Thiên La

CHƯƠNG 41: ĐẬP HỘP





Lão đầu đã xem tên bên cạnh như không khí, tiếp tục câu chuyện của lão.

- Sau khi Đan Minh bại trận vẫn có một số đan sư cường đại không chịu khuất phục, mấy đại thế lực kia cũng không dám đuổi tận giết tuyệt vì bọn họ cũng cần đan sư để gia tăng thế lực, đám đan sư đó vẫn nuôi hi vọng khôi phục Đan Minh nhưng không tìm được hỏa linh mạch thích hợp, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ ý định.

- Lão đầu, lúc nào thì cái đỉnh này mới nhập vai vậy?

- Đỉnh này là vật phẩm mà mấy lão đan sư thường dùng để cất giấu bảo vật, chỉ có người biết được phương pháp phá giải mới có thể mở ra, nếu không thì vô dụng.

- Đậu xanh, chỉ có hai dòng mà lão nói chi nhiều dữ vậy?

Theo lời của lão thì cái thạch đỉnh này là thứ phổ biến bên trong Đan Minh, nếu thạch đỉnh là của một vị trưởng lão nào đó thì Lâm Phong lời to, nếu thạch đỉnh là của một tên vô danh tiểu tốt thì hắn lỗ nặng.

Lâm Phong nhíu mày, vẻ mặt do dự.

- Nhân phẩm của lão tử dạo này không tốt lắm, có nên mua không đây?

Đúng lúc này, Lãnh Phi Dao từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy tiểu sư đệ chăm chú quan sát cái phế đỉnh có giá 3000 trung phẩm linh thạch, nàng liền chạy tới chắn trước mặt hắn.

- Sư đệ, nhìn cái vòng này thế nào? Có đẹp không?

- Rất đẹp.

- Hì hì, ánh mắt của đệ rất tốt, đúng là có thiên phú làm đan sư.

Lâm Phong chớp mắt, sao hắn chưa bao giờ nghe lão đầu nói luyện đan có liên quan đến chuyện ánh mắt tốt hay xấu?

Lãnh Phi Dao vui vẻ kéo tay áo Lâm Phong.

- Đi thôi, chúng ta trở về.

- Nhưng đệ vẫn chưa mua được thứ gì mà.

- Vậy để ta dẫn đệ tới chỗ dược phòng mua vài gốc linh dược, ta biết có vài loại dược liệu vừa chuyển tới, chất lượng rất tốt.

Lâm Phong vẫn đứng như khúc gỗ, hắn còn đang do dự về nhân phẩm của mình, hôm nay không gặp phải yêu nữ, có lẽ nhân phẩm sẽ không tệ.

- Đệ muốn mua thứ này.

- Đệ muốn mua cái phế đỉnh này sao?

Lãnh Phi Dao vội kéo Lâm Phong qua một bên, nhỏ giọng nói.

- Ta nói cho đệ biết một bí mật, cái đỉnh đó không thể dùng để luyện đan.

- Đệ biết, bên trên có ghi.

- Hả?

Phi Dao quay lại nhìn, đúng là bên trên thạch đỉnh có ghi chú, vẻ mặt nàng mờ mịt nhìn tên sư đệ.

- Vậy đệ còn mua thứ đó làm gì?

- Đệ muốn tìm hiểu về cổ đan, nên mua về xem thử.

Lâm Phong tất nhiên sẽ không nói thật với Phi Dao, để vị sư tỷ này biết được không chừng sẽ hớt tay trên của hắn.

Nhìn cái phế đỉnh trị giá 3000 khối trung phẩm linh thạch, Lãnh Phi Dao càng nhìn càng thấy thứ này vô cùng xấu, chắc chắn không liên quan gì đến thượng cổ đan thuật.

- Có thể đệ chưa biết, hơn một nửa vật phẩm ở đây đều là phế phẩm, chỉ có một ít hàng tốt là do Vạn Bảo Các cố ý đặt vào.

- Ý của sư tỷ là bọn họ đều biết rõ về những thứ này sao?

- Phụ thân ta nói như vậy đó.

