Một canh giờ trôi qua, Lâm Phong thành công lên đỉnh cự sơn, từ nơi này có thể quan sát một vùng khá rộng lớn.
- Lão đầu, thấy được thứ gì không?
- Cách nơi này mười mấy dặm có một cái hồ, có thể đến đó tìm thử.
- Vậy đi thôi.
Theo lời của lão đầu thì địa thế cũng ảnh hưởng đến việc sản sinh linh thạch, những nơi tụ tập nhiều linh khí tất nhiên sẽ có nhiều linh thạch.
Lâm Phong lao thẳng xuống núi, chạy một mạch đến chỗ hồ nước, trên đường đi khá yên tĩnh, xem ra đám người đi chung với hắn đã rời khỏi nơi này.
Khoảng cách mười mấy dặm đối với tu sĩ chỉ là vài bước chân, Lâm Phong vận Vân Tung Mị Ảnh nhảy vài cái là tới nơi.
Nửa giờ trôi qua, trước mặt Lâm Phong xuất hiện một cái hồ nước, mặt hồ lăm sắc, bán kính hơn một dặm, bên trên có vài loại thủy linh thảo đang trôi nổi, dập dìu theo chiều gió.
Lâm Phong đứng bên bờ hồ, một tay cầm cái đùi gà đang gặm dỡ, tay còn lại cầm một cái cần câu, mồi câu là một đầu hoàng cấp yêu kê.
- Hình như bên dưới hồ không có thủy yêu.
Lão đầu từ chối cho ý kiến, phương pháp tràn đầy tính sáng tạo này trước kia lão chưa từng nhìn thấy và sau này cũng không muốn gặp lại.
Lâm Phong gặm xong cái đùi gà thì lấy ra một tờ yêu chỉ kích hoạt, một đầu hỏa ngư phóng thẳng xuống đáy hồ, loại yêu chỉ này được hắn chế tạo dùng để thăm dò động phủ của yêu thú, hiệu quả khá cao lại không tốn nhiều chi phí, vô cùng tiện lợi.
Một lúc sau, hỏa ngư nổi lên, bộ dáng vẫn bình yên vô sự, vậy là bên dưới đáy hồ thật sự không có yêu thú.
- Sao lại như vậy?
Theo lời của lão đầu thì cái hồ này là nơi tụ linh, một nơi tốt như thế này sao lại không có yêu thú canh giữ, như vậy chỉ có một khả năng là lão đầu già rồi nên bị lú.
Lão đầu nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Lâm Phong, không cần hỏi thì lão cũng biết trong lòng tên này nghĩ gì, giọng nói có chút buồn bực.
- Còn có một khả năng là nơi này đã bị người khác thăm dò.
- Hèn gì mấy tên kia lại bỏ đi nơi khác.
Nghĩ đến đây, Lâm Phong lấy tấm địa đồ ra xem thử, những khu vực được đánh dấu đều nằm gần nơi hắn được truyền tống đến, cả cái hồ này cũng thuộc khu vực có nhiều linh thạch.
- Đậu xanh.
Lâm Phong buồn bực chửi một tiếng, nếu hắn đoán không lầm thì những chỗ được đánh dấu trên bản đồ đều đã bị đào sạch, vậy tấm địa đồ này chẳng phải trở thành vật vô dụng sao?
- Không ngờ lão tử anh minh một đời lại hồ đồ nhất thời.
- Chuyện gì cũng có hai mặt, nhìn bề ngoài tấm địa đồ này có vẻ vô dụng nhưng nghĩ kỹ lại thì nó có thể giúp tiểu tử ngươi tiết kiệm không ít thời gian.
- Đúng vậy, tiền bối dạy chí phải.
Những nơi bị đánh dấu đều đã bị đào vậy thì tìm ở những nơi chưa đánh dấu là được, trên địa đồ chỉ vẽ một phần của bí cảnh, Lâm Phong có thể thấy được ở phía tây còn rất nhiều khoảng trống.
- Tây tiến.
