Thiên La

Chương 48: ĐẤU GIÁ HỘI 1





Lãnh Phi Dao vừa dứt lời liền cảm giác sau lưng có một luồng hàn khí thổi tới, nàng vội lấy tay che miệng, đôi mắt to tròn ngây thơ đáng thương nhìn tỷ tỷ.

Lãnh Hàn Băng vẫn một bộ dáng lạnh lùng kiêu ngạo, từng bước đi về phía trước, hoàn toàn không để ý đến vẻ ủy khuất của muội muội.

Nhìn thấy tỷ tỷ đi qua, Lãnh Phi Dao trừng mắt nhìn Lâm Phong.

- Đều tại ngươi.

Nàng nói xong lập tức đuổi theo tỷ tỷ, Lâm Phong đần mặt đi phía sau, hi vọng hôm nay hắn không để quên nhân phẩm ở nhà.

Bên trong phòng khách quý đủ chỗ cho 10 người, không gian rộng rãi thoáng mát, linh tửu và linh quả đều có sẵn, bên ngoài luôn có người túc trực, sẵn sàng phục vụ mọi lúc.

- Thứ này làm bằng kim khoáng thật sao?

Ánh mắt Lâm Phong quan sát chỗ ngồi trong phòng, theo lời của lão đầu thì mấy cái ghế này có cùng chất liệu với huyền đỉnh của hắn đang sử dụng.

Sau khi quan sát căn phòng được một lúc, Lâm Phong bắt đầu cảm thấy nhàm chán, tuy trong phòng có 5 người nhưng không một ai để ý đến hắn.

Lãnh Hàn Băng nhắm mắt dưỡng thần, Phi Dao cùng với Tuệ Vân sư tỷ đang bàn luận về vật phẩm, tên gian thương bên cạnh thì thưởng trà nhưng hồn phách đã sớm bay tới chỗ Tuệ Vân sư tỷ.

- Nếu có Huân Vũ ở đây thì tốt biết mấy, hài...

- Tiểu tử ngươi thở dài cái gì, chẳng phải còn có lão phu sao.

Giọng của lão đầu truyền đến, nhưng ngoài vấn đề linh thạch và tu luyện thì Lâm Phong và lão không có tiếng nói chung.

- Tiền bối có cao kiến gì chăng?

- Có một tin xấu và một đống tin tốt, tiểu tử ngươi muốn nghe tin nào trước.

- Tất nhiên là tin tốt.

Lão đầu chậm rãi nói.

- Lão phu vừa tìm được mảnh Hộ Thần Giáp.

- Thật sao?

Lâm Phong đột nhiên đứng lên, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, Phong Viêm đang thưởng bị hắn làm cho giật mình, tam nữ cũng liếc nhìn.

Lãnh Phi Dao cất giọng hỏi.

- Tiểu Phong tử, có chuyện gì sao?

- À… đệ vừa ngộ ra được vài thứ trong đan tịch nên không kiềm chế được.

- Bây giờ mà ngươi vẫn tu luyện sao? Khâm phục.

Không khí bên trong căn phòng lại trở về như lúc đầu, Lâm Phong thầm nói với lão đầu.

- Mảnh Hộ Thần Giáp đang ở đâu?

- Chính là vật đấu giá thứ 63.

- Thứ 63, chẳng phải là vòng trong sao?

Bắt đầu từ vật phẩm thứ 50 trở về sau thì giá khởi điểm sẽ không thấp hơn 1 vạn trung phẩm linh thạch, với gia tài bây giờ của Lâm Phong hoàn toàn không có cơ hội tham gia.

- Lão đầu, có phải lão nhìn nhầm không? Lúc nãy ta nhìn thấy hoa văn trên vật đó không giống với mảnh Hộ Thần Giáp.

- Mảnh của ngươi là địa văn, mảnh kia là thiên văn.

- Như vậy mảnh Hộ Thần Giáp kia có giá trị hơn mảnh của ta sao?

- Không hẳn.

Hộ Thần Giáp được tạo thành từ thiên địa thần văn, địa văn hộ thể, thiên văn hộ hồn, mỗi thứ đều có công dụng riêng.

