Thiên La

CHƯƠNG 42: LUYỆN ĐAN





Khi Lâm Phong tiến vào Đan Phòng thì nơi này đã chật kín người, số lượng còn đông hơn lần trước hắn đến.

- Chẳng lẽ lại là Tuệ Vân sư tỷ luyện đan?

Nghĩ đến đây, Lâm Phong nhanh chân chạy đi tìm một chỗ tốt, được nhìn mỹ nữ luyện đan so với nghe lão đầu chỉ dạy thú vị hơn nhiều.

Nhưng rất nhanh hắn phát hiện ra một vấn đề, phần lớn những vị trí tốt đều đã bị nữ tu chiếm hết, Lâm Phong chỉ có thể tìm được một chỗ tàm tạm.

- Thời thế thay đổi, thiên hạ đại loạn, nữ tu đến với nhau cũng là chuyện bình thường.

Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, một đám người từ bên ngoài bước vào, dẫn đầu là một thanh niên vô cùng tiêu soái, khí thế bất phàm.

Phía sau thanh niên là một đám người có khí thế không kém, trong đó có cả đệ nhất mỹ nữ Đan Cung, đám người này vừa bước ra, cả căn phòng như dậy sóng.

Lâm Phong nhìn thấy thanh niên cực kỳ anh tuấn, suýt chút nữa là có thể so với hắn, cảm giác mong đợi tụt đi một nửa.

- Tên này là ai vậy? thanh thế lớn thật.

- Huynh đệ vừa tiến cung sao?

Một tên bên cạnh quay qua hỏi Lâm Phong, giọng điệu kinh ngạc.

- Ngay cả Vương Lăng sư huynh cũng không biết?

- Chính là đệ nhất thiên tài Đan Cung, chân chuyền đệ tử của đại trưởng lão đó sao?

- Chuẩn không cần chỉnh.

Lâm Phong biết được nhiều như vậy là nhờ Phong gian thương đã đưa cho hắn thông tin của những nhân vật nổi tiếng bên trong Thánh Cung.

Vương Lăng thuộc hàng đệ tử chân truyền, thành tích vô cùng nổi bật, trong đại hội ngũ cung tranh bá lần gần nhất xếp thứ hai, nghe nói thanh niên này đã luyện thành công lục đan, trong đó có ngũ đan thượng phẩm và nhất đan trung phẩm.

Trong thời gian chờ đợi, Lâm Phong quay qua tên bên cạnh tám chuyện.

- Huynh đệ, vậy còn mấy người kia là sao?

- Ai?

- Tuệ Vân sư tỷ chẳng phải chân truyền đệ tử sao? Tỷ ấy đến đây làm gì?

Thanh niên liếc nhìn xung quanh, thấy mọi người đều quan sát phía trên thì nhỏ giọng nói với Lâm Phong.

- Nghe nói Vương sư huynh thường thay các vị trưởng lão chỉ điểm cho bọn họ, có tin đồn Tuệ Vân sư tỷ thầm thích Vương sư huynh.

- Có chuyện này nữa sao?

- Ta chỉ nghe nói, mỗi lần Vương sư huynh khai lò thì Tuệ Vân sư tỷ đều có mặt.

Tên ngồi phía trước Lâm Phong đột nhiên xen vào.

- Tuệ Vân sư tỷ thích Vương sư huynh là chuyện rõ như ban ngày, các ngươi quá lạc hậu rồi.

- Nói như đúng rồi, làm sao ngươi biết chắc được.

- Đạo lữ của ta có một tỷ tỷ quen với một tên chân truyền đệ tử, tên đệ tử đó chính là em rể của một vị trưởng bối trong tộc của Vương sư huynh.

Mấy tên bên cạnh đần mặt ra, bọn chúng cảm giác nguồn thông tin của tên này không đáng tin một chút nào.

Tên thanh niên bị mọi người khinh bỉ liền mang hết bí mật hắn biết được nói ra để chứng minh sự trong sạch của bản thân, thế là một đám thanh niên tụ tập bàn tán, lúc đầu chỉ có vài tên, lúc sau thì thành một bầy.