Lâm Phong cuối đầu suy nghĩ một lúc, hắn quyết định mua cái phế đỉnh này, thà mua lầm còn hơn bỏ sót.

- Đệ có cảm giác cái đỉnh này không phải vật bình thường.

- Hừ, tức chết ta mà…

Lãnh Phi Dao tức đến dặm chân, đôi gò má ửng đỏ, tâm tình tốt đẹp của nàng đều đã bay vào cái đỉnh đen thui kia.

Muốn mua vật phẩm trên tầng lầu phải dùng ngân bài thanh toán, Lâm Phong không có ngân bài đương nhiên phải nhờ Lãnh Phi Dao thanh toán giúp, hắn định dùng hai viên địa cấp yêu đan để trao đổi nhưng không ngờ vị sư tỷ này lại hào phóng trả giúp hắn 3000 khối trung phẩm linh thạch.

- Đa tạ sư tỷ, số linh thạch này đệ nhất định sẽ trả lại.

- Ngươi đi mà trả cho tỷ tỷ.

Lãnh Phi Dao để lại một câu rồi rời đi, nàng bỏ ra cả một tháng trời để luyện đan vậy mà dùng để mua một cái phế đỉnh, không tức giận không phải Phi Dao.

- Tỷ tỷ của nàng không phải là băng nữ sao?

Tuy Lâm Phong tham tài nhưng có nợ thì phải trả, thiếu ai thì trả người đó, số linh thạch này đợi một ngày đẹp trời hắn sẽ trả lại cho sư tỷ.

Trên đường trở về, Lãnh Phi Dao cắm đầu mà đi, một đường thẳng hướng Thánh Cung, không nói với tên phía sau một chữ, có lẽ nàng giận thật rồi.

Lâm Phong đi bên cạnh thỉnh thoảng đánh trống lãng, thậm chí hắn còn mang một viên địa cấp yêu đan ra thế chấp nhưng sư tỷ vẫn không để ý, lòng dạ nữ nhân không biết đâu mà dò.

Về đến Đan Cung, mỗi người đi một nơi, Lâm Phong trở lại phòng, vừa bước vào bên trong, hắn liền khóa cửa tránh để người khác làm phiền.

- Giờ thì đập đỉnh thôi.

Bên ngoài thạch đỉnh có vẻ thô sơ, khi nhìn kĩ sẽ thấy được những hình vẽ vừa giống trận văn vừa giống pháp văn nhưng chúng không liền mạch, không theo quy tắc, thứ này có nguyên lý hoạt động gần giống với Rubik, chỉ cần sắp xếp đúng theo thứ tự là có thể mở ra.

Trong số mấy chục đời chủ nhân của lão đầu, có vài vị quan hệ rất tốt với Đan Minh, hai bên thường xuyên trao đổi đan thuật nên cũng biết được quy tắc vận hành thứ này.

Lâm Phong theo lời lão di chuyển từng hoa văn bên trên thạch đỉnh, được một lúc thì lớp đá bên ngoài rơi xuống để lộ một lớp khác bên trong với đầy hoa văn bên trên.

- Tiếp tục.

Loại thạch đỉnh càng có nhiều lớp thì giá trị sẽ càng cao, Lâm Phong vừa mở xong một lớp lại có thêm một lớp nữa xuất hiện, lần này là một lớp lam thạch.

- Lam sắc là màu đại diện cho nội môn đệ tử của Đan Minh.

Lão đầu vừa nói xong thì một lớp kim thạch xuất hiện, kim quang chiếu sáng khắp căn phòng.

- Kim sắc đại diện cho chấp sự.

- Thiên linh linh, địa linh linh, nhân phẩm mau mau hiển linh.

Lâm Phong phá được lớp kim sắc thì nhìn thấy huyết quang ẩn hiện, hai mắt hắn lóe sáng, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn.

- Muh ha ha ha ha ha… thời của lão tử tới rồi.

Huyết sắc chắc chắn đại diện cho cấp bật trưởng lão, cho dù bên trong thạch đỉnh chỉ là một món đồ bình thường của mấy lão đầu đó thì đối với Lâm Phong cũng là tuyệt thế bảo vật.

