Vừa ra khỏi hang động, đám người Lâm Phong liền nhìn thấy hơn trăm đầu yêu hầu từ dưới núi xông lên, khí thế vô cùng manh động.
Một thanh niên hoảng sợ lên tiếng.
- Không xong, chúng ta đã bị bao vây.
- Mọi người đừng bỏ vũ khí… à nhầm đừng hoảng loạn, chúng ta hợp sức mở một đường xuống núi, nếu không được thì kích hoạt ngọc bài rời khỏi bí cảnh.
- Tốt.
Đám yêu hầu gào thét xông tới, bọn chúng không bày trận mà trực tiếp giao chiến, đụng đâu đập đó, bộ dáng như muốn nổi điên.
Đệ tử Thánh Cung đứng thành vòng tròn, chiến sư bên ngoài, pháp sư bên trong, Lâm Phong một tay cầm Lưu Tinh Đao, tay còn lại cầm Phong Hỏa Pháp Chỉ đứng ở giữa.
- Xông lên.
Đại chiến bắt đầu, đàn yêu hầu hoàn toàn chiếm ưu thế, vừa đánh được vài hiệp thì một khối đá từ đâu bay tới trước mặt Lâm Phong nhưng chưa kịp chạm vào người hắn thì bị một luồng kim quang đánh bay.
- Kim Quang Thuẫn.
Một cái kim thuẫn xuất hiện ngăn chặn ám khí của yêu hầu, thứ này chỉ có thể dùng được một lúc, cả đám quyết định vừa đánh vừa lui.
- Hú… hú…
Bên dưới chân núi lại truyền đến tiếng gào thét, lại có thêm vài chục đầu yêu hầu từ dưới núi xông lên, tình hình vô cùng nguy cấp.
- Cao sư huynh, tiếp tục như thế này thì chúng ta sẽ bị đám yêu hầu bắt được.
- Chia ra chạy.
Mỗi tên lấy ra một tờ pháp chỉ kích hoạt, Lâm Phong vừa nhìn liền nhận ra đó là Hành Không Pháp Chỉ, đúng lúc hắn cũng có vài tờ.
Cả đám cùng kích hoạt pháp chỉ bay thẳng lên không, đám yêu hầu lập tức chia ra đuổi theo, có lẽ bọn chúng cũng biết bên trong bí cảnh tu sĩ không thể phi hành trong thời gian dài.
Lâm Phong vừa bay lên liền tìm một chỗ gần đó đáp xuống nhưng hắn còn chưa kịp hành động thì đã thấy vài bóng đen xuất hiện bên trên.
- Sẽ có một ngày lão tử nhổ sạch lông đám yêu cầm.
- Éc…
Bí cảnh vốn không lớn, chỉ cần có linh lực dao động thì yêu cầm sẽ cảm nhận được, từ lúc đám người Lâm Phong giao chiến với yêu hầu, bầy yêu cầm đã chờ sẵn bên trên chỉ đợi mấy tên bên dưới bay lên là thịt.
Lâm Phong nhìn đám người Cao Dương bị yêu cầm đuổi chạy tán loạn, xem ra chỉ có thể tự lực cánh sinh, hắn lấy ra một viên bạo đan ném về phía yêu cầm sau đó hướng về phía khác chạy đi.
Bên dưới mặt, đất đàn yêu hầu vẫn tiếp tục truy đuổi, đám khỉ này di chuyển vô cùng linh hoạt, tốc độ chỉ kém yêu cầm một chút.
Lâm Phong trên dưới đều bị vây, tình hình có vẻ không ổn, nếu tiếp tục thế này thì sớm muộn cũng bị yêu cầm bắt được.
- Lão đầu, có cách gì không?
- Cách thì có nhưng mà…
- Lão đừng câu giờ nữa, điều kiện gì ta cũng đồng ý.
- Ý của lão phu là tạm thời chưa nghĩ ra.
- Đậu xanh.
Lâm Phong nhìn mấy đầu yêu cầm đã đuổi tới, trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, nếu dùng Âm Dương Ma Trận không chừng sẽ thoát được.
