh Mộng, cả hai được ca ngợi là Nam Hoang Nhị Mộng, đó là tất cả những gì Lâm Phong biết về nữ tử xinh đẹp này.
Ánh mắt Nam Cung Như Mộng lướt qua đệ tử Cửu Huyền Thánh Cung, cuối cùng dừng lại trên người Lâm Phong, nàng khẽ gật đầu xem như là chào hỏi với hắn.
Lúc này lại có vô số ánh mắt hướng về phía Lâm Phong, ngay cả Lãnh Phi Dao đứng bên cạnh cũng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn tên sư đệ của nàng.
- Đệ quen Nam Cung tỷ tỷ?
- Không có.
Lâm Phong lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt, mỹ nữ cỡ này nếu hắn gặp qua chắc chắn không bao giờ quên được.
- Lão đầu, có cảm giác được gì không?
- Gì là gì?
- Sát khí, ta cảm giác có sát khí.
- Đúng là có sát khí nhưng không phải của nha đầu kia, tiểu tử ngươi thử nhìn xung quanh xem.
Lúc này có vô số ánh mắt đang hướng về phía Lâm Phong, phần lớn là thanh niên trai tráng, bọn chúng xem Nam Cung Như Mộng như nữ thần, tất nhiên sẽ không để tên nào đó mạo phạm.
Nam Cung Như Mộng tiến lại phía sau một vị lão đầu, nàng nhỏ giọng nói vài câu, lão đầu nghe xong thì đi về phía Lâm Phong.
- Lâm tiểu hữu, xin chào.
- Đệ tử Lâm Phong, tham kiến tiền bối.
Lâm Phong lập tức hành lễ, lão dầu đứng trước mặt hắn có địa vị ngang với sư phụ, không thể đùa được.
******
Đạo hữu có thể ủng hộ truyện thông qua STK: 6321205441928.
Chúc các vị đạo hữu đọc truyện vui vẻ.