- Không đúng, cùng là mảnh của Hộ Thần Giáp, sao một tên đáng giá mấy vạn trung phẩm linh thạch, tên còn lại chỉ có mấy ngàn hạ phẩm linh thạch?

Lâm Phong còn nhớ lần trước hắn chỉ dùng có vài ngàn khối hạ phẩm linh thạch đã đấu giá được mảnh Hộ Thần Giáp rồi, chẳng lẽ Vạn Bảo Các phẩm định sai?

- Có thể là do hồn văn, thứ liên quan đến linh hồn bao giờ cũng có giá trị.

- Thì ra là vậy.

Nhưng điều đó không quan trọng, vấn đề bây giờ chính là linh thạch.

- Bây giờ phải đào linh thạch ở đâu đây?

- Nhìn trước, thẳng.

Đối diện Lâm Phong là Lãnh Hàn Băng, từ khi bước vào phòng, băng nữ vẫn nhắm mắt dưỡng thần, nhìn bộ dáng cách người ngàn dặm của nàng thì khả năng thành công là rất thấp.

- Nàng chịu giúp ta sao?

- Tin tốt kế tiếp, từ khi các ngươi vào phòng thì lão phu cảm giác nha đầu kia luôn để ý đến tiểu tử ngươi.

- Chẳng lẽ băng nữ còn ghi hận chuyện lần trước?

- Cũng có thể nha đầu đó đã kết tiểu tử ngươi rồi.

Lâm Phong liếc nhìn băng nữ, lời của lão đầu không phải là không có khả năng, với vẻ mặt tiêu soái, khí thế quân tử cùng với cơ thể hoàn mỹ này thì nữ tử nào nhìn mà không mê.

Nghĩ đến đây, trên mặt Lâm Phong xuất hiện nụ cười nham nhỡ, ánh mắt mờ ám nhìn băng nữ đối diện.

Lãnh Hàn Băng chợt cảm giác được nguy hiểm, đôi mắt hé mở, hàn khí bức người như thủy triều cuốn tới Lâm Phong, nhiệt độ căn phòng đột ngột giảm xuống.

- Sao lại lạnh như vậy?

Phong Viêm chợt run người, tu sĩ như hắn dù là đi trên băng cũng không có cảm giác lạnh như thế này.

Lãnh Phi Dao lại vô cùng quen thuộc với cái cảm giác lạnh cóng này, nàng nhẹ giọng nói với tỷ tỷ.

- Tỷ tỷ, nơi này không được phép luyện công.

Ánh mắt của Lãnh Hàn Băng liếc nhìn tên nam nhân đối diện rồi nhắm lại, nhiệt độ bên trong phòng dần khôi phục bình thường.

- Lão đầu, còn tin tốt nào không?

- Hết rồi.

- Lúc nãy chẳng phải lão nói có rất nhiều tin tốt sao?

- Từ hai trở lên đã là số nhiều rồi?

Lâm Phong hít sâu một hơi để ổn định cảm xúc, trái tim nhỏ của hắn vừa bị băng nữ dọa chút nữa là ngừng đập, giờ lại bị lão đầu chọc muốn nổ tung, nếu một ngày nào đó hắn bị chính đồng đội của mình hại chết thì đúng là quá thê thảm.

- Vậy tin xấu là gì?

- Không đủ linh thạch.

- Ta cũng đoán được vậy.

Trong lúc Lâm Phong nghĩ cách thì bên dưới kháng đài, buổi đấu giá đã bước qua màn khởi động, vật phẩm đầu tiên được một nữ tử nóng bỏng đưa lên bàn đấu giá.

Lão quản lý tiếp nhận rồi cao giọng giới thiệu.

- Đây là trứng của Tuyết Dực Phong Diêu, huyết mạch tinh thuần, giá khởi điểm 1000 khối trung phẩm linh thạch.

Tuyết Dực Phong Diêu thuộc về phi cầm yêu thú, thân hình to lớn, tốc độ khá nhanh, toàn thân trắng như tuyết, lúc phi hành tựa như bạch vân lướt gió, đầu yêu thú này chính là một kiện phi hành khí cỡ lớn chạy bằng thức ăn.