Lão đầu cũng động dung, nhân phẩm của tiểu tử này sao lại tự nhiên tốt như vậy.

- Tiểu tử ngươi đừng thấy hoa nở mà tưởng xuân về, phải biết một khối hạ phẩm linh thạch vào thời đó cũng là bảo vật hiếm có.

- Không thể nào.

Lâm Phong hít một hơi lấy lại bình tĩnh, nếu bên trong thạch đỉnh là một khối linh thạch thì cuộc đời thật quá tàn nhẫn với hắn.

Huyết thạch từ từ rơi ra để lộ một cái bạch sắc ngọc hạp, bên trên nắp hộp khắc hoa văn long phượng vô cùng sống động, Lâm Phong vừa nhìn thấy liền thở phào.

- Chỉ riêng thứ này đã đủ hoàn vốn, lần này chắc chắn không bị lỗ.

- Đừng vội mừng, bây giờ tiểu tử ngươi có hai sự lựa chọn.

Lão đầu chưa bao giờ bỏ qua thời cơ chơi khâm tên này.

- Thứ nhất, mang chiếc hộp này đi đấu giá, không chừng có thể thu được mấy vạn, thậm chí là mấy chục vạn trung phẩm linh thạch.

- Nhiều như vậy sao?

- Long phượng đoạt châu là ký hiệu bí truyền của Đan Minh, nếu có tên biết xem hàng thì mấy chục vạn trung phẩm linh thạch là chuyện bình thường.

Lâm Phong cẩn thận quan sát hộp ngọc trong tay, hoa văn long phượng sống động như thật, còn ẩn chứa một ít khí tức cường đại, đúng là vật bất phàm.

- Còn lựa chọn thứ hai thì sao?

- Đập hộp, một khi long phượng đoạt châu biến mất thì thứ này không đáng một xu.

- Từ từ, đợi ta suy nghĩ đã.

Nếu bên trong hộp ngọc thật sự là một khối hạ phẩm linh thạch thì chuyện ngày hôm nay có thể trở thành tâm ma của Lâm Phong nhưng nếu là kỳ ngộ thì không chừng có thể thay đổi cả cuộc đời của hắn.

- Linh thạch dễ kiếm, kỳ ngộ khó tìm, đâu phải ai cũng có cơ hội đốt mấy chục vạn trung phẩm linh thạch như lão tử.

Sau khi nghĩ thông, cả người Lâm Phong tỏa ra ánh hào quang giác ngộ, hắn theo lời của lão đầu kích hoạt long phượng ấn.

Bạch quang dần chiếu rọi khắp căn phòng, thanh âm long ngâm phượng hót truyền đến, hoa văn long phượng như sống lại, bắt đầu cuốn lấy hộp ngọc, bạch quang càng lúc càng chói lọi, đến mức Lâm Phong không thể nhìn thẳng vào.

Giọng của lão đầu truyền đến.

- Đây là… linh thạch?

- Cái gì?

Lâm Phong lập tức phóng tới, nhìn thấy bên trong hộp ngọc là hai khối bạch ngọc liền thở phào một hơi, ánh mắt căm tức nhìn lão đầu.

- Lão mà còn như vậy thì có ngày ta bị lão hù chết đó.

- Khí linh hù chết tu sĩ, chuyện này nhất định sẽ được lưu danh thiên cổ.

- Lão... đợi đó.

Lâm Phong không có tâm tình khẩu chiến với lão đầu, trước tiên phải kiểm tra xem hai khối bạch ngọc này có tác dụng gì, hắn cầm thử một khối lên quan sát, cảm giác mát lạnh truyền đến vô cùng dễ chịu, giống như cả người vừa được thanh tẩy.

- Bảo vật đúng là có khác.

- Nếu lão phu nhìn không lầm thì thứ này là dưỡng hồn ngọc, có công dụng ôn dưỡng thần hồn.

- Chỉ vậy thôi sao?

Bảo vật liên quan đến linh hồn luôn thuộc loại hiếm có khó tìm, giá trị cũng thuộc hàng cao nhất, hai khối ngọc này chắc chắn có giá cao hơn 3000 khối trung phẩm linh thạch.