Nghĩ là làm, Lâm Phong hạ thấp độ cao, tìm một chỗ kín đáo ném Âm trận vào, sau đó tiếp tục gia tăng tốc độ phi hành.
Đúng như dự đoán, đàn yêu hầu hoàn toàn không để ý đến ma trận mà chỉ tập trung truy đuổi Lâm Phong, đối với yêu thú, những thứ không chứa thiên địa linh khí thì bọn chúng thường không để ý.
Sau khi bay thêm mười mấy dặm, Lâm Phong đột nhiên dừng lại, vẻ mặt đắc ý nhìn mấy đầu yêu cầm phía sau.
- Chỉ vài đầu yêu cầm cũng muốn thịt lão tử, các ngươi chờ đó.
Lâm Phong vừa dứt lời liền biến mất giữa không trung, bầy yêu cầm ngơ ngác nhìn nhau, bọn chúng bay vài vòng xung quanh tìm kiếm một lúc rồi bỏ đi.
Trên ngọn cự sơn cách đó mười mấy dặm, Lâm Phong ẩn mình bên trong vách núi, lặng lẽ nhìn đàn yêu hầu chạy qua.
- Lão tử chỉ lấy có vài gốc linh dược, có cần phải như vậy không.
Dù đã bị mất dấu đám tu sĩ nhưng yêu hầu vẫn tiếp tục tìm kiếm đến một canh giờ sau mới chịu rời đi, xem ra bọn chúng rất hận đám cướp của kia.
Lâm Phong đợi đến khi đám yêu hầu đã hoàn toàn biến mất, hắn lấy ra chiến lợi phẩm đếm thử, lần này thu hoạch vô cùng phong phú, chỉ tính riêng linh thạch trung phẩm đã có hơn 2000 khối, huyền cấp linh dược có 18 gốc, đúng là lời lớn.
- Một, hai, ba, năm… đạo hữu có đánh rơi gốc linh dược nào không…
- Tiểu tử đừng đếm nữa, đại họa kéo đến rồi.
- Họa gì?
Lúc này có một hồng ảnh từ xa lướt tới chỗ Lâm Phong, chỉ chớp mắt là xuất hiện trước mặt hắn.
- Bản lĩnh không tệ, có muốn hợp tác với ta không?
- Ngươi…
Lâm Phong trân trối nhìn yêu nữ đối diện, hắn nhớ rất rõ nàng đâu có tiến vào truyền tống trận.
- Ngươi… ngươi sao lại ở chỗ này?
- Ta muốn đi đâu ngươi quản được sao?
- Ta…
Linh Mộng mỉm cười.
- Sao hả? Có muốn hợp tác với ta không?
- Hợp tác gì?
- Ta sẽ giải quyết đám yêu thú, ngươi chỉ cần tiến vào hang động thu bảo vật, cuối cùng mỗi người một nửa, được không?
Lâm Phong lấy ra ngọc bài truyền tống cầm trên tay, ánh mắt đề phòng nhìn yêu nữ, hắn không tin trên đời lại có chuyện tốt như vậy.
- Nhìn mặt ta ngốc lắm hả? Ngươi lại muốn lừa ta sao?
- Không tin cũng không sao, bởi vì ngươi không có lựa chọn.
Hồng hỏa xuất hiện trên tay Linh Mộng, chỉ cần Lâm Phong lắc đầu thì nàng sẽ tiễn hắn ra khỏi bí cảnh mà không cần truyền tống ngọc bài.
- Lão phu không cảm nhận được sát khí, tiểu tử ngươi thử đồng ý xem sao.
- Lão kêu ta đùa với lửa sao?
- Vậy thì tiểu tử ngươi tự lo đi.
Lão đầu bỏ lại một câu rồi lặn mất, Lâm Phong do dự một lúc, hắn quyết định liều một lần.
- Chơi thì chơi, lão tử chưa ngán ai bao giờ.
- Tốt, ngươi nghỉ ngơi một lúc, sau đó sẽ lên đường.
Linh Mộng bay lên một cành cây gần đó, nàng dựa vào thân cây, đôi chân thon dài lơ lửng bên dưới, ánh mắt nhìn lên thất sắc phong linh, vẻ mặt hồn nhiên trong sáng.
- Yêu nữ này sao lại tốt như vậy?