- 2000.

- 5000.

- 10000…

Linh thạch như mọc cánh bay lên, mỗi lần có người ra giá là toàn trường lại hét lên phấn kích, so với xem tu sĩ đánh nhau cũng không kém bao nhiêu.

- Không biết mấy tên đó đào linh thạch chỗ nào nhỉ?

Lâm Phong bắt đầu nghi ngờ chức nghiệp đan sư của hắn, từ lúc vào Thánh Cung đến giờ, số linh thạch hắn kiếm được chắc còn không vượt qua giá trị của món vật phẩm đầu tiên này.

- 15000 trung phẩm linh thạch, thành giao.

Lão quản lý vừa chốt xong vật phẩm đầu tiên liền cho người mang vật phẩm tiếp theo lên bàn đấu giá, lần này là một bộ công pháp được ghi bên trong ngọc giản.

- Trảm Sơn Đao Pháp, huyền cấp thượng phẩm đao pháp, giá khởi điểm 1000 trung phẩm linh thạch.

- Là đao pháp sao?

Lâm Phong nhìn thấy đao pháp, hai mắt liền sáng lên nhưng sau khi nghe được phẩm cấp lại thất vọng, thứ này còn không bằng Tật Phong Đao của hắn thì mua để làm gì.

Phía đối diện, đôi mi Lãnh Hàn Băng khẽ rung lên, từ khi tiến vào căn phòng, nàng luôn chú ý đến nhất cử nhất động của Lâm Phong, lúc lưu manh chăm chú nhìn nàng, không hiểu vì sao linh lực bên trong cơ thể lại trở nên hỗn loạn dẫn đến mất khống chế.

Sở dĩ Lâm Phong bị hàn khí tấn công đó là do nhân phẩm của hắn không được tốt, mỗi lần có tên nam nhân nào đó dùng ánh mắt tương tự nhìn Lãnh Hàn Băng thì nàng sẽ dùng hàn khí dọa cho bọn chúng biết khó mà lui, trường hợp vừa rồi của Lâm Phong cũng chỉ là thói quen của nàng.

Vật phẩm thứ hai được đấu giá xong thì vật phẩm thứ ba tiếp tục được mang lên.

- Bổ Hồn Đan, giá khởi điểm 1000 khối trung phẩm linh thạch.

- 1500.

- 2000.

Một viên hồn đan huyền cấp thượng phẩm có giá dao động từ 100 đến 300 trung phẩm linh thạch, một bình Bổ Hồn Đan có giá trị không vượt quá 3000 trung phẩm linh thạch.

Bên trong đại hội đấu giá một năm chỉ có một lần này thì 3000 khối trung phẩm linh thạch chỉ là con số lẻ, nếu nhân phẩm tốt không chừng có thể bán với giá cao gấp mấy lần.

- 5000 khối trung phẩm linh thạch, thành giao.

- Lão tử đúng là thiên tài.

Lâm Phong cười không khép được mồm, nhờ hắn nhanh trí nghĩ tới buổi đấu giá này nên mới bán được giá cao hơn bình thường, ba bình Bổ Hồn Đan ít nhất cũng thu về hơn vạn khối trung phẩm linh thạch, một con số trên trời.

Phong Viêm ngồi bên cạnh nhìn thấy tên sư đệ đột nhiên bật cười cũng không quá để ý, thiên tài thường khác người, cho dù có thoát y chạy ngoài đường cũng bình thường, chỉ cần không ảnh hưởng hắn ngắm mỹ nhân là được.

Thêm mười mấy cái vật phẩm trôi qua, trong phòng chỉ có Lý Tuệ Vân thành công đấu giá được một gốc địa cấp linh dược.

Đến bây giờ, Lâm Phong đã không còn nghi ngờ khả năng kiếm linh thạch của đan sư, nhìn Tuệ Vân sư tỷ nhẹ nhàng bỏ ra 2 vạn trung phẩm linh thạch để đấu giá một gốc địa dược mà không nhíu mày một cái, đúng là phong thái của người có tiền.

