Thiên La

Chương 47: ĐẤU GIÁ HỘI



Lâm Phong mới vào cung được vài tháng đã bị lừa mấy lần, hắn còn nghe nói phần lớn đệ tử của Đan Cung đều đã được vị Phong sư huynh này giáo dục qua vài lần.

- Tiểu Phong tử, tốt nhất ngươi đừng đi quá gần tên gian thương đó, lỡ có chuyện gì xảy ra thì ta cũng không cứu được ngươi.

- Đệ hiểu rồi.

Vừa về đến phòng, Lâm Phong bắt đầu kiểm kê tài sản, kết quả vô cùng thê thảm, theo lời của lão đầu, ngoại trừ mảnh Hộ Thần Giáp và bản đồ di tích Đan Minh có giá trị tham khảo thì những thứ còn lại không đáng bao nhiêu.

- Với đống hỗn độn này chắc chắn không thể tham gia đấu giá, chạy tới chạy lui thì lão tử vẫn là một tên khố rách áo ôm.

So với lúc ở Thương Vân Thành thì tình hình của Lâm Phong bây giờ đã tốt hơn rất nhiều nhưng vẫn không đủ khả năng tranh giành vật phẩm đấu giá.

- Xem ra phải tìm cách kiếm thêm linh thạch.

Trước mắt, luyện đan là con đường dễ nhất giúp Lâm Phong kiếm linh thạch nhưng bên trong Thánh Cung không thiếu đan sư, trừ khi có thể luyện ra mấy loại đan dược quý hiếm, đến cả đồng môn cũng không thể luyện chế thì không chừng có cơ hội.

Nghĩ đến đây, Lâm Phong lại nhớ đến lão đầu.

- Tiền bối, ngài có ở đó không? alo alo…

- Lão phu nghe đây, có chuyện gì không?

- Không giấu gì tiền bối, gần đây tiểu bối gặp phải vài vấn đề về đan thuật, hi vọng tiền bối có thể giúp đỡ, đại ân của tiền bối nhất định tiểu bối sẽ báo đáp.

- Bớt nhảm, có gì thì nói nhanh.

Trên đời này người hiểu Lâm Phong nhất không ai ngoài lão đầu, tên này không mở miệng thì thôi, một khi nói chuyện thì chín phần sẽ liên quan đến linh thạch và nữ nhân.

Lâm Phong cung kính cuối người hành lễ.

- Bẩm tiền bối, gần đây tiểu bối có nghiên cứu một số đan phương nhưng không tìm ra kết quả, không biết tiền bối có thể…

- Lấy đan phương cho lão phu xem.

- Tiền bối đợi chút.

Lâm Phong lấy ra mấy tờ thư tịch, sau đó ghi lên vài chữ rồi đưa cho lão đầu.

- Phục hồn đan…

- Thanh linh đan…

- Tẩy hồn đan…

- Bách thọ đan…

Trên mỗi tờ thư tịch chỉ có tên đan dược, bên dưới thì trống không, đan phương kiểu này cho dù là lão thiên cũng không cứu nỗi chứ đừng nói gì lão đầu.

- Tiểu tử ngươi có ý gì?

- Nghiên cứu đan dược.

- Ngươi… đợi đó.

Tình hình bây giờ không giống như lúc ở Thương Vân Thành, lúc đó Lâm Phong có thể kiếm lời là nhờ biến phế phẩm thành trân phẩm, biến cỏ dại thành linh dược, nhưng linh dược từ huyền cấp trở lên phần lớn đều có yêu thú canh giữ, muốn lấy được không phải chuyện dễ, giá cả cũng không thấp.

Lâm Phong vừa nhìn vẻ mặt của lão đầu liền biết chuyện lần này chắc chắn sẽ thành công, hai người ở chung một thời gian, hắn biết lão không chỉ sợ thiên kiếp mà còn cực kỳ chán ghét bị làm phiền, chỉ cần da mặt dày một chút là tương lai lại tươi sáng, linh thạch lại ùa về.