Ba ngày sau, bên trong một căn phòng sang trọng, Linh Mộng lạnh lùng nhìn đám huyết y nhân đang quỳ trước mặt nàng.
- Một chút tin tức cũng không tìm được?
- Thuộc hạ đã toàn lực điều tra, đám yêu nghiệt Ma Giáo hoàn toàn biến mất như chưa từng xuất hiện.
- Một đám vô tích sự, cút hết đi.
- Tuân lệnh.
Nhìn đám thuộc hạ rời đi, ngọc thủ của Linh Mộng xuất hiện một ngọn hồng hỏa, nếu đám vô dụng này không phải thuộc hạ của sư phụ thì nàng đã ném bọn chúng đi từ lâu.
- Mang tên ngốc kia đến đây.
Bây giờ tâm trạng của nàng rất không tốt, cần phải làm gì đó để giải tỏa.
Hồng y nữ tử cung kính trả lời.
- Ba ngày trước Lâm Phong đã tiến vào tiểu thiên bí cảnh.
- Hắn vào đó làm gì?
Thông thường đan sư sẽ không tiến vào bí cảnh, thế mạnh của bọn họ là luyện đan chứ không phải chiến đấu.
Linh Mộng chợt mỉm cười.
- Ngươi tưởng trốn vào bí cảnh thì ta không làm gì được sao? Ngu ngốc.
- Muh ha ha ha ha ha… lão tử đúng là thiên tài.
Lâm Phong vừa tiêu diệt xong một đầu huyền cấp Xuyên Sơn Thử sau đó lại đào được vài ngàn khối linh thạch, trong đó có đến mấy chục khối trung phẩm.
Vận khí của Lâm Phong mấy hôm nay khá tốt, mỗi ngày đều có linh thạch vào túi, ít thì vài trăm, nhiều thì cả ngàn, vừa có thể đánh quái gia tăng thực lực vừa có linh thạch dùng để tu luyện, đúng là nhất tiễn song điêu.
Trải qua một thời gian càn quét, Lâm Phong nhận ra đám yêu thú giỏi đào hang thường tích trữ linh thạch nhiều hơn, nên hắn quyết định tập trung vào đám giàu có này, kết quả là số lượng linh thạch vào túi cứ ngày càng tăng.
- Tiểu tử, dãy sơn mạch phía trước chắn ngang linh mạch, không chừng có thể đào được không ít linh thạch ở đó.
- Dãy sơn mạch đó vừa cao vừa dài, thật sự có thể đào được sao?
Lâm Phong nhìn dãy sơn mạch hùng vĩ cách đó mấy chục dặm đường, ít nhất cũng có mười mấy ngọn cự sơn nối liền nhau, muốn tìm ra chỗ đào linh thạch không phải là chuyện dễ.
- Tiểu tử ngươi lại gần thêm một chút để lão phu quan sát.
- Được rồi.
Lão đầu bát học đa tài, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, đáng tiếc lão chỉ là khí linh, nếu không thời đại này chính là sân khấu của lão rồi.
Lâm Phong đi đến gần ngọn cự sơn chợt nghe được âm thanh yêu thú gào thét cùng với linh lực dao động, chắc chắn là có tu sĩ đang giao chiến với yêu thú, hắn liền nhắm một hướng chạy tới.
Cách đó không xa, một đám đệ tử Thánh Cung đang hỗn chiến với hơn trăm đầu yêu hầu, nhìn qua thì đám yêu thú đang chiếm thượng phong.
Trong đám đệ tử Thánh Cung có hai pháp sư là nữ tu, bọn họ đứng bên trong vòng vây liên tục kích hoạt pháp chỉ, bên cạnh là một đám nam tu cầm binh khí chiến đấu.
Đám yêu hầu cũng không phải dạng vừa, mấy chục đầu đứng thành vòng tròn vây chặt đám tu sĩ, số còn lại thì lấy đá ném, đá ở khu này vừa cứng vừa to, nếu bị ném trúng chỗ yếu hại thì không chết cũng trọng thương.