Nửa ngày trôi qua, nhiệt độ bên trong phòng đấu giá không có dấu hiệu giảm xuống mà còn tăng lên, sau khi vật phẩm thứ 49 được đấu giá thì vật phẩm thứ 50 lập tức được mang lên, đại hội đấu giá vòng trong chính thức bắt đầu.

- Đoạn Vương Đỉnh, địa cấp thượng phẩm đan đỉnh, giá khởi điểm 10 vạn trung phẩm linh thạch.

Một cái hoàng kim đỉnh xuất hiện giữa phòng đấu, thân đỉnh khắc đầy hoa văn huyền ảo, vừa nhìn đã biết không phải phàm vật.

Lãnh Phi Dao chợt thở dài.

- Đúng là Đoạn Vương Đỉnh, vậy là di tích của Đoạn Vương địa sư đã bị người khác tìm được rồi.

Lâm Phong nghe tiểu sư tỷ nói, vẻ mặt mờ mịt hỏi.

- Đoạn Vương địa sư là ai?

- Là một lão đầu vô cùng nổi danh mấy ngàn năm trước, thiên phú đan dược rất cao nhưng tu luyện không tốt, cuối cùng không đột phá được thất cấp, dẫn đến thân tử đạo tiêu.

- Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ.

Đoạn Vương Đỉnh vừa ra liền phá kỉ lục của tất cả các vật phẩm trước đó, trải qua một trận đấu giá ác liệt của phần tử giàu có nhất đại lục, cuối cùng đan đỉnh được một lão đan sư bỏ ra 45 vạn trung phẩm linh thạch lấy được.

Lâm Phong thử tính qua, một bình Bổ Hồn Đan có giá khoảng 3000 trung phẩm linh thạch, một tháng không ăn không ngủ không tu luyện thì hắn có thể luyện ra 10 lò huyền cấp đan dược, mỗi lò 5 viên, vị chi là 5 bình, nếu quy đổi toàn bộ ra trung phẩm linh thạch thì được khoảng 15000 khối.

Như vậy Lâm Phong chỉ cần luyện đan liên tục 30 tháng là có thể mua được một cái địa cấp đan đỉnh.

- Hay là bỏ đi.

Từng vật phẩm liên tiếp được đấu giá thành công, từ khi đại hội bắt đầu, chưa có vật phẩm nào đấu giá thất bại, cho thấy sự chuyên nghiệp của Vạn Bảo Các.

Sau khi vật phẩm thứ 60 có chủ thì Lâm Phong đã không thể ngồi yên, chỉ còn 2 cái nữa là tới mảnh Hộ Thần Giáp, ngay cả lão đầu cũng không tìm ra được cách đào linh thạch giúp hắn.

- Không lẽ phải dùng cách đó sao?

- Tiểu tử liều thôi, không liều đời không nể.

- Với tính khí của yêu nữ, nếu biết được ta lừa nàng thì hậu quả như thế nào lão đoán được không?

- Không tàn cũng phế.

Đúng lúc này Lãnh Phi Dao nhẹ giọng nhắc nhở tỷ tỷ.

- Tỷ tỷ, vật kia sắp được đấu giá rồi.

- Ta biết.

- Muội chỉ sợ tỷ tỷ ngủ quên thôi.

Lãnh Hàn Băng liếc nhìn tiểu muội, nha đầu này tưởng ai cũng ham ngủ như nó sao, bây giờ nàng lại có xúc động muốn cho tiểu muội một trận.

Lãnh Phi Dao có cảm giác đại họa sắp giáng xuống liền nắm lấy tay áo của Tuệ Vân sư tỷ, hai tỷ muội lại tiếp tục xem đấu giá.

Lâm Phong ngồi bên cạnh nghe tỷ muội Lãnh gia nói chuyện, đoán được băng nữ sắp đấu giá một vật nào đó, theo hứa hẹn thì hắn phải thông báo cho yêu nữ biết.

- Phi Dao sư tỷ, mọi người muốn đấu giá sao?

- Đúng vậy.

Lãnh Phi Dao đang nhàm chán ngồi xem, nghe sư đệ hỏi liền gật đầu, ngay cả tỷ tỷ ngồi bên cạnh nàng cũng không để ý.