Lâm Phong là tên khởi đầu nên ngồi ở vị trí trung tâm, bây giờ hắn mới biết được cái gì gọi là họa hổ tàng long, chỉ tính riêng chức nghiệp tình báo thì mấy tên này đã đạt đến cấp bậc cao thủ.

- Mọi người im lặng, Vương sư huynh bắt đầu luyện đan rồi kìa.

Mọi ánh mắt đều hướng về phía Vương Lăng, đại thủ giơ lên, hồng hỏa ẩn hiện, chỉ là hai ngọn lửa nhỏ nhưng đã làm cho nhiệt độ cả căn phòng không ngừng tăng lên.

- Hỏa linh thể cao cấp.

Lão đầu nhẹ giọng tán thưởng, so với Lý Tuệ Vân thì hỏa linh thể của Vương Lăng có phẩm chất cao hơn, dù là mấy chục vạn năm trước cũng thuộc hàng hiếm có.

Hai ngọn lửa càng cháy càng lớn, cuối cùng hợp nhất thành một ngọn huyết hỏa, Vương Lăng một tay nghịch lửa, tay còn lại điều khiển đan đỉnh xoay tròn trên không, động tác thành thạo, nhẹ nhàng dứt khoát như lưu thủy hành vân.

Lâm Phong vừa quan sát vừa ghi chép, theo lời của lão đầu thì trình độ của Vương Lâm đã có thể tiến vào hàng chân truyền đệ tử của Đan Minh, so về thuật luyện đan thì Lâm Phong còn kém đối phương một đoạn.

Ba canh giờ trôi qua, đan đỉnh rung lên, từng viên đan dược to tròn lấp lánh từ trong lò bay ra, tất cả đều giống hệt nhau từ kích thước, màu sắc, hoa văn…

- 1, 2, 3, 4, 5, 6 viên thượng phẩm đan dược.

- Thật sự quá lợi hại.

- Lục đan thượng phẩm, như vậy chẳng phải Vương sư huynh có thể so tài với đệ nhất thiên tài đan đạo của Nam Hoang hay sao?

Vương Lăng nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của hàng trăm đệ tử bên dưới, vẻ mặt không đổi sắc, hắn thu lại đan đỉnh rồi xoay người rời đi.

Mấy tên đệ tử chân truyền cũng lần lượt đi theo, luyện đan kết thúc, nơi này không còn gì để ở lại, Lâm Phong rời Đan Phòng đi thẳng đến Chủ Cung.

Mỗi lần tiểu thiên bí cảnh mở ra, số lượng đệ tử tiến vào không vượt quá 1000 người, khi Lâm Phong đến nơi thì vẫn còn không ít danh ngạch.

Muốn tiến vào tiểu thiên bí cảnh cần tiêu tốn 1 vạn điểm cống hiến, trong vòng 1 tháng muốn tìm lại 1 vạn điểm cống hiến từ bên trong bí cảnh không phải là chuyện dễ, cho nên phần lớn tu sĩ lựa chọn cách làm nhiệm vụ.

Đối với tu sĩ đang gặp phải bình cảnh thì bí cảnh là một nơi tuyệt vời, nơi này vừa có thể chiến đấu gia tăng thực lực, củng cố cảnh giới, vừa đảm bảo được an toàn cho bản thân.

Lâm Phong đợi một lúc thì nhận được một cái ngọc bài, thứ này gần giống với tiểu truyền tống trận của hắn, một khi gặp nguy hiểm bên trong bí cảnh thì lấy ra kích hoạt, ngọc bài sẽ lập tức truyền tống hắn trở lại trận pháp.

- Lão đầu, có thể cải tiến thứ này không?

Vừa về tới phòng, Lâm Phong ném ngọc bài cho lão đầu nhìn thử, thứ này bị giới hạn về khoảng cách nên chỉ có thể dùng bên trong tiểu thiên bí cảnh, bên trong đại thiên bí cảnh thì gần như vô dụng.

- Thứ này có thể truyền tống xa hơn Âm Dương Ma Trận nhưng phải có chủ trận, rất dễ bị phát hiện.

- Vậy sao? Thật đáng tiếc.

Miễn cưỡng không hạnh phúc, không được thứ này thì Lâm Phong chuyển qua thứ khác, hắn lấy ra đan đỉnh chuẩn bị luyện chế đan dược.