Sáng hôm sau, trong lúc Lâm Phong còn đang mơ màng thì bị một vật thể không xác định đập thẳng vào mặt.

- Ui… là tên tiểu nhân nào đánh lén lão tử, mau bước ra đây.

- Lão phu ở đây, tiểu tử ngươi muốn làm gì?

Lâm Phong nhìn lão đầu lơ lửng trước mặt, vẻ mặt đau khổ.

- Tiền bối không nghe cổ nhân nói đánh người không đánh mặt sao?

- Chưa từng nghe nói, tên cổ nhân mà ngươi nói đến không chừng còn là cháu mười mấy đời của lão phu.

Với thọ nguyên mấy chục vạn năm của lão đầu thì phải gọi là cổ nhân trong cổ nhân, lời của lão nói chính là lời của cổ nhân.

Lâm Phong nhìn lão đầu biến mất, chỉ biết buồn bực nhẫn nhịn, ai bảo bây giờ hắn đang có chuyện nhờ vả lão.

- Cái gì đây?

Bên cạnh Lâm Phong có một tấm da thú, hình như là vật thể vừa đập vào bản mặt của hắn, bên trong ghi chi chít văn tự, nhìn kĩ thì đúng là một tờ đan phương.

- Bổ Hồn Đan.

Bên trên tờ da thú ghi đầy đủ công thức luyện chế, thành phần dược liệu và hướng dẫn sử dụng Bổ Hồn Đan.

Bổ Hồn Đan chủ yếu dùng để tẩm bổ linh hồn, ngoài ra còn có thể chữa trị và phục hồi thương thế nhưng hiệu quả rất hạn chế, yêu cầu phải sử dụng trong thời gian dài với số lượng khá lớn.

Linh hồn là một thứ huyền diệu, bị tổn thương sẽ rất khó chữa trị, Bổ Hồn Đan thuộc loại chữa trị trường kỳ, giúp tu sĩ ôn dưỡng linh hồn, một khi linh hồn khỏe mạnh thì thương thế cũng sẽ tự khôi phục.

Chỉ có duy nhất một hạn chế đó là tu sĩ phải sử dụng Bổ Hồn Đan trường kỳ và liên tục mới có thể phát huy tối đa hiệu quả của đan dược, giá một viên hồn đan đã rất cao, bây giờ lại phải sử dụng trong thời gian dài với số lượng lớn, nhất định sẽ tiêu hao một lượng linh thạch khổng lồ, không phải tu sĩ bình thường có thể chịu được.

Nhưng đây chính là điều mà một tên gian thương như Lâm Phong cần, đan dược bán ra càng nhiều thì số lượng linh thạch thu về sẽ càng lớn.

- Tiền bối tại thượng, xin nhận một lại của tiểu bối.

Nếu Lâm Phong là một con muỗi hút máu thì lão đầu chính là một đầu thiên cấp yêu thú nuốt người không nhả xương, mỗi lần lão há miệng là ấm no cả đời.

Có được đan phương, bước tiếp theo tất nhiên là phải tìm linh dược, nơi tốt nhất là Vạn Bảo Các lại đang chuẩn bị cho buổi đấu giá, Lâm Phong nghe nói bên ngoài đại môn vẫn chật kín người xếp hàng chờ đợi, không dễ tiến vào.

Nơi tiếp theo là Thánh Đan Các nhưng linh thạch của Lâm Phong không đủ mua linh dược với số lượng lớn, chỉ còn nơi cuối cùng là Đan Phòng.

- Lần này lại phải cảm tạ băng nữ.

Nhờ Lãnh Hàn Băng mà Lâm Phong có được mấy chục vạn điểm cống hiến, không có băng nữ thì hắn cũng không biết phải chạy đi đâu để tìm mấy chục vạn linh thạch để mua linh dược.

Lâm Phong đến tìm Chu quản lý đăng ký, dù là số lượng hay chất lượng thì linh dược bên trong Đan Phòng cũng không thua kém Vạn Bảo Các.

