Thiên La

Chương 45: LẬT MẶT





Linh Mộng xuất hiện bên cạnh Lâm Phong, nhìn bộ dáng tơi tả của hắn, khóe môi khẽ cong lên, ánh mắt quan tâm.

- Ngươi có sao không?

- Vẫn chưa chết được.

- Vậy mau đi thôi.

Nơi này đã bị yêu thú phát hiện nên không thể ở lâu, hai người nhanh chóng đi tìm một chỗ ẩn nấp.

Vừa đến nơi, Linh Mộng lấy ra toàn bộ chiến lợi phẩm đưa cho Lâm Phong, không thiếu một thứ.

Lâm Phong cẩn thận kiểm tra, so với mấy lần trước đều như nhau, chỉ là có thêm một đầu yêu hùng, hắn thu hết vào túi trữ vật, ánh mắt tức giận nhìn yêu nữ.

- Lần này ta suýt chút đã bị ngươi hại chết đó, có biết không?

- Vậy sao? Ta không nghĩ ngươi lại vô dụng như vậy.

- Cái gì mà vô dụng, đầu yêu hùng kia rõ ràng là huyền thú đỉnh phong, một tên tam cấp tu sĩ như ta làm sao mà đánh lại.

Linh Mộng nhảy lên một cành cây gần đó, bộ dáng ta không quan tâm.

- Đó là chuyện của ngươi.

- Không được, chuyện này quá nguy hiểm, ta đề nghị chấm dứt hợp tác.

- Được thôi, ngươi có thể đi nhưng toàn bộ những thứ đã lấy được đều phải để lại.

- Sao ngươi không đi ngủ đi.

Hơn nữa tháng nay, hai người làm ăn vô cùng tốt, số lượng tài nguyên cướp được có giá trị gần cả trăm vạn hạ phẩm linh thạch, sao có thể giao hết cho yêu nữ.

Linh Mộng lấy ra mười mấy tờ pháp chỉ cầm trên tay.

- Vậy ngươi muốn thế nào?

- Nhiệm vụ của ta nguy hiểm hơn, theo lý phải được chia nhiều phần hơn.

- Ngươi muốn bao nhiêu?

Lâm Phong nghĩ ngay đến chín phần nhưng sợ bị yêu nữ nướng chín nên miễn cưỡng nói.

- Ta 8 phần, ngươi 2 phần.

- Hử?

- Ta 7 ngươi 3 cũng được.

Linh Mộng liếc Lâm Phong một cái, đôi con ngươi màu đỏ kia làm cho toàn bộ lông tóc trên người hắn dựng đứng.

Lâm Phong vội hét lên.

- Ta 6 ngươi 4, không thể thương lượng.

- Tùy ngươi.

Sau khi thương lượng xong, Lâm Phong lấy ra mấy khối linh thạch khôi phục, sau đó dùng thêm một viên đan dược trị thương, lúc nãy hắn đã bị thanh âm của yêu hùng đả thương, còn tốt là vết thương không nghiêm trọng.

Sáng hôm sau, hai người tiếp tục lên đường, Linh Mộng vẫn là người phụ trách tìm kiếm vị trí của yêu thú, phải thừa nhận tốc độ tìm yêu thú của yêu nữ là cực tốt, cách nửa ngày nàng lại tìm được một cái hang động.

Đến cả lão đầu cũng lên tiếng tán thưởng.

- Có khi nào nha đầu này là yêu khuyển đầu thai không?

- Chắc vậy.

Lâm Phong đồng ý với quan điểm của lão đầu, thiên tài như hắn cũng không tìm nhanh như nàng, chỉ có thể giải thích là yêu nữ được di truyền từ kiếp trước.

- Phía trước có một cái hang động, ngươi mau tiến vào xem thử.

- Hang ở đâu mà nhiều vậy.

Cách đó gần một dặm đúng là có một cái hang ở vị trí khá kín, mắt thường rất khó nhìn thấy nhưng không giấu được cái mũi của yêu nữ.

Lâm Phong từ từ tiến lại gần hang động sau đó lấy ra một tờ yêu chỉ kích hoạt, một đầu hỏa thú chui vào hang, thứ này là yêu chỉ dò đường của hắn luyện chế, hiệu quả rất tốt.