Sau mấy ngày cùng lão đầu nghiên cứu, cả hai phát hiện Vạn Hỏa Khai Thiên được tạo ra là để kết hợp với Liệt Hỏa Phần Thiên, cả hai bộ tuyệt thế thuật pháp này như vỏ kiếm và lưỡi kiếm.

Liệt Hỏa Phần Thiên giúp tu sĩ hình thành ngụy linh thể, Vạn Hỏa Khai Thiên bổ sung linh lực, làm cho một ngụy linh thể sản sinh ra hỏa linh khí còn nhiều hơn chân linh thể.

- Nếu lão tử thật sự có hỏa linh thể thì đời này còn ai chơi lại.

Trong lúc Lâm Phong đang cảm thán thì bên ngoài truyền đến tiếng động, một tên huyết y nhân không biết từ đâu xuất hiện trong phòng hắn.

- Theo ta.

Lâm Phong chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã bị đối phương phong ấn linh lực rồi xách đi.

- Lão đầu, lão canh cửa kiểu gì vậy?

- Lão phu nói cho tiểu tử ngươi biết thì cũng đâu thoát được.

Hiện thực tàn khóc, vài giây trước Lâm Phong còn mơ đến một tương lai vô hạn, còn bây giờ thì bị xách cổ như một con gà.

Huyết y nhân đi tới trước một căn phòng thì dừng lại hành lễ.

- Thuộc hạ đã mang người đến.

- Ném vào đây.

Lâm Phong nghe được giọng nói quen thuộc từ trong phòng truyền ra, không cần nghĩ cũng biết kết cuộc của bản thân.

- Đợi đã, còn chưa giải phong...

Cả người hắn vẽ thành một vòng cung tuyệt đẹp bay vào bên trong căn phòng.

- Bịch… đau chết lão tử.

Lâm Phong lăn thêm vài vòng mới dừng lại, hắn ngẩng đầu lên muốn chửi vài câu thì thấy băng nữ đứng bên cạnh yêu nữ, một mình yêu nữ đã không đánh lại, có thêm băng nữ thì sao chơi, hảo hán không chịu thiệt trước mắt.

Lâm Phong hướng về phía yêu nữ hành lễ.

- Tham kiến Thánh Nữ.

Linh Mộng mỉm cười, vẫn là nụ cười hồn nhiên vô hại.

- Từ bao giờ mà yêu nữ lại biến thành Thánh Nữ?

Mấy ngày trước, khi hai bên giao chiến, chính xác là Lâm Phong bị Linh Mộng đánh cho một trận, dù không đánh lại thì hắn vẫn luôn mồm mắng chửi yêu nữ, đây chính là quân tử động khẩu không động thủ.

Lãnh Hàn Băng nhìn bộ dáng chật vật của Lâm Phong, khóe miệng khẽ cong lên, cuối cùng cũng có người trị được tên lưu manh này.

Linh Mộng lấy ra mấy gốc linh dược ném cho Lâm Phong.

- Nghe Hàn Băng nói đan thuật của ngươi rất tốt, đúng lúc bản thánh nữ cần dùng đan dược, muốn nhờ ngươi luyện giúp vài lò có được không?

- Đệ tử tuân lệnh.

Giọng điệu của yêu nữ nghe như nhờ vả nhưng Lâm Phong biết sẽ không có chuyện thương lượng ở đây, một là giúp nàng luyện đan, hai là bị nàng đập cho một trận rồi luyện đan giúp nàng.

Lâm Phong nhìn qua mấy gốc linh dược, đều là huyền cấp, luyện chế một lò huyền đan đối với hắn chẳng khác gì ngủ một giấc rồi tỉnh lại.

- Hình như số linh dược này có gì đó không bình thường.

Linh dược đúng là huyền cấp nhưng chất lượng lại thuộc hàng thượng phẩm, hơn nữa phần lớn linh dược là hồn dược, giá trị không thua gì địa cấp linh dược.

Linh Mộng nhìn vẻ mặt của Lâm Phong, có lẽ hắn đã hiểu ra được ý đồ của nàng.