Nếu đây là lần đầu tiên Lâm Phong gặp Linh Mộng nhất định sẽ bị vẻ bề ngoài của nàng mê hoặc, không ai nghĩ một nữ tử trong sáng như vậy lại là một yêu nữ hại nước hại dân hại cả Lâm Phong hắn.
Nghỉ ngơi được một lúc, Linh Mộng giục Lâm Phong rời đi, hắn lấy cớ chưa khôi phục nên muốn ở lại tu luyện thêm một lúc nữa, không ngờ yêu nữ lại sảng khoái đồng ý.
Sáng hôm sau, hai người tìm thấy một cái hang động cao vài trượng, chính xác là Linh Mộng tìm được.
- Bên trong có một đầu huyền cấp trung giai Lục Sắc Linh Chu, ta sẽ dụ nó ra ngoài, chuyện còn lại giao cho ngươi.
- Có phải ngươi chờ ta tiến vào hang sẽ dẫn đầu yêu chu kia trở lại đúng không?
- Cái đó còn phải xem tâm tình của ta.
Linh Mộng nói xong thì lướt tới trước hang động, nàng lấy ra một đống pháp chỉ ném vào trong hang rồi im lặng chờ đợi.
Lâm Phong nhìn thấy bên trong hang động bừng lên ánh lửa, chẳng khác gì cái lò nướng, thầm nghĩ có khi nào đầu yêu chu kia bị nướng chín luôn rồi không.
- Gaoooo…
Tiếng thét thảm thiết từ bên trong hang động truyền ra, Lục Sắc Linh Chu phóng ra bên ngoài, bộ dáng vô cùng thảm hại, toàn thân bốc khói, từ lục sắc đã biến thành hắc sắc.
Linh Mộng làm mặt quỷ với Lục Sắc Linh Chu sau đó chạy đi, yêu chu tức giận đuổi theo phía sau.
Lâm Phong từ trong bụi cây bước ra, sau khi xác định hai tên kia đã thật sự rời đi thì hắn từ từ tiến vào hang động.
Bên trong hang động vẫn còn bốc mùi khét lẹt, Lâm Phong đi được một lúc thì tới cuối hang, nhìn thấy một đống linh thạch nằm im trong gốc đá, bên cạnh còn có một đám cỏ bị cháy đến không nhận ra hình dáng.
- Lục Sắc Linh Chu ăn cỏ từ bao giờ vậy?
- Có thể đám tro đó là linh dược còn sót lại.
Lão đầu lên tiếng giải thích, Lâm Phong cầm nửa gốc linh dược mà thấy nhói lòng, những thứ này đều là linh thạch đó.
- Yêu nữ thật quá đáng.
Lâm Phong chợt nhớ ra đầu Lục Sắc Linh Chu vẫn đang đuổi theo Linh Mộng, hắn vội thu linh thạch rồi rời khỏi hang động, sau đó tìm một chỗ ẩn nấp đợi yêu nữ trở lại.
- Có nên bỏ trốn không nhỉ?
Bây giờ Lâm Phong bỏ đi chắc là yêu nữ kia khó mà tìm được nhưng làm như vậy thì thanh danh quân tử của hắn sẽ bị ảnh hưởng.
Lâm Phong suy nghĩ được một lúc vẫn chưa thấy Linh Mộng trở về, tính ra thì yêu nữ kia đi hơi lâu rồi.
- Có khi nào bị Lục Sắc Linh Chu cắn ngủm rồi không?
Lục Sắc Linh Chu thuộc hàng độc thú, kịch độc của nó đủ sức giết chết vài chục tên tu sĩ tam cấp, bị nó cắn một cái thì dù là yêu nữ cũng biến thành ma nữ.
Lâm Phong do dự một lúc quyết định đi ra xem thử, hắn đuổi theo hướng yêu chu rời đi, trên đường vẫn còn mấy cái dấu chân màu đen in sâu trên mặt đất nên không khó tìm.
Đuổi được một lúc thì Lâm Phong nhìn thấy yêu chu đang treo lơ lửng trên cây, bên cạnh là một tấm lưới nhện, yêu nữ kia đang nằm nghỉ ngơi trên đó, bộ dáng không có gì là nguy hiểm.