Sau khi thu gom toàn bộ linh dược cần dùng, tổng cộng tiêu tốn hơn 30 vạn điểm cống hiến, với khả năng của Lâm Phong thì số linh dược này có thể luyện chế khoảng 50 viên Bổ Hồn Đan, đủ để sống sung túc qua một đoạn thời gian.

Ba ngày sau, Cửu Huyền Thành trời xanh gió nhẹ, ngày nắng đêm không mưa, là thời gian thích hợp để tổ chức lễ hội.

Trước hoàng kim đại môn của Vạn Bảo Các, vài ngàn tu sĩ xếp thành từng hàng tiến vào, mỗi người đều khoác lên mình y phục lộng lẫy, nhìn qua như một dãy sắc màu đang chảy vào kim sơn, vô cùng tráng lệ.

- Bao giờ mới đến lượt của chúng ta đây?

Lãnh Phi Dao nhìn dòng người trước mặt, còn xa mới đến lượt của nàng, dù đã đặt sẵn phòng nhưng vẫn phải chờ dài cổ.

- Tiểu Phong tử, có cách nào đi nhanh hơn không?

- Phong Viêm sư huynh còn không có cách thì làm sao đệ biết được.

- Nếu có thể như đám người kia thì tốt quá.

Cả đám nhìn lên trên đỉnh của Vạn Bảo Các, nơi đó bình thường giống như một búp hoa nhưng hôm nay lại nở rộ như một đóa hoa, thỉnh thoảng lại có vài thân ảnh lăng không hạ xuống, đóa kim hoa đó là con đường dành riêng cho đại nhân vật sở hữu huyết bài.

Lâm Phong nhìn một đạo trường hồng hạ xuống đỉnh của Vạn Bảo Các, có thể là một vị bát cấp, thất cấp hỏa sư nào đó vừa tiến vào, trong đầu hắn lại xuất hiện hình ảnh của yêu nữ.

Đêm hôm trước, yêu nữ đột nhiên chạy tới dọa cho Lâm Phong hết cả hồn, hắn đã quen với cảm giác bị một tên huyết y vệ tóm đi, bây giờ chính chủ tự tìm đến làm cho hắn không kịp phản ứng.

- Ngươi… ngươi muốn làm gì?

- Ta có một chuyện muốn ngươi đi làm.

- Tại sao ta phải giúp ngươi?

Linh Mộng mỉm cười, mỗi lần nàng nở nụ cười thì mọi chuyện đã nằm trong tính toán.

- Ngươi không có lựa chọn.

- Quân tử sĩ khả sát bất khả nhục… chậm đã, có gì thì cũng phải thương lượng.

Lâm Phong nhìn yêu nữ bước tới gần vội lên tiếng ngăn lại, nữ nhân này thật sự quá nguy hiểm, tốt nhất không nên đến gần nàng.

- Ngươi muốn ta làm gì?

- Trong lúc Vạn Bảo Các đấu giá, chỉ cần là thứ Hàn Băng nhìn trúng thì ngươi nhất định phải ra giá.

- Tại sao?

Ánh mắt Linh Mộng chỉ liếc nhìn một cái đã làm cho lông tóc cả người tên đối diện dựng đứng.

- Ta làm việc trước giờ không hỏi tại sao, nếu ngươi làm tốt thì những thứ bên trong bí cảnh sẽ trả lại cho ngươi.

- Có chuyện tốt như vậy?

- Làm hay không?

- Thánh Nữ đã có lệnh tất nhiên đệ tử phải tuân theo.

Chuyện tốt như thế này Lâm Phong không thể từ chối, yêu nữ nói chỉ cần ra giá chứ đâu nói nhất định phải lấy được, quá dễ dàng.

Linh Mộng vừa xoay người rời đi thì nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của tên kia, ngọc thủ giơ lên, một đạo linh lực bay về phía Lâm Phong.

- ẦM…

- Đậu xanh… hãy đợi đó.

Lâm Phong chật vật đứng dậy, cả người ê ẩm, lần này yêu nữ ra tay không nói trước, làm cho hắn hoàn toàn không có cơ hội phản ứng, lại phải tiếp tục nằm gai nếm mật.