- Số linh dược này ta không dễ có được, nếu luyện dược thất bại thì…

Trên tay Linh Mộng xuất hiện mấy tờ pháp chỉ, không cần nói cũng biết kết quả thảm hại của Lâm Phong khi luyện đan thất bại.

Lâm Phong hít sâu một hơi ổn định lại tinh thần, đại thủ giơ lên, trên tay hắn xuất hiện một đóa hồng hỏa, vừa nhìn đã biết là loại có nhiều tạp chất.

Hắn tế ra huyền đỉnh, bắt đầu quá trình luyện chế đan dược, từng gốc linh dược lần lượt cho vào đỉnh, động tác lúc nhanh lúc chậm, rõ ràng là không quá chuyên nghiệp.

Đây là do Lâm Phong cố ý, yêu nữ nói chỉ cần không thất bại là được, chứ đâu nói phải luyện ra mấy viên đan dược.

- Muốn chơi lão tử sao? Xem lão tử đốt linh thạch của các ngươi.

Ánh mắt Linh Mộng thoáng dừng lại trên cổ nhẫn.

- Thì ra là Tụ Hỏa Trận.

Lâm Phong vẫn chưa đột phá được tứ cấp tu sĩ, muốn luyện chế đan dược cần phải có ngoại lực trợ giúp, với khả năng của Linh Mộng, chỉ cần nhìn qua là biết được huyền cơ.

Linh Mộng quan sát tên nam nhân trước mặt một lúc thì cảm thấy nhàm chán, nàng nắm lấy ngọc thủ của vị tỷ muội bên cạnh kéo nhẹ vài cái.

Lãnh Hàn Băng do dự một chút vẫn ngồi xuống, Linh Mộng mỉm cười dựa vào lòng tỷ muội, cảm giác mát lạnh truyền đến làm cả người nàng vô cùng thoải mái.

Lâm Phong đứng bên cạnh, vừa luyện đan vừa nhìn thấy cảnh tượng trên giường, cảm giác nóng bỏng từ trong cơ thể dâng trào làm hắn không cách nào tập trung.

- Muốn dùng mỹ nhân kế với lão tử, mơ tưởng.

Một canh giờ trôi qua, Lâm Phong kết ấn, tứ đan từ trong lò bay ra, nhị đan thượng phẩm và nhị đan trung phẩm.

Linh Mộng nhận lấy bình đan dược, vẻ mặt không có gì là kinh ngạc, đệ tử Thánh Cung luyện được như thế này nhiều không đếm hết.

- Bản thánh nữ chỉ lấy hai viên, số còn lại xem như trả công cho ngươi.

- Hả?

- Không được sao?

- Đa tạ Thánh Nữ.

Lâm Phong khóc không ra nước mắt, biết có chuyện tốt thế này thì hắn đã luyện ra 5 viên đan dược rồi.

- Cút đi.

- Đệ tử cáo lui.

Hôm nay không bị yêu nữ đá đi xem như là may mắn nhỏ trong bất hạnh lớn của Lâm Phong.

Lãnh Hàn Băng nhìn lưu manh rời đi, nàng nhìn qua nữ tử bên cạnh.

- Sao ngươi phải làm khó hắn?

- Là hắn đắc tội với ta trước.

- Ta cảm thấy hắn sẽ không dám đắc tội với ngươi.

Linh Mộng mỉm cười.

- Vẻ bề ngoài của một tên nam nhân là thứ tốt nhất để đánh lừa nữ nhân, hắn hoàn toàn có thể luyện thành ngũ đan nhưng lại chỉ luyện thành tứ đan.

Lãnh Hàn băng nhíu mày.

- Ý của ngươi là hắn cố ý, làm sao ngươi biết được?

- Chẳng lẽ muội quên ta cũng từng là một đan sư sao?

Trước khi trở thành Thánh Nữ thì Linh Mộng là một đan sư thiên tài nhưng chuyện này chỉ có một ít người biết được, Lãnh Hàn Băng là một trong số đó.

Nhớ tới khoảng thời gian đó, Hàn Băng nhẹ giọng khuyên nữ tử bên cạnh.

- Chuyện đã qua, ngươi đừng để mãi trong lòng.