- Có yêu thú.

Hỏa thú vừa chui vào hang thì tờ pháp chỉ trong tay Lâm Phong đột nhiên bốc cháy, một bóng đen từ bên trong hang động phóng về phía hắn.

- Chạy.

Vân Tung Mị Ảnh lập tức được kích hoạt, có thêm 3 tên Lâm Phong xuất hiện bỏ chạy theo 3 hướng khác nhau.

Bóng đen đuổi theo từng tên, chưa đầy vài hơi thở thì hai cái bóng của Lâm Phong đã bị chém nát, hắn chỉ còn cách dùng hết sức bỏ chạy.

- Lão đầu, có nhìn ra được là thứ gì không?

- Là một đầu huyền cấp cao giai Ám Dạ Đường Lang.

Lâm Phong cuối cùng cũng biết được cái tên đang đuổi giết hắn là một con bọ ngựa huyền cấp, tốc độ và ẩn thân là hai thứ sở trường của bọn ngựa nên rất nhanh hắn lại bị đuổi kịp.

- Tật Phong nhất thức.

Hỏa cầu bay về phía bóng đen, theo sau đó là một luồng đao khí nhưng toàn bộ đều không đánh trúng mục tiêu, Ám Dạ Đường Lang đột ngột xuất hiện sau lưng Lâm Phong, hai chi trước như đoản đao chém xuống.

- Keng…

Lâm Phong bị đánh bay vào vách đá gần đó, hắn cảm giác xương cốt như vỡ ra từng khúc, mảnh ngọc bội trên người xuất hiện một vết nứt.

- Khốn kiếp.

Đây là tín vật của Huân Vũ tặng cho hắn, vậy mà lại để một tên đen thui làm nứt, không thể chấp nhận được.

Lâm Phong lập tức đứng lên, đôi mắt tràn đầy tức giận, hỏa khí bao phủ cơ thể, chân đạp Vân Tung Mị Ảnh tấn công đường lang.

- Keng…

Sau khi va chạm, cả hai đều lui về phía sau, tu vi của Lâm Phong không bằng Ám Dạ Đường Lang, nhưng sức mạnh lại không phải sở trường của đường lang nên hai bên tạm thời bất phân thắng bại.

Hai chân vừa chạm đất, Lâm Phong lập tức phóng tới chém ra Tật Phong nhị thức nhưng cả hai đường đao khí đều không trúng đối thủ.

Ám Dạ Đường Lang một lần nữa xuất hiện phía sau Lâm Phong, lang thủ chém tới.

- Ăn một đao của lão tử.

Lâm Phong đoán tên này sẽ dùng lại chiêu cũ, một tay hắn đã cầm sẵn Phong Hỏa Pháp Chỉ, đợi đường lang xuất hiện liền kích hoạt.

Khoảng cách hai bên chỉ có vài bước chân, Ám Dạ Đường Lang không kịp phản ứng, hỏa cầu đánh thẳng vào ngực nó, tiếp đó là liên tiếp hai đường đao khí chém sâu vào yêu thể.

Ám Dạ Đường Lang bị đánh bay ra xa, nó còn chưa kịp đứng dậy thì Lâm Phong đã phóng tới, hắn liên tục dùng đại đao chém xuống, tiếng kim loại va chạm vang lên liên hồi.

Cấp độ của Lưu Tinh Đao chỉ là huyền cấp hạ phẩm vẫn chưa đủ để xuyên phá hoàn toàn phòng ngự của huyền thú cao giai, dù bị chém liên tục nhưng Ám Dạ Đường Lang vẫn còn sức chống cự.

- Keng…

Đại đao trong tay Lâm Phong bị hai chi trước của Ám Dạ Đường Lang chặn lại, cảm giác đau nhói từ dưới bụng truyền đến, cả người hắn bị một cước của đường lang đá bay đi.

Ám Dạ Đường Lang lần nữa tiếp cận con mồi, hai chi trước của nó còn chưa kịp chém xuống thì Lâm Phong đã lấy ra một mảnh hắc giáp kích hoạt.

- Thượng lộ bình an.