- Tiểu tử, có một đám yêu hầu đang kéo tới.
- Yêu hầu ở đâu mà nhiều vậy?
Lâm Phong nhìn vài chục đầu yêu hầu đang chạy như điên tới liền bỏ đi kế hoạch ăn hôi, hắn hướng về đám tu sĩ hét lớn.
- Các vị đạo hữu chạy mau, viện binh yêu hầu sắp tới đây rồi.
Đám tu sĩ nghe Lâm Phong nói liền cảm nhận được tiếng la hét từ xa truyền đến, một tên lớn tiếng ra lệnh.
- Rút lui.
Cả đám tu sĩ hướng về phía Lâm Phong chạy đi.
- Đậu xanh, các ngươi chạy đến đây làm gì?
Lâm Phong nhìn hơn trăm đầu yêu hầu đuổi tới, thầm mắn bản thân xui xẻo, hắn lấy ra mấy viên hắc châu ném xuống đất rồi bỏ chạy, hắc châu vừa chạm đất liền nổ tung tạo thành một đám hắc vụ, thứ này có thể tạm thời vô hiệu hóa khứu giác của yêu thú từ huyền cấp trở xuống.
Nữa giờ sau, Lâm Phong dừng lại bên cạnh một con suối, cách đó không xa là đám đệ tử Thánh Cung, đám người này đuổi theo hắn suốt cả đoạn đường, làm hắn cứ tưởng là hầu yêu đuổi theo.
Một thanh niên từ bên trong đám người bước tới mỉm cười với Lâm Phong.
- Không biết vị đồng môn này xưng hô thế nào?
- Lâm Phong, nội môn đệ tử Đan Cung.
- Lâm huynh đệ, ta là Cao Dương, nội môn đệ tử Chiến Cung, vừa rồi đa tạ huynh đệ giúp đỡ.
Lâm Phong nhìn vẻ mặt hòa nhã của đối phương cũng không tiện phát tác, lần này xem như vô tình làm việc tốt vậy.
- Cao sư huynh không cần khách sáo, giúp đỡ đồng môn là chuyện đệ nên làm.
- Dù sao cũng phải đa tạ Lâm sư đệ một tiếng.
Hai người nói chuyện vài câu liền trở nên thân thuộc, Cao Dương có ý mời Lâm Phong cùng tham gia tổ đội, với sức của mấy người bọn họ thì rất khó vượt qua dãy sơn mạch phía trước.
Lâm Phong suy nghĩ một chút thì gật đầu đồng ý, một mình hắn chắc chắn không thể vượt qua đám yêu hầu kia, nếu bây giờ thay đổi mục tiêu sẽ mất rất nhiều thời gian.
Cao Dương nhìn thấy Lâm Phong gật đầu thì dẫn hắn đến chỗ mấy thanh niên còn lại, khi nghe nói Lâm Phong là đệ tử Đan Cung thì đám người vừa ngạc nhiên vừa thất vọng, thực lực của đan sư thuộc hàng thấp nhất trong chiến đấu.
Một tên đệ tử nhìn về phía dãy sơn mạch, vẻ mặt lo lắng.
- Cao sư huynh, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?
- Với thực lực của chúng ta tạm thời không thể vượt qua sơn mạch, chỉ có thể đợi thêm vài vị đồng môn đến, sau đó bàn bạc tiếp.
- Vậy phải đợi đến bao giờ?
Cao Dương im lặng, vấn đề cao thâm thế này có trời mới biết, đành phải xem vào thiên ý thôi.
Đúng lúc này, Lâm Phong ở bên cạnh lên tiếng.
- Đệ nhìn thấy ở gần đây có không ít Ma Vụ Thảo, không chừng có thể dùng được.
- Thứ đó có tác dụng gì?
- Có thể dùng để luyện chế Ma Vụ Đan làm hạn chế tầm nhìn của đám yêu hầu, thậm chí có thể khiến cho hai mắt yêu hầu tạm thời không thể nhìn thấy.