- Muội đang lo lắng cho ta? Thật là hiếm thấy.

Linh Mộng mỉm cười, giọng nói có thêm vài phần ân cần.

- Lâm Phong không đơn giản như muội nghĩ, bề ngoài hắn chỉ là một tên lưu manh nhưng bên trong là một kẻ có tâm cơ cẩn thận, tràn đầy tham vọng của một cường giả, muội phải cẩn thận.

- Chuyện của hắn không liên quan đến ta.

- Vậy thì xem như ta nhiều lời.

Hôm nay là ngày tiểu thiên bí cảnh của Thánh Cung mở cửa đón khách, vài trăm đệ tử mang theo ngọc bài lần lượt tiến vào truyền tống trận, hào quang lóe lên, toàn bộ đệ tử đều được truyền tống đến bí cảnh nằm sâu bên trong Hoang Nguyên.

Lâm Phong nhìn xung quanh, nơi này chỉ có đại thụ che trời, hoàn toàn không thấy thứ gì khác.

- Linh khí thật nồng đậm.

Hắn có thể cảm nhận linh khí qua từng hơi thở, tuy chưa thể so với linh thạch, nhưng đã không thua kém linh khí bên trong Thánh Cung.

Lão đầu lượn vài vòng trên không, bộ dáng như cá gặp nước.

- Tuy linh mạch đã khô cạn nhưng vẫn còn một ít linh khí, qua hàng vạn năm tích tụ bên trong phong linh mới được như thế này, nếu là mấy chục vạn năm trước thì nơi này có thể xuất hiện linh tuyền.

Linh tuyền là linh khí hóa thành linh dịch, không thể so với linh thạch nhưng dễ sử dụng hơn nhiều, không cần đun chín vẫn có thể uống được.

Mấy trăm đệ tử chia nhau hành động, tiểu thiên bí cảnh ngang dọc hơn vạn dặm, tuy không thể xem là rộng lớn nhưng trong vòng một tháng khó mà đi hết được.

Lâm Phong lấy ra địa đồ nhìn qua vài lần sau đó hướng ngọn cự sơn gần nhất đi đến, vừa đi được một lúc thì nghe thấy tiếng yêu thú gầm thét.

- Nhanh như vậy đã động thủ rồi sao?

Bên trong bí cảnh có không ít yêu thú, mỗi lần phong linh suy yếu thì yêu thú sẽ tiến vào như thú triều, Thánh Cung không càn quét đám yêu thú này mà để lại cho đệ tử thí luyện.

Đi được một lúc, Lâm Phong nhìn thấy một cái hang nhỏ, cửa hang cao gần nửa thước, bên ngoài trơn bóng, có thể là hang của một đầu mãng xà.

Lâm Phong lấy ra một tờ Phong Hỏa Pháp Chỉ kích hoạt, ngọn lửa bay thẳng vào trong hang.

- Xè… xè…

Đúng như dự đoán, một đầu mãng xà từ bên trong hang chui ra nhưng chỉ kịp ló được cái đầu đã bị Lâm Phong tiêu diệt.

Hắn kéo luôn phần còn lại của mãng xà ra ngoài, toàn thân mãng xà dài hơn 2 trượng, rõ ràng là một đầu hoàng cấp yêu xà.

- Để xem gia tài tên này được bao nhiêu.

Lâm Phong dùng Lưu Tinh Đao đào sâu vào hang yêu xà, yêu thú bên trong phong linh khác với yêu thú bên ngoài Hoang Nguyên, thông thường đám yêu thú này sẽ dự trữ linh thạch trong hang động, đây cũng là một trong những lý do Thánh Cung không càn quét yêu thú.

Nửa giờ trôi qua, Lâm Phong đào được gần 20 khối hạ phẩm linh thạch, tính luôn cả đầu yêu xà thì hắn thu được tổng cộng hơn 50 khối linh thạch hạ phẩm.

- Nơi này làm ăn cũng không tệ.

Thu dọn chiến trường xong, Lâm Phong tiếp tục leo lên cự sơn, yêu thú đều có địa bàn riêng, hắn vừa gặp một đầu yêu xà thì tạm thời sẽ không gặp thêm đầu yêu thú khác.