Mảnh Hộ Thần Giáp phát ra một luồng sức mạnh khủng khiếp đánh thẳng vào ngực Ám Dạ Đường Lang, Lâm Phong cũng bị dư chấn đánh văng đi một đoạn, cơ thể hắn trượt dài trên mặt đất.

Hắc quang tan biến, Lâm Phong nhìn đầu Ám Dạ Đường Lang đã bị đánh tan thành từng mảnh, lại nhìn ngọc bội trong tay, vẻ mặt không chút gì là vui vẻ.

- Cũng không tệ.

Linh Mộng không biết từ đâu xuất hiện, nhìn thi thể tan nát của đường lang có thể đoán được một đòn vừa rồi không thua gì công kích của ngũ cấp tu sĩ, nhưng bên trong bí cảnh không thể tồn tại tu sĩ vượt quá tứ cấp, như vậy chỉ có thể là pháp binh hoặc là cấm chỉ.

Lâm Phong mặt kệ yêu nữ, hắn đi tới thu dọn chiến trường, tuy đường lang đã bị đánh cho tan nát nhưng tứ chi vẫn còn đó, mang về có thể đổi được một ít linh thạch.

Mấy ngày tiếp theo, hai người vẫn như cũ mà làm, chỉ là trong suốt cả quá trình, Lâm Phong không nói với yêu nữ một câu nào, Linh Mộng sẽ không chủ động tán chuyện với nam nhân nên một đường đi tới vô cùng nhàm chán.

Linh Mộng cũng không còn tâm trạng săn yêu thú, tuy còn mấy ngày nữa mới kết thúc bí cảnh nhưng nàng quyết định bây giờ sẽ rời đi.

Lâm Phong cũng không phản đối, yêu nữ rời đi hắn cầu còn không được nữa là.

- Đây là một nửa của ngươi.

Theo thỏa thuận thì Lâm Phong lấy 6 phần, Linh Mộng thì 4 phần nhưng yêu nữ ra sức nhiều hơn nên hắn quyết định mỗi người một nửa.

Linh Mộng nhận lấy túi trữ vật, vẻ mặt hồn nhiên nhìn tên nam nhân đối diện.

- Chỉ có nhiêu đây thôi sao?

- Chỉ có nhiêu đó thôi, không tin ngươi cứ kiểm tra.

Lâm Phong hào phóng đưa cả túi trữ vật của hắn cho yêu nữ nhìn, Linh Mộng giơ tay nhận lấy sau đó thu luôn vào không gian giới chỉ của nàng.

Nhìn túi trữ vật bị lấy mất, Lâm Phong cảm giác có chuyện không ổn sắp xảy ra.

- Ngươi muốn làm gì?

- Tất nhiên là… cướp.

- Chẳng phải ngươi nói là hợp tác sao?

- Đúng vậy, hợp tác xong thì cướp không được sao?

Linh Mộng mỉm cười đắc ý, nụ cười của nàng tựa như trăm hoa đua nở nhưng làm cho Lâm Phong tức đến điên người, ánh mắt nàng khiêu khích nhìn tên nam nhân đối diện.

- Nếu ngươi có bản lĩnh thì đến đây lấy lại đi.

- Lão tử ngán ngươi sao.

Chuyện gì cũng có thể nhịn nhưng động đến linh thạch thì không thể thương lượng, Lâm Phong lấy ra Lưu Tinh Đao phóng tới chỗ yêu nữ.

- Ăn một đao của lão tử.

Ánh đao lóe lên, hai luồng đao khí bay tới chỗ Linh Mộng, khi cách nàng vài bước chân thì đao khí bị một lớp hỏa thuẫn chặn lại.

Cách tốt nhất đánh với pháp sư là cận chiến, Lâm Phong dùng Vân Tung Mị Ảnh tiếp cận yêu nữ, đến khi vừa tầm lập tức thi triển Tật Phong Đao.

Linh Mộng lách người tránh né, nàng chỉ thủ mà không công, bộ dáng nhàn nhã như đang nhảy một khúc nhạc, hồng y lướt gió tựa như tiên tử giáng trần.

- Đao pháp thái linh dược của ngươi mà cũng muốn đấu với ta sao?

- Có ngon thì đừng chạy.

