Thiên La

Chương 46: ĐẶT PHÒNG



Cách một khoảng thời gian, Linh Mộng lại cho người tới tìm Lâm Phong, chính xác là bắt hắn mang đến chỗ của nàng.

Mỗi lần như vậy, Lâm Phong đều bị Linh Mộng hành cho một trận, yêu nữ kia còn nói chỉ cần hắn đỡ được ba chiêu, nàng sẽ trả lại toàn bộ những thứ đã lấy được bên trong bí cảnh.

Lâm Phong bị những lời này ám ảnh suốt mấy ngày, hắn không phải để ý đến mấy chục vạn linh thạch hạ phẩm, mười mấy gốc huyền cấp linh dược kia, một thiên tài như hắn sao có thể ngay ba chiêu của một nữ tử cũng không đỡ được.

Hiện thực tàn khốc là vậy, qua mười mấy lần giao chiến, Lâm Phong chỉ đỡ được hai chiêu của Linh Mộng, chưa từng một lần chạm tới y phục của yêu nữ.

Trong lúc Lâm Phong đang hừng hực chiến ý thì có một giọng nói từ bên ngoài truyền vào.

- Tiểu Phong tử, ngươi có bên trong không?

- Thôi xong rồi.

Lâm Phong chợt nhớ ra hôm nay có hẹn cùng tiểu sư tỷ đi tới Vạn Bảo Các, ba ngày sau, buổi đấu giá lớn nhất trong năm tại địa bàn của Cửu Huyền Thánh Cung sẽ được tổ chức, bọn họ phải tranh thủ đi đặt phòng.

Lúc đó sẽ có rất nhiều nhân vật máu mặt xuất hiện, cho dù là nội môn đệ tử Thánh Cung như Lâm Phong hay tiểu công chúa của Lãnh gia đều phải đặt chỗ trước, nếu không sẽ phải ngồi ở vị trí kháng đài.

Lâm Phong chạy ra ngoài thì nhìn thấy hai nữ tử đang đứng đợi bên cạnh gốc đại thụ, một người ngây thơ trong sáng, một người thanh tịnh như nước mùa thu, nói chung đều là mỹ nữ hiếm thấy trong thiên hạ.

- Phi Dao sư tỷ, Hàn Băng sư tỷ không đến sao?

- Tỷ tỷ của ta mấy hôm trước bế quan, có lẽ sắp đột phá rồi.

Lãnh Phi Dao bĩu môi, thiên phú của tỷ tỷ nàng thật sự quá lợi hại, từ khi trải qua kiếp nạn ở Thương Vân Thành đến giờ còn chưa tới một năm mà tỷ tỷ đã đột phá hai lần, còn nàng ngay cả một lần cũng không có.

- Xem ra kiếp này của ta đã định sẵn bị tỷ tỷ ức hiếp.

Bên cạnh Lãnh Phi Dao là Lý Tuệ Vân, đệ nhất mỹ nhân Đan Cung, trên người lúc nào cũng toát ra khí chất thoát tục, cảm giác như không có thứ gì trên đời có thể làm cho nàng động lòng, vị sư tỷ này rất ít nói nên Lâm Phong không có cách nào bắt chuyện, mỗi lần gặp mặt chỉ gật đầu chào hỏi.

- Đã muộn rồi, mau đi thôi.

Lãnh Phi Dao vừa bước được vài bước thì trừng mắt nhìn Lâm Phong.

- Lần này mà không tìm được chỗ tốt thì ta sẽ ném đệ vào phòng của yêu nữ.

- Sư tỷ tha mạng.

Chuyện của Lâm Phong với Linh Mộng chỉ có vài người bên trong Thánh Cung biết được, trong số đó có tỷ muội Lãnh gia và cả Tuệ Vân sư tỷ.

Từ ngày Lâm Phong bước vào Cửu Huyền Thánh Cung thì người quan tâm hắn nhiều nhất chính là yêu nữ, tiếp theo là vị tiểu sư tỷ trước mặt và cuối cùng là băng nữ.