- Thật sao?
Đám người Cao Dương nghe được những lời này, vẻ mặt đều mừng rỡ, có thể làm cho đám yêu hầu kia không thấy đường thì chuyện vượt sơn mạch sẽ có cơ hội.
Bên dưới chân núi có một đám cỏ đầu trắng, nhìn từ xa, bọn chúng bồng bền như những làn khói, thứ này còn có thể phát sáng vào ban đêm nên có tên là Ma Vụ.
Xung quanh Ma Vụ Thảo không thấy bóng dáng của yêu hầu, có lẽ đám cỏ này khá vô dụng nên bọn chúng cũng không đến canh giữ.
Nữa giờ sau, phần lớn Ma Vụ Thảo đã được Lâm Phong thu vào túi trữ vật, hắn tìm một chỗ an toàn bắt đầu luyện đan, đám người Cao Dương cũng tìm một nơi gần đó nghỉ chân, vừa vận công khôi phục vừa giúp Lâm Phong hộ pháp.
Trong lúc Lâm Phong và đồng bọn chuẩn bị vượt núi thì bên ngoài tiểu thiên bí cảnh, Linh Mộng xuất hiện trước truyền tống trận, đám đệ tử Thánh Cung vừa nhìn thấy nàng lập tức quỳ xuống hành lễ, ánh mắt không dám nhìn thẳng.
- Tham kiến Thánh Nữ.
- Mở trận.
- Tuân lệnh.
Truyền tống trận của bí cảnh 5 tháng sẽ mở ra một lần, mỗi lần khởi động sẽ tiêu hao 100 vạn khối hạ phẩm linh thạch, nếu mở ra không đúng thời hạn sẽ bị Thánh Cung trách phạt.
Dù biết là sai lầm nhưng đám đệ tử vẫn kích hoạt truyền tống trận, thà bị Thánh Cung phạt còn hơn đắt tội với Thánh Nữ.
Linh Mộng bước vào bên trong đại trận, hào quang lóe lên, hồng ảnh biến mất như chưa từng xuất hiện.
Sáng hôm sau, đám người Cao Dương tiếp tục kế hoạch vượt qua sơn mạch, lần này bọn họ không chỉ vượt núi mà còn muốn tấn công vào hang ổ của đàn yêu hầu.
Toàn bộ sơn mạch đều bị yêu hầu chiếm giữ, mỗi ngọn cự sơn có vài trăm đầu yêu hầu tọa trấn, trong đó có khoảng vài chục đầu huyền cấp yêu hầu, bên trong tiểu thiên bí cảnh, bọn chúng gần như không có đối thủ.
- Đốt lửa.
Cao Dương đốt mười mấy ngọn lửa bên dưới chân núi, Lâm Phong lấy Ma Vụ Đan cho vào, bên trong đan dược hắn có bỏ thêm một ít mê dược có thể làm cho yêu hầu mê mang một lúc.
Từng làn khói bốc lên đỉnh núi sau đó bao trùm cả ngọn núi, có mấy đầu yêu hầu gần đó không kịp đề phòng từ trên cây rơi xuống, bất tỉnh nhân sự.
- Xông lên.
Ngọn cự sơn này khá lớn, muốn vượt qua phải mất ít nhất nửa canh giờ nhưng Ma Vụ Đan lại không có hiệu lực lâu như vậy, cả đám quyết định đánh nhanh rút gọn, bọn họ chủ động bỏ qua mấy đầu yêu hầu trúng thuốc, trực tiếp xông thẳng lên núi.
- Lão đầu, tình hình sao rồi?
- Đám yêu thú kia đang rút lên đỉnh núi, có thể bọn chúng muốn vào hang để phòng thủ.
- Mấy đầu yêu thú này ăn gì mà khôn thế nhỉ?