- Tỷ tỷ đến đây là vì thứ này.

Phi Dao vừa nói vừa chỉ vào một thứ bên trong danh sách đấu giá, Lâm Phong vừa nhìn thấy, vẻ mặt vô cùng đặc sắc, không ngờ thứ băng nữ muốn lấy lại là mảnh Hộ Thần Giáp kia.

Đột nhiên trong đầu Lâm Phong lóe lên một kế hoạch, mượn nước đẩy thuyền, mảnh Hộ Thần Giáp nếu rơi vào tay của băng nữ sẽ dễ lấy hơn so với yêu nữ rất nhiều.

Nghĩ đến đây, hắn giật mình hét lên.

- Không thể nào.

Lãnh Phi Dao bị tên sư đệ dọa hết hồn, nàng trừng mắt nhìn hắn.

- Ngươi bị bệnh sao? Tự nhiên lại lớn tiếng như vậy.

- Thật ra mục đích hôm nay đệ đến đây cũng là vì thứ này.

Lâm Phong lấy ra Mảnh Hộ Thần giáp của hắn, bắt đầu kể một câu chuyện hư cấu, chuyện là phụ thân của gia gia hắn để lại một món bảo vật gồm có 108 mảnh giáp, đến đời của hắn thì còn lại đúng một mảnh, tổ tiên đã để lại di nguyện hi vọng con cháu đời sau nhất định phải tìm đủ 108 mảnh giáp trở về.

Phong Viêm bên cạnh đột nhiên xen vào.

- Sao ta thấy hai mảnh này không giống nhỉ?

Bề ngoài hai mảnh giáp khá giống nhưng pháp văn bên trên hoàn toàn khác nhau.

Lâm Phong lắc đầu.

- Đệ cũng không biết, tổ tiên nói sao thì đệ làm vậy thôi.

Dứt lời, Lâm Phong lấy ra một tờ giấy từ bên trong cổ nhẫn do lão đầu vừa vẽ xong đưa cho mọi người xem, bên trên đúng là có hai loại pháp văn, một cái giống của Lâm Phong, một cái còn lại thì giống với vật phẩm đấu giá.

- Có thể hai thứ này là cùng một bộ, chúng có thể kết hợp được với nhau.

Phong Viêm hành nghề bao năm, vừa nhìn đã nhận ra được huyền cơ, Lãnh Phi Dao cầm lấy mảnh Hộ Thần Giáp của Lâm Phong, nàng nhìn một lúc thì quay qua nói với hắn.

- Tiểu Phong tử, chỉ sợ di nguyện của tổ tiên ngươi không thể hoàn thành rồi.

- Tại sao?

- Giá trị của thứ này nhất định không dưới 50 vạn trung phẩm linh thạch, hơn nữa trong tay của tỷ tỷ còn có 5 mảnh giống như thế này.

- Cái gì?

Lãnh Phi Dao trừng mắt, vẻ mặt bất mãn nhìn tên sư đệ đối diện.

- Ngươi đừng có hét lên như vậy có được không?

- Đệ xin lỗi, Hàn Băng sư tỷ thật sự có 5 mảnh sao?

- Đúng vậy, thứ đó là do gia gia của ta tìm được bên trong di tích của một tên pháp tôn, vào sinh thần mấy năm trước của tỷ tỷ, gia gia đã tặng cho tỷ tỷ.

Lâm Phong dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Lãnh Hàn Băng, đây chính là ưu thế của những người sinh ra ở vạch đích, có những thứ hắn tìm cả đời cũng không thấy nhưng băng nữ chỉ ngồi một chỗ đã có được.

Lãnh Phi Dao tốt bụng khuyên sư đệ của nàng.

- Dù sao ngươi cũng không đấu giá được hay là tặng thứ này cho tỷ tỷ của ta, đợi khi tỷ tỷ tìm được huyền cơ bên trong sẽ nói cho ngươi biết, tổ tiên của ngươi biết được cũng thấy mãn nguyện, có đúng không?

- Cũng đúng.

- Tiểu tử cẩn thận, đừng để bị lừa.