- Tiểu tử ngươi thử dùng thần thức kiểm tra xem.

- Ý của lão có phải thứ này có thể là ngọc giản?

Lâm Phong lập tức làm theo, thần thức vừa đảo qua một vòng, vẻ mặt của hắn mừng như điên.

- Oa ha ha ha ha ha… nhân phẩm của lão tử bạo phát rồi.

- Tiểu tử, có phát hiện gì sao?

- Bên trong thứ này chính là địa đồ dẫn tới di tích Đan Minh.

- Để lão phu xem thử.

Lão đầu lướt tới bay vòng quanh khối bạch ngọc, một lúc sau thì dừng lại, ánh mắt trầm ngâm.

- Đúng là địa đồ dẫn tới Đan Minh nhưng mà thứ này đã cách đây mấy chục vạn năm, bây giờ muốn tìm cũng không dễ.

Lâm Phong nghe lão nói, khuôn mặt đắc ý của hắn méo sẹo, thời đại của Đan Minh cách đây đã rất lâu rồi, thương hải tang điền, thế sự biến thiên, bây giờ biết đi đâu mà tìm.

- Vậy thứ này chẳng phải vô dụng sao?

- Cũng không hẳn, dựa vào địa hình hiện nay của Thiên La đại lục, lão phu đoán di tích của Đan Minh rất có thể nằm ở Tây Hoang.

- Đời này của ta không biết có đến được nơi đó không?

Ngay cả Nam Hoang lớn nhỏ thế nào Lâm Phong còn chưa biết thì nói gì đến Tây Hoang cách xa không biết bao nhiêu vạn dặm, muốn đào được di tích Đan Minh còn khó hơn mò kim đáy biển.

Một cơ hội cứ thế trôi qua, Lâm Phong đặt hết hi vọng vào khối dưỡng hồn ngọc còn lại, thần thức của hắn chầm chậm tiến vào.

- Vạn Hỏa Khai Thiên.

- Đâu?

Lão đầu vừa nghe Lâm Phong nói liền bay tới chỗ khối bạch ngọc còn lại, sau khi kiểm tra vài lần, ánh mắt của lão hiện rõ kinh ngạc.

- Đúng là Vạn Hỏa Khai Thiên, thời của tiểu tử ngươi thật sự tới rồi.

- Ta đã nói với lão là… không đúng, hình như lần này nhiều hơn hai chữ.

Lâm Phong nhìn vẻ mặt của lão đầu y như lúc hắn gặp được bảo vật, so với lúc tìm được mảnh Hộ Thần Giáp còn kinh ngạc hơn mấy phần.

- Thứ mà lão đầu xem như bảo vật nhất định là tuyệt thế bảo vật, xem ra thời của lão tử thật sự tới rồi.

Lâm Phong dùng thần thức kiểm tra khối bạch ngọc, càng nhìn càng kinh ngạc, bên trong là một môn thuật pháp vô cùng bá đạo, khi luyện đến đại thành có thể làm cho hỏa linh lực tăng lên vô tận, đạt đến trình độ khai thiên tích địa.

- Trên đời thật sự có môn thuật pháp lợi hại như vậy sao?

- Tuy không thể khai thiên nhưng có thể giúp tiểu tử ngươi luyện đan tùy thích mà không cần lo thiếu hỏa linh khí.

- Luyện bao nhiêu cũng được sao?

- Đúng vậy.

Lão đầu gật đầu khẳng định, Vạn Hỏa Khai Thiên cùng với Liệt Hỏa Phần Thiên là hai bộ thuật pháp nổi danh nhất trong giới đan đạo từ lúc lão hình thành linh trí cho đến khi ngủ say, không ngờ có một ngày lão có thể sở hữu hai bộ tuyệt thế thuật pháp này.

- Muh ha ha ha ha ha… đúng là trời độ lão tử.