Trở lại hiện tại, đám người Lâm Phong vẫn đứng đợi bên ngoài, đã hơn nửa giờ mà vẫn chưa nhìn thấy con đường tiến vào Vạn Bảo Các.

- Buồn chết ta rồi.

Lãnh Phi Dao bình thường linh động hoạt bát, nàng không chịu nổi tình cảnh đứng một chỗ chờ đợi, những người còn lại hầu như không có ý kiến, ngoài bọn họ ra thì vẫn còn mấy ngàn người phía sau đang đợi tiến vào.

Lâm Phong chợt lên tiếng.

- Phong Viêm sư huynh đâu rồi?

Lúc này mọi người mới để ý, không biết Phong Viêm đã biến mất từ khi nào, Lãnh Hàn Băng lạnh giọng trả lời.

- Hắn vừa rời đi.

- Chẳng lẽ tên đó có cách tiến vào bên trong?

Lãnh Phi Dao nghi ngờ hỏi nhưng không ai trả lời nàng, Phong Viêm hành tung bất định, thường làm ra những chuyện khiến người khác bất ngờ.

- Mọi người đang tìm ta sao?

Phong Viêm bất ngờ xuất hiện, vẻ mặt đắc ý nhìn mọi người xung quanh, hắn lấy ra một quyển trục cầm trên tay.

- Xem ta lấy được thứ gì này.

Bên trong quyển trục là danh sách các vật phẩm hôm nay Vạn Bảo Các sẽ đấu giá, thông tin mỗi vật phẩm rất đều chi tiết, ngay cả giá khởi điểm cũng có ghi.

- Oa… làm sao ngươi lấy được thứ này?

- Bí mật.

- Không nói thì thôi.

Lãnh Phi Dao bĩu môi, nàng cầm lấy quyển trục nhìn qua một lúc, phát hiện không có vật phẩm nào phù hợp với túi linh thạch của nàng.

- Bổ Hồn Đan, loại đan dược này sao lại xuất hiện ở đây?

Mọi người nghe Lãnh Phi Dao hô lên thì tiến lại nhìn thử, bên trong danh sách đấu giá đúng là có Bổ Hồn Đan, vật phẩm đấu giá số 3, giá khởi điểm 1000 trung phẩm linh thạch một bình, mỗi bình có 10 viên thượng phẩm huyền cấp đan dược.

- Đúng là bất ngờ.

Ngay cả Lý Tuệ Vân cũng động dung, Phong Viêm vẻ mặt không đổi, có lẽ đã xem qua, chỉ có Lãnh Hàn Băng là không hiểu gì, vì sở trường của nàng không phải đan đạo.

- Bổ Hồn Đan này có vấn đề gì sao?

Lãnh Phi Dao nghe tỷ tỷ hỏi liền nghiêm mặt giải thích.

- Loại đan dược này chủ yếu dùng để bồi bổ linh hồn, làm cho linh hồn của tu sĩ ngày càng mạnh lên, thương thế cũng theo đó mà hồi phục dần, quan trọng là loại đan dược này không tổn hại đến cơ thể tu sĩ nên có thể dùng lâu dài.

- Đan dược tốt thế này xuất hiện trong buổi đấu giá là chuyện bình thường, sao lại bất ngờ?

- Tỷ tỷ có điều không biết, đan phương của Bổ Hồn Đan đã tuyệt tích cách đây mấy vạn năm, bên trong Tàng Thư Các của Thánh Cung cũng chỉ ghi lại một ít về thứ này, nghe nói Bổ Hồn Đan rất khó luyện chế, cho nên nhiều vị trưởng lão muốn phục chế cũng không được.

Lý Tuệ Vân bên cạnh tiếp lời.

- Lần này đấu giá tổng cộng 3 bình Bổ Hồn Đan, chất lượng đều đạt đến thượng phẩm, người có thể luyện ra đan dược được Vạn Bảo Các đấu giá thì đan thuật không thua gì chân truyền đệ tử Thánh Cung.

Phong Viêm gật đầu.

- Tên này không chỉ giỏi đan đạo mà mưu tính cũng rất tốt, là hạng tham tài tham tiếng, không phải là loại tốt lành gì.