Lâm Phong tức giận hét lên xong thì lập tức hối hận, yêu nữ dừng lại theo lời hắn nói, nàng lấy ra một tờ pháp chỉ kích hoạt, hỏa diễm bay tới cuống lấy đối thủ.

- Lửa gì mà nóng dữ vậy?

Hồng hỏa quấn chặt lấy Lâm Phong, cho dù hắn chạy kiểu gì cũng không thoát được, cảm giác nóng bỏng như ở bên trong lò luyện đan, bị đốt thêm một lúc nữa không chừng sẽ bốc cả mùi thịt nướng.

- Xem đây.

Lâm Phong kích hoạt mảnh Hộ Thần Giáp, toàn bộ hỏa diễm lập tức bị hắc giáp thu vào, hắn lại tiếp tục cầm đao phóng tới áp sát yêu nữ.

- Hôm nay bản thánh nữ sẽ cho ngươi đại khai nhãn giới, biết thế nào là thực lực.

Linh Mộng lăng không bay lên, cả người nàng tỏa ra hồng hỏa, ngọn lửa càng lúc càng lớn như muốn bao trùm cả cự sơn.

- Thôi xong.

Lão đầu âm thầm mặt niệm cho Lâm Phong, với đẳng cấp của lão tất nhiên biết được sự lợi hại của chiêu thức này.

Lâm Phong chạy được nửa đường thì cơ thể như sa vào bùn lầy, tốc độ của hắn giảm xuống không phanh, cả người như bị ngàn vạn sợi tơ quấn lấy.

- Hình như sắp có chuyện xảy ra rồi.

- Tiểu tử ngươi không muốn bị bạo hành thì mau rời khỏi bí cảnh.

Nhìn yêu nữ cách đó chỉ vài bước chân nhưng Lâm Phong cảm giác nàng như thần linh còn hắn chỉ là phàm nhân, không cách nào chạm tới được, một cảm giác tuyệt vọng trước giờ chưa từng có dâng trào khắp cơ thể.

- AAA… lão tử nhất định sẽ báo thù.

Lâm Phong hét lớn một tiếng rồi kích hoạt truyền tống ngọc bài, thân thể của hắn lập tức xuất hiện bên ngoài truyền tống trận, cả người vô lực gục trên mặt đất.

Mấy thanh niên gần đó thấy được liền chạy tới đỡ dậy.

- Huynh đệ, có sao không?

- Đa tạ, ta không sao.

Lâm Phong lấy ra một bình đan dược sử dụng rồi bỏ chạy khỏi truyền tống trận, cứ như nơi đấy sắp bị thú triều tấn công.

Đám đệ tử Thánh Cung chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì truyền tống trận lại phát sáng, hồng y nữ tử từ bên trong đại trận bước ra, cuối cùng bọn họ cũng hiểu vì sao tên kia lại chạy như ma đuổi.

Về tới phòng, Lâm Phong vẫn chưa hết khiếp sợ, chiêu thức vừa rồi của yêu nữ thật sự quá kinh khủng, linh lực của hắn cho đến bây giờ vẫn còn hỗn loạn.

- Lão đầu, chiêu thức vừa rồi yêu nữ dùng là gì vậy?

- Linh vực.

Lão đầu chậm rãi nói ra, linh vực là một loại thần thông sau khi tu sĩ đạt đến thất cấp sẽ ngộ ra, thiên phú càng cao thì linh vực tạo ra càng hùng mạnh.

Linh vực giống như một không gian khác tồn tại song song với hiện thực, bên trong linh vực thì người tạo ra nó giống như thần linh, bất khả chiến bại.

- Nói như vậy chỉ cần đưa đối thủ vào linh vực là chiến thắng rồi.

- Đối thủ của ngươi cũng có thể tạo ra linh vực để phản kháng, quan trọng là linh vực của người nào mạnh hơn.

- Vậy làm sao biết được linh vực mạnh hay yếu?

- Những thứ này vẫn chưa tới lúc tiểu tử ngươi nên biết, trước mắt nên tập trung vào linh lực phóng xuất.

Lâm Phong gật đầu, lúc nãy giao chiến với yêu nữ đã khiến cho linh lực bên trong cơ thể bạo động, đến mức có thể phá vỡ bình cảnh, chỉ cần vài ngày nữa là có thể đột phá tứ cấp.