Lâm Phong ngẩng đầu cười lớn, vì không có hỏa linh thể nên mỗi lần hắn luyện đan đều thiếu hụt linh lực, bây giờ đã có Vạn Hỏa Khai Thiên thì hắn có thể tùy ý luyện đan, vậy chẳng phải muốn bao nhiêu linh thạch sẽ có bấy nhiêu sao.

- Thất phu vô tội hoài bích có tội, thứ này không chỉ là chí bảo của đan sư mà đám pháp sư kia cũng sẽ điên cuồng tranh đoạt, tiểu tử ngươi phải cẩn thận.

- Ta hiểu rồi.

Nữa ngày trôi qua, Lâm Phong đã hoàn toàn ghi nhớ Vạn Hỏa Khai Thiên, hắn đưa dưỡng hồn ngọc cho lão đầu bảo quản, bản thân thì lên giường tu luyện.

Vừa luyện được một lúc, Lâm Phong cảm giác cơ thể như đang bốc cháy, cả người bị hỏa ảnh bao phủ, hắn lấy ra vài khối linh thạch hấp thu, được một lúc thì tất cả linh thạch đều bị đốt sạch.

- Thật lợi hại.

Lâm Phong dùng là trung phẩm linh thạch, mỗi đêm luyện hóa nhiều nhất cũng chỉ dùng 3 khối, nhưng chưa tới nửa canh giờ thì hắn đã đốt sạch 5 khối linh thạch.

- Hao khủng khiếp.

- Bộ thuật pháp này có thể giúp tiểu tử ngươi đẩy nhanh quá trình luyện hóa linh khí đến mức cực hạn, hoàn toàn không lãng phí linh thạch, ngươi vận công thêm một giờ nữa là có thể hoàn thành quá trình tu luyện hôm nay.

- Lợi hại như vậy sao?

Lâm Phong lập tức làm theo, kết quả đúng như lão đầu nói, một giờ trôi qua, linh lực bên trong cơ thể hắn đã tràn đầy, lần đầu tiên tu luyện đã rút ngắn thời gian xuống ba lần, nếu luyện đến đại thành có lẽ chỉ cần hít một hơi là bằng người khác tu luyện cả ngày trời.

- Lão đầu, bộ thuật pháp này quá nghịch thiên rồi.

- Tu chân chính là nghịch thiên mà đi, cho nên cuối cùng phải đối mặt với thiên kiếp.

- Vậy là sau này ta có thể thoải mái luyện đan rồi, đúng không?

Lão đầu lắc đầu.

- Trên đời này không có thứ gì là hoàn hảo, bộ thuật pháp này sẽ giúp tiểu tử ngươi mở rộng đan điền, tăng cường lượng linh lực dự trữ bên trong cơ thể, nhưng mỗi lần tu luyện cần phải hấp thu số lượng linh thạch nhiều hơn tu sĩ bình thường gấp mấy lần.

- Nhưng đổi lại linh lực của ta sẽ nhiều hơn bọn họ, dù là chiến đấu hay luyện đan đều sẽ chiếm được ưu thế.

- Đúng vậy.

Như vậy đã là rất tốt rồi, với lượng linh lực khủng bố của Lâm Phong thì tha hồ mà luyện đan, sau đó dùng linh thạch mua một lượng lớn pháp chỉ, trong lúc chiến đấu mà cùng lúc kích hoạt cả trăm tờ pháp chỉ thì ai chơi lại hắn.

Thời gian trôi qua, Thánh Cung vẫn không có gì thay đổi, Lâm Phong vẫn ngày đêm tu luyện, chủ yếu là luyện đan, thỉnh thoảng luyện đao, mỗi ngày trôi qua đều rất nhàn hạ, hôm nay hắn phải đến đan phòng để xem diễn đan, sau đó đến Chủ Cung đăng ký tiến vào bí cảnh.

- Đợi lão tử tiến vào bí cảnh thì không cần phải sợ yêu nữ kia ỷ thế hiếp người.

Tiểu thiên bí cảnh nằm bên trong tiểu thiên linh mạch, một khi tu sĩ tiến vào thì tu vi sẽ bị phong ấn, lúc đó Lâm Phong có thể đại chiến 3000 hiệp với yêu nữ.