Mỗi lần tâm trạng của Linh Mộng không tốt, nàng thường tìm Lâm Phong giải tỏa, mỗi lần Lãnh Phi Dao xuất cung cũng thường mang hắn theo, thỉnh thoảng có thêm tỷ tỷ của nàng đi cùng.

Lý do mà Lâm Phong được Phi Dao lựa chọn không phải vì hắn anh tuấn tiêu soái mà là vì cả Thánh Cung không có mấy tên đệ tử dám lại gần nàng.

Một tên vô danh tiểu tốt với thiên phú thuộc loại đại trà như Lâm Phong tất nhiên sẽ không có ai chủ động làm quen, hắn lại là người theo tư tưởng âm thầm phát tài, nước sông không phạm nước giếng. Chính vì vậy mà Lâm Phong đã ở bên trong Thánh Cung được một thời gian nhưng số người quen biết hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay.

- Lâm sư đệ, đợi ta với.

Ba người vừa bước ra khỏi Đan Cung thì có một thanh niên vội vã chạy tới, tên này cũng là một trong mấy người Lâm Phong quen biết, hơn nữa còn có ấn tượng sâu sắc.

- Phong Viêm sư huynh, có chuyện gì sao?

- Có phải đệ muốn đến Vạn Bảo Các đặt phòng không?

- Đúng vậy.

Lâm Phong gật đầu.

- Đệ cùng với hai vị sư tỷ đang trên đường đến đó.

- Đúng lúc ta cũng muốn đến Vạn Bảo Các, chúng ta đi chung có được không?

- Chuyện này…

Lãnh Phi Dao đứng bên cạnh liếc nhìn Phong Viêm một cái, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ.

- Ta nói cho ngươi biết, Tuệ Vân sư tỷ sẽ không thích ngươi đâu, nhanh bỏ ý định đi.

Phong Viêm cười cười, vẻ mặt không chút tức giận.

- Ta thật sự là muốn đến Vạn Bảo Các đặt phòng, nghe nói lần này có mấy gốc linh dược hiếm được đấu giá nên ta đến xem thử.

- Ta không có ý kiến, muốn đi chung thì ngươi hỏi Tuệ Vân sư tỷ đi.

Lý Tuệ Vân nhẹ gật đầu.

- Đã vậy thì mọi người cùng đi.

Trên đường đi, Lâm Phong cùng Phong Viêm đi phía sau tán chuyện, hai nữ tử đi trước mở đường, nghe có hơi ngược đời nhưng đây là kế hoạch của Phong Viêm, đi phía sau có thể danh chính ngôn thuận ngắm mỹ nữ.

Lâm Phong để ý ánh mắt của tên gian thương bên cạnh cứ rơi lên người của Tuệ Vân sư tỷ, trong đầu hắn chợt lóe lên một kế hoạch.

Nửa canh giờ trôi qua, cả bốn người dừng lại bên ngoài đại môn của Vạn Bảo Các, nơi đây đã chật kín người, ngay cả lối vào dành cho khách quý cũng đông nghẹt.

- Thôi xong, lần này đến trễ mất rồi, tất cả đều do tiểu Phong tử chậm chạp.

Lãnh Phi Dao bĩu môi oán trách, bây giờ có xếp hàng thì chưa chắc đã còn phòng, có lẽ lần này nàng phải ngồi bên dưới kháng đài xem đấu giá.

Lâm Phong cũng không ngờ lại đông người như vậy, nhìn mấy tên nội môn đệ tử Thánh Cung đang xếp hàng phía trước đại môn là biết buổi đấu giá lần này quy mô lớn đến thế nào.

- Lần này là lỗi của đệ, sau khi trở về đệ sẽ tự đến chỗ yêu nữ chịu phạt.

- Không cần đâu, bây giờ cũng muộn rồi, chúng ta đi tìm một chỗ nghỉ ngơi, tất cả chi phí sẽ do tiểu Phong tử chi trả.

Lãnh Phi Dao nói xong thì rời đi, Phong Viêm đứng bên cạnh đột nhiên nhảy ra chặn đường của nàng.

- Mọi người đợi một chút, để ta tìm vài người quen hỏi thử xem có được không.