Tu sĩ khi bước vào tứ cấp sẽ có thể sử dụng linh lực phóng xuất, tức là đưa linh lực ra bên ngoài cơ thể, đây cũng là giai đoạn pháp sư bắt đầu chiếm được ưu thế, vì bọn họ không cần dùng pháp chỉ vẫn có thể thi triển thuật pháp thông qua pháp trượng.

- Đúng rồi, ta cũng nên đi mua một cây pháp trượng.

Lâm Phong nhớ băng nữ có một thanh lam trượng, mỗi lần chiến đấu chỉ cần đứng một chỗ chỉ tới chỉ lui, nhìn cũng ngầu phếch.

Mấy ngày sau, tiểu thiên bí cảnh chính thức đóng cửa, số đệ tử còn lại bên trong bí cảnh lần lượt rời đi, thông thường những tên cuối cùng luôn thu hoạch được nhiều nhất.

Nhưng lần này lại có ngoại lệ, nếu không phải yêu nữ qua cầu rút váng thì thu hoạch của Lâm Phong chắc chắn đứng trong tốp đầu.

Tuy bị Linh Mộng trấn lột nhưng Lâm Phong vẫn thu được một số linh thạch nhờ cướp hang ổ của yêu hầu, khi đó hai người vẫn chưa hợp tác, vì đề phòng bất trắc, hắn đã gửi số linh thạch và linh dược ở chỗ lão đầu, giờ nghĩ lại vẫn thấy đắc ý.

- Lão tử đoán chuyện như thần.

Bên cạnh đó, Lâm Phong cũng thành công đột phá tứ cấp tu sĩ, chính thức bước vào giai đoạn thứ hai của tu chân, linh lực phóng xuất.

Mấy ngày nay Lâm Phong cứ quấn lấy lão đầu đòi lão phải thực hiện lời hứa, vì để giữ lấy bình yên, lão đầu đành phải lấy ra một bộ thuật pháp dạy cho hắn.

Bộ thuật pháp này có tên là Thiên Lý Tùy Hành, khi sử dụng có thể giúp tu sĩ gia tăng tốc độ lên cực hạn trong thời gian ngắn, gần như là thuấn di, bộ thuật pháp này không có phẩm giai, hoàn toàn dự vào ngộ tính và cấp độ của người tu luyện.

Tu sĩ có cấp độ càng cao thì thời gian sử dụng sẽ càng dài, khoảng cách di chuyển sẽ càng xa, theo lời của lão đầu thì từng có tu sĩ dùng Thiên Lý Tùy Hành thuấn di hơn ngàn dặm.

Lâm Phong tu luyện được vài ngày đã có thể thuấn di được vài trượng, tuy khoảng cách không xa nhưng trong thực chiến lại có hiệu quả cực lớn, đặc biệt là người thích cận chiến như hắn.

Thời gian tiếp theo trôi qua một cách yên bình, Lâm Phong ngày luyện đao, đêm luyện đan, thỉnh thoảng lại luyện thêm Thiên Lý Tùy Hành, sau đó hắn thử kết hợp với Vân Tung Mị Ảnh và Tật Phong Đao tạo thành một bộ đao pháp vô tiền khoáng hậu, đến cả lão đầu cũng phải cảm thán.

- Cuối cùng tiểu tử ngươi đánh hay là không đánh.

Đao pháp của Lâm Phong vừa đánh vừa lùi, chém được vài đao thì dùng bộ pháp chạy mất khiến đối phương không tìm được vị trí, nhìn qua thì có vẻ huyền diệu nhưng cuối cùng lại không có ít gì.

Lâm Phong cũng cảm thấy bộ đao pháp này có vấn đề nhưng hắn không phải là loại người dễ dàng bỏ cuộc, vậy là hắn lại tiếp tục vừa đánh vừa lùi.

- Tiểu tử ngươi đừng uổng công vô ích nữa, tốt nhất nên dành thời gian chuẩn bị cho đại hội sắp tới.

- Lão cứ đợi đấy, chờ xem ta dùng bộ đao pháp này đánh bại yêu nữ.