Linh Mộng nghe được động tĩnh thì ngồi dậy, nàng vương vai một cái, vẻ mặt lười biếng nhìn Lâm Phong.
- Ngươi làm gì mà lâu vậy? Có phải muốn bỏ trốn không?
- Đúng vậy, ta trốn nhầm đường.
Lâm Phong thấy yêu nữ không sao thì đi tới chỗ Lục Sắc Yêu Chu gần đó, tên này đến giờ vẫn còn bốc khói, có lẽ đã bị nướng chín luôn rồi.
Lâm Phong thu thi thể yêu chu vào túi trữ vật, theo thỏa thuận thì toàn bộ những thứ lấy được sẽ do hắn bảo quản, đến khi rời đi thì chia đôi.
Hai người lại tiếp tục tây tiến, trên đường đi đều là Linh Mộng tìm thấy yêu thú, nàng có một loại pháp chỉ chuyên dùng để xác định vị trí của yêu thú trong bán kính 10 dặm.
Mấy ngày kế tiếp, Lâm Phong tìm được một mỏ linh thạch, hắn đào suốt hai ngày một đêm, kết quả chỉ thu được vài trăm khối linh thạch, trong đó có mấy khối trung phẩm.
- Có lẽ giao nhiệm vụ đào linh thạch cho đám yêu thú sẽ tốt hơn.
Số linh thạch mỗi lần cướp được của đám yêu thú còn nhiều hơn Lâm Phong đào mấy ngày, hơn nữa còn có linh dược khuyến mãi, con đường trở thành chính nhân quân tử của hắn ngày càng khó đi rồi.
Linh Mộng ngồi trên một cành cây, vẻ mặt bất mãn.
- Ngươi đào xong chưa?
Mấy hôm nay, nàng phải ở đây canh chừng giúp tên nam nhân này thật là nhàm chán muốn chết, đánh nhau với yêu thú vẫn thú vị hơn.
- Xong rồi, đi thôi.
Thêm mấy ngày trôi qua, Lâm Phong thư thả ngồi bên trong hang động, hắn nhặt từng khối linh thạch bỏ vào túi trữ vật.
- Tiểu tử ngươi đang làm cái gì vậy?
- Đếm linh thạch a.
Lão đầu nghe hắn nói mà muốn lên máu.
- Ý của lão phu là tiểu tử ngươi sao không rời đi mà còn ở lại đây.
- Đám phi cầm lần này khá lợi hại, không chừng có thể bán hành cho yêu nữ một lúc.
Lâm Phong cố ý kéo dài thời gian là để Linh Mộng cầm chân yêu cầm, so với yêu nữ thì hắn càng không thích đám yêu cầm kia, tốt nhất là đánh cho chúng nó rụng sạch lông.
- Lỡ như nha đầu kia đổi ý thả đám yêu cầm trở lại thì sao?
- Làm sao có thể, lão yên tâm đi, mọi chuyện ta đã tính hết rồi.
Lâm Phong vừa dứt lời liền nhìn thấy một thân ảnh xuất hiện bên ngoài hang động, dọa hắn hết cả hồn.
- Là ngươi sao? Ta còn tưởng là đám yêu cầm kia trở lại.
- Ngươi yên tâm, bọn chúng sẽ không bao giờ trở lại.
Linh Mộng nói xong thì ném ra năm đầu yêu cầm tới bên cạnh Lâm Phong, đúng như hắn dự đoán, mỗi đầu yêu cầm đều bị nàng đốt trụi lông, thật quá tàn bạo.
Sau khi Lâm Phong thu lại đám yêu cầm, hai người tiếp tục lên đường nhưng lần này đã có sự thay đổi, người dụ yêu thú rời đi không phải Linh Mộng mà là tên nam nhân còn lại.
- Ta phản đối.
- Phản đối vô hiệu.
Linh Mộng vừa dứt lời liền tóm lấy Lâm Phong ném vào bên trong hang động.
- Á…
- Gaoo…
Hai tiếng thét cùng lúc truyền đến, Lâm Phong từ bên trong hang động phóng ra, phía sau là một đầu yêu hùng đang tức giận đuổi theo.