Lâm Phong đang lơ lửng trên mây thì bị đạp xuống, cảm giác cay không tả nổi.

- Phong Viêm sư huynh quen với vị đan sư đó sao?

- Không biết.

Phong Viêm lắc đầu, bộ dáng cao thâm.

- Nhưng ta đoán được.

Lãnh Phi Dao hừ nhẹ một tiếng.

- Chỉ giỏi nói khoác.

- Bổ Hồn Đan thất tung mấy vạn năm sao lại xuất hiện ngay lúc này? Đó là vì tên kia muốn dùng buổi đấu giá để truyền đạt cho thiên hạ biết, chỉ có hắn mới luyện chế thành công Bổ Hồn Đan, từ đó tạo nên danh tiếng, mưu cầu danh lợi.

Lâm Phong vẫn không phục.

- Dù là như vậy thì hắn cũng dựa vào tài năng, ta cảm thấy không có gì là xấu cả.

- Là một đan sư chân chính phải lấy truy cầu đan đạo làm mục tiêu, sao có thể vì tiền tài mà bỏ qua chính đạo, sớm muộn cũng sẽ rơi vào ma đạo mà thôi.

- Tiểu tử, đừng manh động.

Giọng của lão đầu đột nhiên truyền đến, lão mà không hiện nguyên hình thì ở đây sắp có án mạng.

Lâm Phong hít sâu một hơi để ổn định cảm xúc.

- Yên tâm, ta còn nhịn được.

Nếu những lời này xuất ra từ miệng của lão đầu thì không có gì để nói, nhưng nó lại từ một tên gian thương thì làm sao Lâm Phong có thể chấp nhận, thù này nhất định phải báo.

Nửa canh giờ trôi qua, cả đám người Lâm Phong cuối cùng cũng tiến vào được Vạn Bảo Các, phía trước đã không còn cảnh tượng tu sĩ xếp thành từng hàng nhưng vẫn có cảm giác số người bên trong so với bên ngoài còn nhiều hơn.

- Phòng của chúng ta ở bên kia.

Phong Viêm nhìn thẻ phòng rồi chỉ về một hướng, Lâm Phong đi ngay bên cạnh, đội hình trở thành hai tên nam nhân đi trước mở đường, nữ tử đi phía sau, vừa đi vừa nhìn cảnh vật xung quanh.

Lãnh Phi Dao đột nhiên hét lên.

- Tuệ Vân sư tỷ, trên kia có phải là Vương Lăng sư huynh không?

Lý Tuệ Vân ngẩn đầu nhìn lên, vừa đúng lúc thấy được một lão đầu dẫn theo một thanh niên tiến vào một trong những căn phòng cao nhất của Vạn Bảo Các.

- Không sai, vị đại nhân đi cùng với Vương Lăng sư huynh chính là Đường trưởng lão.

Lâm Phong nhìn lão đầu vừa bước vào, người này chính là nhân vật đứng đầu Đan Cung, đại trưởng lão Đường Nghiêm, cũng là sư phụ chân truyền của Vương Lăng.

- Vương sư huynh oai thật, sư phụ mà đến đây thì không chừng chúng ta cũng được lên đó.

Sư phụ của Phi Dao là nhị trưởng lão Đan Cung nhưng đúng lúc này lại bế quan, thật là chán chết đi được.

Buổi đấu giá được tổ chức bên trong thánh thành nên đệ tử Thánh Cung chiếm số lượng lớn là chuyện bình thường, vừa đi được một lúc thì lại gặp vài tên đệ tử hướng Lãnh Hàn Băng và Lý Tuệ Vân hành lễ.

Lâm Phong đi gần Lãnh Phi Dao, nhỏ giọng nói với nàng.

- Xem ra Hàn Băng sư tỷ nổi danh không thua gì Tuệ Vân sư tỷ.

- Tất nhiên, trong số đệ tử Thánh Cung, ngoại trừ yêu nữ và Thánh Tử thì tỷ tỷ của ta không ngán ai.