- Đúng a, sao ta lại quên ngươi cũng ở đây.

Phong Viêm tuy là nội môn đệ tử Đan Cung nhưng quan hệ rộng khắp, hầu như tất cả các cung đều có đạo hữu của hắn, đây là thành quả buôn bán lâu năm có được.

Phong Viêm không đi tới chỗ đại môn của Vạn Bảo Các, hắn đi tới tòa nhà bên cạnh gõ cửa vài cái thì có một tên mở cửa đón hắn vào.

Một lúc sau, Phong Viêm trở ra, trên tay cầm theo một tấm thẻ bài, vẻ mặt đắc ý.

- Phòng khách quý tầng thứ nhất, đủ chỗ cho mười người.

- Oa… không ngờ ngươi lại có bản lĩnh như vậy, so với tiểu Phong tử còn lợi hại hơn.

- Đó là đương nhiên.

Lâm Phong nhìn tấm thẻ bài, nhịn không được hỏi.

- Chẳng lẽ tòa nhà đó cũng là của Vạn Bảo Các?

- Không sai, một nửa số tòa nhà xung quanh nơi này đều đã được Vạn Bảo Các bí mật thu mua, chỉ dùng để tiếp khách quen.

- Thì ra là vậy.

Đặt được phòng khách quý, tâm tình của mọi người tốt hơn hẳn, chỉ có Lâm Phong là phải bỏ ra một đống linh thạch để chuộc lỗi, Lãnh Phi Dao tìm một cái khách điếm sang trọng đặt phòng, nhìn từng món ăn được đưa lên mà Lâm Phong thấy khó thở.

- Lâm sư đệ đúng là người hào phóng, huynh đệ này Phong Viêm ta nhất định phải kết giao, cạn.

- Cạn.

Dù sao cũng mất linh thạch vậy thì phải mất cho có phong độ một chút, Lâm Phong mỉm cười cảm kích.

- Lần này nhờ có Phong Viêm sư huynh nên mọi chuyện mới thuận lợi, tiểu đệ mời huynh một chung, cạn.

- Cạn.

Lãnh Phi Dao ngồi bên cạnh đang say mê thưởng thức mỹ vị, nghe hai tên nam nhân nói nhảm làm cho nàng vô cùng mất hứng, chỉ có thể tìm Tuệ Vân sư tỷ tán chuyện.

- Tuệ Vân sư tỷ, sao hôm nay tỷ ăn ít vậy? Có phải thức ăn ở đây không hợp khẩu vị không? Hay là chúng ta đổi nơi khác, muội biết vài chỗ còn tốt hơn nơi này.

- Phụt… khục khục…

- Lâm sư đệ có sao không?

Phong Viêm nhìn tên sư đệ bên cạnh ho liên tục liền lên tiếng thăm hỏi, tu sĩ sặc rượu, đây là lần đầu tiên hắn thấy được.

Lâm Phong lắc đầu, hắn thì không bị gì nhưng mà linh thạch của hắn thì sắp không chịu nổi, một bàn thức ăn này đã đốt gần 100 khối trung phẩm linh thạch, nếu thêm mấy bàn nữa thì số linh thạch cướp được của đám yêu hầu sẽ bay hết, nhất định không thể để chuyện này xảy ra.

Lâm Phong bắt đầu tìm cách đánh trống lãng.

- Tuệ Vân sư tỷ hình như có tâm sự nên ăn không ngon, thức ăn ở đây đệ cảm thấy rất tốt.

Lãnh Phi Dao nghe vậy chợt tỉnh ra.

- Có phải sư tỷ đang lo lắng chuyện của Như Nguyệt muội muội đúng không?

- Đúng vậy.

Chuyện là Tuệ Vân có một tiểu muội tên là Lý Như Nguyệt, nội môn đệ tử của Pháp Cung, tu vi pháp sư tam cấp hậu kỳ.