Linh Mộng nhìn hai tên kia rời đi, nàng nhàn nhã bước vào hang động, đột nhiên có một bóng đen to lớn xuất hiện lao về phía nàng.
- Gaooo…
Yêu hùng vốn có một cặp, một đầu đã đuổi theo Lâm Phong, đầu còn lại thì ở trong hang động canh giữ, vừa nhìn thấy Linh Mộng tiến vào liền tấn công.
Hỏa quang lóe lên, đầu yêu hùng vừa phóng ra lập tức bị đánh bay vào trong hang, thân thể to lớn rơi trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự, đám lông trước ngực bị cháy hơn một nữa, có thể ngửi thấy cả mùi thịt nướng.
- Là ngươi dọa ta, không phải ta cố ý.
Linh Mộng tiếp tục tiến vào bên trong, sau khi thu hết gia tài của đám yêu thú rồi rời đi.
Cách hang động vài dặm, Lâm Phong vẫn đang cùng đầu yêu hùng giao chiến, hắn chạy phía trước còn đầu yêu hùng đuổi phía sau, nhìn qua giống như đang chơi đuổi bắt.
- Ăn một đao của lão tử.
Lưu Tinh Đao từ trên cao bổ thẳng vào đầu yêu hùng nhưng bị cánh tay to lớn của nó chặn lại, chỉ thấy vài sợi lông đen rơi trên mặt đất.
- Gào…
Yêu hùng thét lên, đại thủ đánh tới, Lâm Phong lập tức đạp bộ pháp nhảy đi.
- ẦM…
Nơi Lâm Phong vừa đứng bị đánh thành một cái hố sâu, đất đá tán loạn, vừa rồi không nhanh chân thì hắn đã nằm luôn bên dưới hố.
- Phong Hỏa Pháp Chỉ.
Hỏa cầu bay về phía yêu hùng, mục tiêu là cặp yêu nhãn, đại thủ của yêu hùng vỗ nhẹ một cái đã làm cho hỏa cầu tan nát, đúng lúc này, Lâm Phong xuất hiện phía trên yêu hùng, đại đao chém xuống.
- Keng…
- Nà ní?
Lưu Tinh Đao chém vào đầu yêu hùng lóe lên từng tia lửa như hai thanh binh khí chạm vào nhau, một đao của Lâm Phong gần như vô hại.
Đại thủ của yêu hùng lần nữa vỗ về phía Lâm Phong, kết quả vẫn là vỗ hụt, cơ thể to lớn của yêu hùng làm cho tốc độ bị hạn chế rất nhiều.
Không thể đánh trực diện với đối thủ, Lâm Phong chuyển qua đánh du kích, hắn vừa đánh vừa di chuyển với tốc độ cao, muốn lợi dụng lượng linh lực hùng hậu của mình làm cho yêu hùng kiệt sức.
- HỐNG…
Đột nhiên yêu hùng hướng về phía Lâm Phong gào lớn, thanh âm chấn động làm cho mặt đất nứt vỡ, đại thụ đổ ngã.
Lâm Phong cảm giác lồng ngực như vỡ nát, thần thức rối loạn, hắn ném ra một đạo hỏa cầu rồi nhanh chân chạy đi.
Giọng nói của lão đầu đột nhiên truyền đến.
- Không ổn, có một đám yêu thú đang chạy tới chỗ này.
Dù là bên trong bí cảnh hay Hoang Nguyên đều phải đánh nhanh rút gọn, đợi khi đám yêu thú tổ chức đánh hội đồng thì xác định.
Lâm Phong lấy ra ma trận, hắn đã sớm ném một cái trên đường đi, bây giờ chỉ cần kích hoạt là có thể thoát khỏi đầu yêu hùng, chỉ là không biết yêu nữ kia làm ăn thế nào rồi.
Ngay lúc Lâm Phong định dùng ma trận thì một đạo hồng hỏa bay tới đánh trúng vào yêu hùng, cảm giác giống như một sợi lông hồng rơi trên mặt đất nhưng lại khiến cả đại địa rung chuyển, đầu yêu hùng chỉ kịp hú lên một tiếng rồi bất tỉnh nhân sự.