Ma Vụ Đan không chỉ hạn chế tầm nhìn của yêu hầu mà cả tu sĩ cũng bị ảnh hưởng nhưng tu sĩ có thần thức còn yêu thú thì không, đối với khí linh như lão đầu thì hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Gần lên tới đỉnh núi, trước mặt Lâm Phong xuất hiện mấy cái hang động, cửa hang cao hơn một trượng, nơi này chắc là hang ổ của đàn yêu hầu.
- Cao sư huynh, bây giờ phải làm sao?
Cao Dương nhíu mày, thời gian Ma Vụ Đan không còn nhiều, bọn họ lại không biết tình hình bên trong, xông vào sẽ rất nguy hiểm.
- Lâm sư đệ, còn Ma Vụ Đan không?
- Sư huynh muốn đuổi bọn yêu hầu chạy ra?
- Đúng vậy.
Lâm Phong nghe vậy liền hiểu ý, mọi người chia ra hành động, vài thanh niên lấy củi khô ném vào bên trong hang, Lâm Phong ở bên cạnh tiện tay ném thêm mấy viên Ma Vụ Đan vào rồi đốt lửa, hai pháp sư kích hoạt pháp chỉ đánh vào cửa hang làm cho nơi đó sụp xuống, đường đi gần như bị che kín.
Một lúc sau thì nghe thấy tiếng gầm thét của đám yêu hầu từ bên trong hang truyền ra sau đó là vài chục đầu yêu hầu chạy như điên ra ngoài, có lẽ bị ngâm khói quá lâu nên hầu nhãn đỏ hồng, có vài đầu còn chảy cả nước mắt.
Nhìn đàn đầu yêu hầu chạy mất bóng, mọi người nhanh chân tiến vào bên trong hang động, thông thường hang của yêu thú chỉ kéo dài trên dưới một dặm, đi vài bước là tới cuối hang.
Nơi này vẫn còn vài đầu yêu hầu ở lại canh giữ nhưng đã bị đám người Cao Dương giải quyết nhanh gọn.
Cuối hang có một không gian khá lớn, là nơi đám yêu hầu sinh sống, trên vách hang còn có mấy chục cái hang động xếp theo hình tổ ong.
Một tên đệ tử nhìn xung quanh nhíu mày.
- Chỗ này sao lại không có gì?
- Có khi nào đám yêu hầu đã mang hết tài nguyên đi rồi không?
Thông thường đám yêu thú sẽ để lại những thứ như linh dược, linh thạch, khoáng thạch bên trong hang động nhưng nơi này hoàn toàn trống không, ngay cả một sợi lông cũng không thấy.
Cao Dương chỉ mấy chục cái hang trên vách đá.
- Lên đó xem thử…
Hắn còn chưa dứt lời thì đã thấy một thân ảnh đang trèo lên phía trên sau đó nhảy vào một cái hang, đám người còn lại cũng nhanh chóng đuổi theo.
Lâm Phong vừa tiến vào đã để ý nơi này, hắn để lão đầu bay vài vòng nhìn xem có tìm được gì không, kết quả là đúng như hắn dự đoán, toàn bộ gia tài của đám yêu hầu đều cất giấu trong mấy cái hang trên vách đá.
Bên trong mỗi hang động không chứa linh thạch thì cũng chứa linh dược, trong đó có hai cái hang chứa toàn trung phẩm linh thạch và một hang chứa huyền cấp linh dược, số còn lại không đáng chú ý.
Lâm Phong dọn xong một hang chứa linh thạch liền chui vào hang bên cạnh mang toàn bộ số trung phẩm linh thạch có được bỏ vào bên trong giới chỉ, kế tiếp là hang chứa huyền dược.
- Thăm ngàn thăm ngàn… lần này phát tài rồi.
Đúng lúc này, đại địa khẽ chấn động, mọi người lập tức chui ra khỏi hang.
- Mau đi thôi, đám yêu hầu kia sắp trở lại.
Cả đám vội chạy đi, tuy nơi này còn rất nhiều tài nguyên nhưng đợi đám yêu hầu vào hang thì không còn đường để thoát thân.