Chỉ còn hơn một tháng nữa là tới Thánh Cung đại hội, lúc đó các đệ tử sẽ tham gia tranh tài, với tu vi của Lý Như Nguyệt lúc này thì rất khó có cơ hội giành được chiến thắng, trừ khi trong vòng một tháng có thể đột phá liên tiếp nhị kỳ, lên thẳng tứ cấp tu sĩ.

Lâm Phong không ngờ lại mò được kim dưới đáy biển, liền hỏi tiếp.

- Nếu dùng Thăng Linh Đan không chừng có cơ hội.

- Không thể, Như Nguyệt đã dùng một viên vào nửa năm trước rồi.

Lãnh Phi Dao có vẻ hiểu rất rõ chuyện này, lúc nào cũng giúp Tuệ Vân trả lời.

Mỗi một cấp độ chỉ có thể dùng một viên Thăng Linh Đan, có dùng thêm cũng không hiệu quả, cho nên chuyện này trở thành tâm sự của Tuệ Vân.

Phong Viêm ngồi bên cạnh xen vào.

- Vậy không còn cách nào sao?

- Vẫn còn một cách, Như Nguyệt muốn dùng hai viên Thăng Linh Đan cùng lúc nhưng chuyện này quá nguy hiểm đã bị ta cùng Tuệ Vân sư tỷ ngăn lại.

- Tuyệt đối không thể, với thể chất của pháp sư nếu dùng cùng lúc hai viên đan dược sẽ rất dễ bạo thể.

- Ta cũng biết nên mới ngăn nàng lại.

Thăng Linh Đan thuộc về đan dược đột phá, linh khí ẩn chứa bên trong đan dược nhiều hơn so với loại thông thường, loại đan dược này không tới lúc đột phá thì không nên dùng, ngay cả chiến sư cũng không dám tùy tiện sử dụng.

Lâm Phong chợt nhớ tới một thứ, mở miệng hỏi.

- Nếu có thể áp chế dược lực thì sao?

Lãnh Phi Dao liếc nhìn Lâm Phong, ánh mắt như nhìn một tên ngốc.

- Ngươi đừng nói với ta là hôm nay cắn một miếng, ngày mai lại cắn tiếp một miếng đó nha.

Lâm Phong bị nàng nói cho á khẩu, diệu kế như thế này với trình độ của hắn thì còn lâu mới nghĩ ra được.

- Không phải, ý của đệ là dùng đan dược để áp chế đan dược.

Nói xong, Lâm Phong lấy ra một bình đan dược đặt lên bàn, bên trong có một viên đan dược màu đen thui.

- Đây là Quỷ Linh Đan được luyện chế từ Quỷ Linh Chi.

- Thật sao?

Lãnh Phi Dao cầm lấy bình đan dược kiểm tra nhưng nàng chưa từng nhìn thấy Quỷ Linh Đan nên không dám chắc, chỉ có thể đưa cho Tuệ Vân sư tỷ.

Tuệ Vân quan sát viên hắc đan trong bình ngọc một lúc, ánh mắt sáng hơn vài phần.

- Viên đan dược này từ đâu đệ có được?

- Lần trước đệ cùng đạo hữu tiến vào Quỷ Lâm lấy được một gốc huyền cấp Quỷ Linh Chi, sau đó mang đi luyện thành đan dược.

- Là Quỷ Lâm bên trong địa phận của Vô Cực Thánh Cung đúng không?

- Đúng là nơi đó.

Lý Tuệ Vân nghe Lâm Phong khẳng định thì mỉm cười.

- Ta từng nghe nói về Quỷ Linh Chi nên đã nhờ vài vị đạo hữu tìm giúp nhưng vẫn chưa có tin tức, không ngờ hôm nay lại gặp được.

- Tuệ Vân sư tỷ xinh đẹp như vậy nhất định sẽ được thương thiên phù hộ.

Lãnh Phi Dao nói xong thì nhìn qua Lâm Phong.

- Tiểu Phong tử, thứ này có thể bán lại cho bọn ta không?

- Bình đan dược này đệ tặng cho sư tỷ, xem như tạ lỗi chuyện hôm nay.

- Hảo sư đệ.

Huyền cấp Quỷ Linh Đan chỉ có thể dung hòa dược lực của huyền cấp đan dược, bây giờ Lâm Phong đã là tứ cấp tu sĩ, hắn vẫn chưa dùng Thăng Linh Đan nên viên Quỷ Linh Đan này lại trở nên dư thừa.

Sau khi ăn uống thỏa thích, cả đám quay trở lại Thánh Cung, vừa về đến Đan Cung thì Phong Viêm đã mượn cớ chạy đi mất, Lãnh Phi Dao nhìn thấy thì nhỏ giọng nói.

- Đồ chết nhát.

Bên trong Thánh Cung có một quy tắc là nam tử thì không được đến gần tỷ muội Lãnh gia nếu không sẽ gặp đại họa, Lâm Phong là trường hợp ngoại lệ, yêu nữ đã sớm xem hắn không phải là nam nhân mà là một món đồ chơi của nàng.

Lý Tuệ Vân có được Quỷ Linh Đan nên không trở về Đan Cung, nàng đi thẳng đến Pháp Cung đưa đan dược cho tiểu muội, cuối cùng trên đường trở về chỉ còn lại Lâm Phong và Phi Dao.

- Phi Dao sư tỷ, vừa nãy tỷ nói Phong Viêm sư huynh thích Tuệ Vân sư tỷ là thật sao?

- Đúng vậy, ngươi hỏi chuyện này làm gì?

Lãnh Phi Dao hiếp mắt nhìn tên sư đệ bên cạnh, vẻ mặt hiện lên nụ cười mờ ám.

- Có phải ngươi cũng để ý Tuệ Vân sư tỷ đúng không?

- Không có.

- Thật sự không có?

Lâm Phong thành thật gật đầu, hắn còn đang tìm cách gặp Huân Vũ đây này, thời gian đâu mà nghĩ đến nữ nhân khác.

- Đệ đã có đạo lữ rồi nên sẽ không có ý với Tuệ Vân sư tỷ.

- Xem như ngươi thức thời, ngươi có thích Tuệ Vân sư tỷ thì tỷ ấy cũng không thích ngươi đâu.

- Không thể nào, chẳng lẽ Tuệ Vân sư tỷ không thích nam nhân?

- Tuệ Vân sư tỷ tất nhiên là thích nam nhân, đó là bởi vì sư tỷ đã sớm có người trong lòng.

Chuyện là Lý Tuệ Vân đã sớm thích Vương Lăng, một bên là đệ nhất mỹ nhân Đan Cung, một bên là đệ nhất thiên tài Đan Cung, có thể nói là tiên đồng ngọc nữ, môn đăng hộ đối, cá mè một lứa… ngay cả cao tầng của Thánh Cung cũng không có ý kiến, huynh đệ đồng môn nhiệt tình ủng hộ.

Nhưng trên đời không có thứ gì là tuyệt đối, vào một ngày đẹp trời, Phong Viêm đến khiêu chiến với Vương Lăng để chứng minh bản thân mới là đệ nhất thiên tài Đan Cung, là người xứng với Lý Tuệ Vân nhất bên trong Thánh Cung.

- Kết quả thế nào?

- Đừng manh động, để ta kể cho nghe.

Kết quả cuối cùng Vương Lăng giành chiến thắng tuyệt đối, thời gian luyện đan, số lượng đan dược, chất lượng đan dược đều vượt qua Phong Viêm.

Lâm Phong nhíu mày.

- Lúc đó Phong Viêm sư huynh luyện được bao nhiêu viên đan dược?

- Nghe nói là ngũ đan, tất cả đều là thượng phẩm.

- Một lò năm viên đan dược, vậy chẳng phải có thể tiến vào chân truyền đệ tử sao?

Lãnh Phi Dao gật đầu.

- Đúng là như vậy, chỉ là sau khi thua trận thì tên đó hoàn toàn thay đổi, thời gian tu luyện không ổn định, thường xuyên gây chuyện với đệ tử trong cung nên không có vị trưởng lão nào muốn thu nhận hắn làm đệ tử.

- Cũng đúng, Phong Viêm sư huynh có thể sống đến bây giờ đã là kỳ tích rồi.